Thương Thế Tẫn Phục


Người đăng: MrTiep

Mắt thấy mọi người đều đã rời đi, Đinh Hạo lạnh lùng nhìn khắp bốn phía, sau
khi xác định xung quanh không còn ai cả, Đinh Hạo mới nhảy xuống hàn đàm.

Một lát sau, dưới đáy hàn đàm, Đinh Hạo khoanh chân ngồi xuống, lấy từ trong
trữ vật giới chỉ ra hai viên Hoàn nguyên đan nuốt vào, suy nghĩ một chút rồi
lại lấy ra một viên Bích Thối đan nuốt xuống tiếp rồi vận Vô Cực Ma Công lên
cố gắng khôi phục lại chân nguyên đã hao tổn.

Vừa rồi đỡ một kích của kẻ kia, còn may là tự mình phát hiện kịp thời, hơn nữa
còn sử dụng tất cả các thủ đoạn, nếu không nhất định phải mất mạng rồi. Đầu
tiên chính là do võng kiếm của mình, sau đó lại là Huyền Băng, cuối cùng là
phải bồi vào đó bảo giáp hộ thân do mình đoạt được, qua tầng tầng ngăn cản như
vậy bản thân mới có thể may mắn chỉ bị thương mà thôi, nếu không nhất định đã
bị Kiếm Mang của người đó chém ra thành hai mảnh. Cảnh giới kém quá xa, thực
lực căn bản là không thể so sánh được, mọi trò hoa dạng lúc đó đều chỉ là vô
nghĩa, không có chút tác dụng.

Cảm thấy chân nguyên đang dần dần khôi phục lại, sắc mặt tái nhợt của Đinh Hạo
cũng dần dần khôi phục lại vẻ hồng hào như cũ. Đột nhiên Đinh Hạo nhớ đến lúc
bản thân đang ở trong thời khắc mấu chốt nhất đã cảm giác thấy Nghịch Thiên Ma
Kiếm biến hóa, trong lòng vừa động liền lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm ra cầm trong
tay, đem chân nguyên vừa mới khôi phục lại mạnh mẽ rót vào trong Nghịch Thiên
Ma Kiếm. Một lát sau không thấy có chút biến hóa nào phát sinh, Đinh Hạo thở
dài một tiếng, biết rằng lúc đó là do mình dưới sự bức bách của kẻ đánh lén
kia, tâm thần mới có thể may mắn tiến vào một loại cảnh giới đặc biệt huyền
diệu khó tả, mới có thể trong lúc vô ý cùng Nghịch Thiên Ma Kiếm sinh ra cộng
minh, mà cũng bởi vậy mới có thể cảm giác được biến hóa kỳ dị phát sinh giữa
mình và Nghịch Thiên Ma Kiếm. Nhưng bây giờ mình cố ý tìm hiểu, ngược lại lại
không đạt được đến loại cảnh giới đó, tự nhiên cũng không thể sinh ra chút cảm
ứng nào với Nghịch Thiên Ma Kiếm.

Nhìn Nghịch Thiên Ma Kiếm toàn thân ngăm đen, Đinh Hạo thế nào cũng không đoán
ra được là trong nó rốt cuộc ẩn chứa bí mật kinh thiên gì. Dù sao thì loại cơ
hội này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Đinh Hạo cũng không cố chấp, thu
Nghịch Thiên Ma Kiếm lại rồi một mặt thì trị thương, một mặt thì nhớ lại những
chuyện đã phát sinh gần đây.

Cẩn thận suy nghĩ lại một chút thì gần nhất mình có vẻ suy nghĩ có phần quá
ngắn, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, có một số việc còn chưa suy tính đến
hậu quả đã vội vã hành động. Lần này mai không có mấy người Phùng Ngạo Thiên
tới giúp, chỉ sợ là những điều mình đã chuẩn bị ở Vô Cực Ma Tông gần đây đều
đổ sông đổ biển. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo âm thầm tự cảnh cáo chính mình sau này
hành động phải thật cẩn thận.

Lại Nghĩ đến hoàn cảnh của Đoạn Hồn sơn thời gian hiện tại, Đinh Hạo có một
loại ý nghĩ nóng lòng muốn rời đi. Nguyên bản lúc đầu huyễn trận do thiên
nhiên hình thành ở Di Thiên đầm là một lựa chọn rất tốt để làm nơi đặt căn cơ
cho tông môn, nhưng mà Di Thiên đầm nơi này con người thưa thớt, hơn nữa mấy
tông phái Đạo Ma gần đó đều đã bị mình và Huyết Ma Liệt Sơn càn quét sạch sẽ.
Mà đặc điểm lớn nhất của Vô Cực Ma Công chính là thôn phệ, nếu như xung quanh
không người tu chân tồn tại, đối với sự phát triển của tông môn vô cùng bất
lợi, cho nên Đinh Hạo nhanh chóng loại bỏ lựa chọn này.

Ngoại trừ Di Thiên đầm ra, rốt cuộc thì nơi đâu mới là vị trí thích hợp để lập
tông chứ ? Đinh Hạo tiến vào tu chân giới mặc dù cũng đã khá lâu, nhưng đối
với hoàn cảnh chỉnh thể của tu chân giới vẫn không hoàn toàn hiểu rõ cho lắm,
nhất thời cũng không nghĩ ra được nơi nào thích hợp. Xem ra cũng chỉ có thể
đợi đến khi mình xuất quan thì sẽ đi hỏi mấy người Huyết Ma Liệt Sơn.

Mà việc trước mắt mình nên làm nhất đương nhiên chính là nhanh chóng tăng lên
thực lực của bản thân. Còn mọi thứ khác đều chỉ có thể dựng lên trên cơ sở là
thực lực mạnh mẽ của bản thân. Nghĩ đến đây, Đinh Hạo lại lấy từ trong trữ vật
giới chỉ ra một viên Bích Thối đan bỏ vào miệng nuốt xuống.

Mười ngày sau !

Hàn đàm phía sau Vô Cực Ma Tông, một cột nước từ trong hàn đàm phóng lên trên
cao, theo thủy tiến địa tận trời, tại phía dưới hình thành một đạo xoay tròn
thăng không gió lốc, theo sau cột nước phóng lên trên là một đạo gió lốc xoáy
tròn dần dần bốc lên trên cao, cột nước kia theo đó mà lơ lửng trong không
trung, khí thế kỳ dị từ trong cột nước đó lan tràn ra bốn phía.

Một lát sau cột nước đó quỷ dị dừng lại giữa không trung, đứng im bất động.
Theo thời gian trôi đi, cột nước đó chậm rãi ngưng tụ thành một khối băng.
Trong chớp mắt sau đó một khối băng khổng lồ quỷ dị đứng yên trong hư không,
hàn khí lạnh đến tận xương tủy phiêu tán ra khắp nơi, mà trong khối băng lại
có một chỗ đen hình người, như có như không ẩn hiện giữa khối băng. Lại qua
một lúc lâu nữa, một tiếng nổ “ầm” vang lên, khối băng hóa thành từng mảnh
băng nhỏ nổ mạnh bắn ra khắp bốn phía. Mà giữa đám mảnh băng đang bắn ra khắp
nơi đột nhiên lại xuất hiện một người, chính là Đinh Hạo đã bế quan được mười
ngày.

Chỉ thấy thân hình cao lớn của Đinh Hạo lộ ra, cả người lại tản ra một cỗ mị
lực kỳ dị, thần thái rất tốt. Mặc dù vẫn chỉ là tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng cảm
giác so với trước đây lại có ít nhiều bất đồng, nhưng rốt cuộc là bất đồng ở
chỗ nào thì lại không thể nói ra thành lời được.

Tiểu tặc, ngươi rốt cục cũng đã xuất quan rồi. Ngươi rốt cuộc đã có biến hóa
gì ? Sao ta lại cảm thấy ngươi so với trước kia dễ nhìn hơn rất nhiều thế ?

Vừa mới chui từ tảng băng ra thì Đinh Hạo đã nghe thấy giọng của Phùng Tinh
Nhiên. Cười dài một tràng, hắn trả lời:

Ngươi chẳng lẽ hoa mắt rồi sao ? Sao ta lại không cảm thấy được biến hóa gì
thế ? Mà cũng đã mười ngày rồi, ngươi sao không theo cha ngươi trở về tông môn
mà lại vẫn ở lại đây làm cái gì ?

Nghe Đinh Hạo vừa mới xuất quan đã nói những lời như vậy, Phùng Tinh Nhiên cả
giận nói:

Tên chết tiệt không có lương tâm nhà ngươi, thật là phí công bản cô nương ở
đây đợi ngươi mười ngày trời. Không ngờ ngươi vùa mới xuất quan đã nói những
lời như vậy, đúng là không biết tốt xấu !

Đinh Hạo cười xòa một tiếng, im lặng cam chịu, rồi sau đó đi đến bên cạnh
Phùng Tinh Nhiên không chút khách khí nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi về hướng
Vô Cực Ma Tông, trên đường đi hỏi:

Cha người và Thiên Yêu Nhiếp Thiên hai người đã về tông môn chưa ? Ta vắng mặt
mấy ngày nay, Vô Cực Ma Tông có xảy ra chuyện gì không ?

Thấy Đinh Hạo không chút ngại ngùng nắm lấy tay mình, Phùng Tinh Nhiên vốn
đang định nổi giận trong nháy mắt chuyển thành vui mừng, trở mặt quả thật là
nhanh.

Cha ta không biết rốt cuộc là cùng lão quái vật Huyết Ma Liệt Sơn bàn tính
chuyện gì mà mười ngày nay vẫn chưa rời khỏi cái phòng nát của ngươi. Nếu như
không phải ngươi thực lực thấp kém, ta còn cho là bọn họ đã bị ngươi ám hại
rồi !

Nghe Phùng Tinh Nhiên nói như vậy, Đinh Hạo trong lòng cười khổ, thầm nghĩ mấy
người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Huyết Ma Liệt Sơn hẳn là đã bị
Kiếm quyết của Tiên giới hấp dẫn. Nghĩ lại cũng khó trách, loại bảo vật như
kiếm quyết Tiên giới chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, người bình thường cả
nghe cũng chưa từng nghe. Mà bây giờ lạc đến tay bọn họ, bọn họ không từ kiếm
quyết kiếm được chút chỗ tốt thì sao có thể đối mặt vơi tuyệt thế tu vi của
chính mình. Chính vì thế khi bọn họ nghe được mình bế quan trị thương chưa ra
thì cố nán thêm vài ngày xem xét, tâm ý thế nào không nghĩ cũng biết.

Nghĩ đến đây, Đinh Hạo lãnh đạm cười nói:

Nguyên lai là như vậy ! Ta còn tưởng là ngươi thực sự ở chỗ này đợi ta xuất
quan mười ngày trời, hóa ra thực sự tì là đợi cha ngươi. Còn đến chỗ ta chắc
là do ở trong Vô Cực Ma Tông nhàm chán, không có ai chơi đùa với ngươi chứ gì
?

Nhìn vẻ mặt của Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên biết là hắn đang nói đùa trêu mình.
Mà lúc trước khi mình bị một kẻ trong bốn người Thị Hồn Tông đuổi theo, Đinh
Hạo đã không hề để ý đến nguy hiểm của bản thân mà quay ngược lại cứu mình đã
khiến Phùng Tinh Nhiên hiểu được lòng Đinh Hạo. Nàng yêu kiều hừ lên một
tiếng, nói:

Lang tâm cẩu phế ! Tâm ý của bản cô nương như thế nào ngươi chẳng lẽ lại không
biết, bây giờ lại còn giễu cợt ta như vậy. Ha ha, bất quá bản cô nương đại
nhân đại lượng, không thèm so đo với ngươi !

Nói xong nàng liền ngả thân thể mềm mại của mình vào lòng Đinh Hạo, không chút
để ý đến thân phận nữ nhi.

Thấy đã sắp đến Vô Cực Ma Tông, Đinh Hạo liền đẩy Phùng Tinh Nhiên ra một
chút, trần giọng nói:

Bốn người Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương đã về tông chưa ?

Thấy Đinh Hạo đã hỏi đến chính sự, Phùng Tinh Nhiên gật gật đầu, nghiêm mặt
nói:

Rồi. Bốn người đó lúc về tông môn toàn thân đằng đằng sát khí, xem ra là người
của Thị Hồn Tông chết trong tay bốn người này hẳn là không ít. Cả một số môn
nhân của Vô Cực Ma Tông cũng không dám tiếp cận bốn người bọn họ.

Dừng lại một chút, Phùng Tinh Nhiên do dự một hồi rồi mới hỏi:

Các ngươi rốt cuộc là vì sao lại hiếu sát như vậy ? Tựa hồ căn bản là không
cần thiết. Thị Hồn Tông căn bản là cao thủ đã chết hết, cho dù lưu lại cũng
không có uy hiếp gì với các ngươi. Sao lại phải đuổi tận giết tuyệt như vậy ?

Vừa nghe Phùng Tinh Nhiên nói như vậy, Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:

Ngươi và ta đều là người trong Ma Đạo, đạo lý thích giả sinh tồn ngươi hẳn là
đã hiểu. Huống chi đám người này mai như không đuổi tận giết tuyệt, ai biết
sau này bọn chúng sau này sẽ dùng quỷ kế gì để đối phó với người của bản tông.
Chuyện lần trước ngươi cũng biết rồi, nếu như ngay từ đầu chúng ta diệt tận
gốc Thị Hồn Tông kia thì ta và ngươi đã không gặp phải chuyện bị bốn người Thị
Hồn Tông đánh lén. Nhổ cỏ không nhổ gốc, gió xuân vừa thổi lập tức lại mọc
lên, đạo lý này ngươi hẳn phải hiểu được mới đúng !

Nhưng thật ra trong lòng Đinh Hạo còn có một phần không nói ra: Nếu không đen
những kẻ này thôn phệ thì đến năm nào tháng nào Vô Cực Ma Tông chúng ta mới
trở nên cường đại được như Luyện Ngục Ma Tông !

Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên cũng có cảm giác có gì đó không
đúng, nhưng cũng không mở miệng phản bác. Tới Vô Cực Ma Tông, Đinh Hạo liền đi
đến phòng mấy người Âm Vô Xương. Trên đường đi thấy môn nhân của Vô Cực Ma
Tông đều chào hỏi vô cùng thiện ý, lại nhìn vẻ mặt bọn họ tràn ngập hưng phấn,
Đinh Hạo cảm thấy những việc mình làm thời gian gần đây rốt cuộc cũng không
uổng phí.

Một lát sau, Đinh Hạo đi đến phòng bốn người Âm Vô Xương, mà Phừng Tinh Nhiên
vẫn như cũ đi theo phía sau Đinh Hạo. Đinh Hạo quay lại nhìn Phùng Tinh Nhiên,
ý bảo nàng đi chỗ khác một lát, mà Phùng Tinh Nhiên lại làm bộ như không hiểu
ý của Đinh Hạo, vô tội nhìn hắn nói:

Mắt ngươi chẳng lẽ bị cát rơi vào à ? Sao lại cứ nháy nháy mắt với ta như vậy
làm gì ? Chẳng lẽ đã nhận ra bản cô nương thiên sinh lệ chất rồi sao ?

Đinh Hạo lạnh nhạt nhìn Phùng Tinh Nhiên một lúc, sau đó nói:

Ngươi đi chỗ khác một lát đi. Tuy ta không phải là muốn giấu giếm gì ngươi,
nhưng có ngươi ở đây bốn ngươi này nói chuyện chắc chắn có chút mất tự nhiên.

Nghe Đinh Hạo nói thẳng ra như vậy, Phùng Tinh Nhiên yêu kiều hừ lên một
tiếng:

Ngươi cứ lén la lén lút, khẳng định là cũng với bốn kẻ kia bàn chuyện tà ác gì
rồi. Làm như bản cô nương đang đi phá ngươi không bằng !

Phùng Tinh Nhiên tức giận thở hổn hển chạy đi chỗ khác.

Thấy Phùng Tinh Nhiên đã đi chỗ khác, Đinh Hạo đến cửa phòng gõ vài tiếng
thông báo, thấy cửa tự động mở ra mới bước vào. Khi bước vào Đinh Hạo đã thấy
Tử Mộc tam lão cũng đã đến đông đủ, Nhìn vẻ mặt vui mừng của bốn người, Đinh
Hạo lập tức biết rằng việc Thị Hồn Tông đã xử lý thỏa đáng.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #103