Người đăng: MrTiep
Một lát sau, Phùng Tinh Nhiên, Thiên Yêu Nhiếp Thiên và bốn vị trưởng lão
Trương Hoành từ từ phi tới.
Nhìn thấy Đinh Hạo cả người vô lực nằm trên lưng Bát Sí Tử Mãng, bọn họ vô
cùng kinh hãi, sau khi thấy được vết máu lưu lại trên y phục của hắn thì lại
càng thập phần lo lắng.
Đối với bốn người Trương Hoành đây là lần đầu nhìn thấy Bát Sí Tử Mãng, nên
vội vàng đi đến phía trước, ngắm nhìn thân hình to lớn của nó, bốn người nhìn
nhau, thật sự vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng được vì sao Đinh Hạo có
thể thu phục được hung vật này, trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn bản
thân lúc trước đã thức thời đi theo hắn.
Cuống quýt bay lên trên lưng Bát Sí Tử Mãng, sắc mặt Phùng Tinh Nhiên hết sức
thê lương, đỡ thân hình uể oải của Đinh Hạo dậy, lo âu hỏi dồn:
Tiểu tặc ngươi không sao chứ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, Thiên Thi Thượng
Nhân Âm Vô Xương bốn người đâu rồi, lẽ ra bọn họ phải đến đây từ lâu rồi chứ?
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo trong lòng hết sức cảm
động, thân hình mạnh mẽ đứng lên, cảm thấy chân nguyên tại đan điền đang từ từ
khôi phục lại, Đinh Hạo ôn tồn đáp lại nàng:
Ta không có việc gì, chỉ cần tĩnh tu mấy tháng là thương thế có thể khôi phục
hoàn toàn, vừa rồi mấy người Âm Vô Xương thực đã đến đây, ta đã sai bọn họ
đuổi theo bốn tên Thị Hồn Tông muốn tập kích chúng ta, vết thương trên người
ta là do bị người khác đánh lén gây ra.
Nhìn Đinh Hạo máu me khắp người, Phùng Tinh Nhiên đầu óc choáng váng, lệ đã
trào ra, liên tục lắc lắc đầu, tựa hồ không tin lời nói của Đinh Hạo.
Thấy nàng khổ sở như thế, Nhiếp Thiên rốt cuộc không nhịn được nói:
Tinh Nhiên, ngươi không cần phải quá lo lắng như thế, tiểu ca mặc dù bị trọng
thương, nhưng tuyệt đối không nguy hại đến tính mạng, chỉ cần cho hắn mấy
ngày, với năng lực của tiểu ca nhất định có thể khôi phục lại như lúc trước.
Nghe được những lời an ủi này của Nhiếp Thiên, Phùng Tinh Nhiên mới ngừng
khóc, ngước đôi mắt đẹp đẫm lệ nhìn Nhiếp Thiên vội hỏi:
Có thật vậy không?Yêu quái thúc thúc không lừa gạt Tinh Nhiên chứ!
Nhiếp Thiên gật mạnh đầu, kiên định nói:
Không quá một tháng, ta cam đoan tiểu ca có thể lại bay nhảy thoải mái như
bình thường.
Lúc này, Đinh Hạo cũng khẽ cười nói:
Ta thật sự không có việc gì, không cần đến một tháng, chỉ cần mười ngày là ta
có thể khôi phục hoàn toàn rồi.
Nghe hai người cam đoan chắc chắn như vậy, Phùng Tinh Nhiên mới nở nụ cười, ôn
nhu hỏi hắn:
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, là ai đã làm ngươi thương nặng như
thế?
Nhiếp Thiên vẻ mặt trầm trọng, cũng nhìn về phía Đinh Hạo ngóng đợi.
Một lúc sau, Đinh Hạo đem sự việc đã trải qua thuật lại cho bọn họ.
Trầm mặc một lát, Nhiếp Thiên nghiêm mặt nói:
Nếu lão phu đoán không sai, tu vi người này chắc chắn phải là Phân Thần hậu
kỳ, dưới tay hắn mà có thể còn sống đến bây giờ, thực lực của ngươi cũng đủ để
tự hào rồi! Người này cố ý giấu giếm hành tung, nhất định là nhân vật ở trên
Đoạn Hồn sơn, tuy thế rốt cuộc là ai, lão phu cũng không thể xác định được.
Gật đầu đồng ý, Đinh Hạo trầm giọng nói:
Lần sau nếu cho ta gặp lại hắn lần nữa, bất luận hắn muốn che giấu như thế
nào, ta đều có thể nhận ra! Hắc hắc, bất quá trúng phải Huyền Sát Âm lôi, chỉ
sợ là trong vòng năm, sáu năm, tên này đừng mơ tưởng khôi phục được chân
nguyên, nếu hắn không nhanh chân, thì đã sớm mất mạng tại đây rồi!
Kỳ dị liếc mắt nhìn Đinh Hạo, Nhiếp Thiên chợt lắc đầu, thở dài nói:
Tiểu tử ngươi thật sự luôn luôn khiến cho lão phu vô cùng kinh hỉ, người này
mai không phải đánh giá thấp thực lực của ngươi, thì sợ rằng thương tích của
tiểu tử ngươi không chỉ như vậy đâu, hắc hắc, không biết từ lúc nào Bát Sí Tử
Mãng đã tiến hóa được bốn cánh, khó trách hắn muốn đánh lén ngươi như thế!
Đúng lúc Đinh Hạo đang muốn đáp lời thì nghe từ xa vọng lại bốn tiếng xé gió,
hai người nhìn nhau, đại khái đoán được bốn người Âm Vô Xương đã quay lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong chớp mắt, thân ảnh bốn người bọn họ đã
xuất hiện trong tầm mắt Đinh Hạo.
Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của bốn người, Đinh Hạo đoán rằng chuyến này nhất định
không được thuận lợi.
Bắt gặp mấy vết máu trên người Đinh Hạo, sắc mặt bốn người đại biến, bất chấp
ánh mắt kinh ngạc của Nhiếp Thiên và Phùng Tinh Nhiên ở bên cạnh, ngay lập tức
quỳ một chân xuống thỉnh tội với Đinh Hạo.
Thấy biểu hiện như vậy của bọn họ, Phùng Tinh Nhiên và Nhiếp Thiên mặc dù cảm
thấy kỳ lạ vô cùng nhưng chỉ một lúc sau là lại thấy thư thái như cũ, Đinh Hạo
cả người ẩn giấu nhiều điều thần bí, việc hắn có thể thu phục được bốn người
này cũng không làm cho hai người quá ngạc nhiên nữa.
Khoát tay áo, bảo bọn họ đứng dậy, Đinh Hạo trầm giọng nói:
Sự tình lần này không liên quan đến các người, bốn vị đừng để trong lòng, thật
ra là do ta quá sơ ý, hơn nữa tu vi tên đánh lén cao hơn một bậc so với các
người, hành động lại vô cùng kín kẽ, tuy thế tiểu tử nhờ trận chiến này mà
được lợi không ít, do vậy thương thế này cũng hết sức xứng đáng.
Sau khi thấy bốn người khôi phục lại vẻ tự nhiên, Đinh Hạo nói tiếp:
Thế các vị thu hoạch thế nào, đã sát tử toàn bộ đám chuột nhắt của Thị Hồn
Tông hay chưa?
Lắc đầu thiểu não, Âm Vô Xương hổ thẹn đáp:
Bọn thuộc hạ làm việc bất lực, đã để cho bọn họ chạy thoát được!
Vừa dứt lời, khuôn mặt Đinh Hạo đanh lại, lạnh lùng gằn giọng:
Bốn tên kia bất quá cũng chỉ là tu vi Xuất Khiếu kỳ, trong khi bốn người các
ngươi lại cao hơn một cảnh giới, thế nhưng vẫn để cho bọn chúng đào thoát, rốt
cuộc làm việc kiểu gì vậy?
Nghe hắn mắng như thế, bốn người Âm Vô Xương trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại
không đưa ra lời giải thích nào, chỉ liên thanh luôn miệng thỉnh cầu Đinh Hạo
thứ tội.
Mặc kệ những lời cầu khẩn của bọn họ, Đinh Hạo lặng thinh không nói một câu,
chỉ giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.
Bắt gặp tình huống kỳ dị này, Nhiếp Thiên cười lớn một tiếng, rồi lên tiếng
giải thích giúp mấy người này với Đinh Hạo:
Tiểu ca không nên trách cứ bốn lão, bọn họ vừa mới đến Đoạn Hồn sơn nên nhất
định chưa quen thuộc địa hình, hơn nữa bọn người Thị Hồn Tông vốn là chạy trốn
trước, huống hồ bọn chúng rất thích giả thần giả quỷ, xung quanh Thị Hồn Tông
lại ẩn chứa trận pháp đặc thù có thể làm mê hoặc người, vì vậy bốn lão không
thể truy sát được bọn chúng cũng không phải là do khả năng làm việc của bọn
họ.
Nhiếp Thiên đã mở miệng nói giúp, lại nghí những lời này cũng không phải là
không có lý, nên Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:
Lần này bỏ qua, hy vọng lần sau sẽ không tái diễn sự tình như vậy nữa!
Bốn lão nghe thế cuống quýt cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không để xảy ra sự
tình này lần nữa.
Sau khi Đinh Hạo giải quyết xong sự vụ tông môn, Phùng Tinh Nhiên mới lo lắng
cất tiếng nhắc nhở:
Ngươi đang mang thương tích trên người, tốt nhất là nên tập trung trị liệu đi
đã, còn mấy chuyện này để sau khi ngươi xuất quan nói cũng chưa muộn mà.
Nhiếp Thiên cũng gật đầu nói bồi vào:
Không sai, đám dư nghiệt còn lại của Thị Hồn Tông bất quá cũng chỉ là bọn giặc
cỏ mà thôi, cũng không làm nên được cái gì lớn lao, chờ sau khi ngươi khôi
phục công lực thì tiện tay đem tông môn bọn chúng tiêu diệt gọn ghẽ là xong!
Ài, cứ hồi tông đã rồi nói sau, Nhiếp lão không phải bàn bạc sự vụ cùng với
Phùng Tông Chủ trong phòng ta hay sao, tại sao lại chạy ra đây làm gì? Đinh
Hạo không khỏi nghi hoặc hỏi.
Cười ha ha, Nhiếp Thiên đáp lời:
Vốn dĩ là như thế, nhưng sau khi Tinh Nhiên khóc lóc trở về đã khiến cho ba
người bọn ta tỉnh lại, mặc dù người bên ngoài không biết bọn ta đang làm những
gì, nhưng ba người bọn ta đối với những động tĩnh của Vô Cực Ma Tông đều nắm
trong lòng bàn tay, nàng ta vừa mới hồi tông, Ngạo Thiên đã biết, lại nghe
thấy tiếng khóc của nàng ta, Ngạo Thiên nhờ ta đi ra giải quyết sự tình.
Khẽ gật đầu, Đinh Hạo cảm kích nói:
Thật sự đã làm phiền đến Nhiếp lão rồi, hiện giờ mấy người Âm Vô Xương đã đến,
Nhiếp lão có thể yên tâm quay về, tiểu tử xem ra phải tĩnh tu mất một khoảng
thời gian rồi.
Vừa nghe hắn nói thế, Nhiếp Thiên tiêu sái cười nói:
Tiểu ca khách khí rồi, đấy là chưa kể đến, Nhiếp Thiên ta mang nợ ân tình của
ngươi thật sự rất nhiều, tuy thế lão phu cũng phải là loại người đạo đức giả,
sự tình bây giờ đã như vậy nên cũng sẽ không quấy rầy ngươi trị thương nữa.
Lão vừa nói xong liền phi thân rời đi. Tiếp đó, Đinh Hạo cũng bảo mấy người
Trương Hoành hồi tông, còn mình cùng với Phùng Tinh Nhiên và bốn người Âm Vô
Xương đi tới khu tu luyện ở hậu sơn của Vô Cực Ma Tông.
Sau khi xung quanh không còn ai, Đinh Hạo hừ lạnh nhìn mấy người Âm Vô Xương
nói:
Bốn ngươi các ngươi vừa rồi thất trách, ta sẽ không truy cứu nữa, bây giờ cho
các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.
Nghe hắn nói thế, mấy người Âm Vô Xương khẽ thở phào, tập trung lắng nghe Đinh
Hạo phân phối.
Thấy bốn người bọn họ chuyên chú như thế, sắc mặt Đinh Hạo giãn ra một chút,
trầm giọng hạ lệnh:
Bây giờ bốn người các ngươi lập tức quay lại, đi tới khu vực của Thị Hồn Tông,
nếu tông này còn lưu lại bất kỳ tên đệ tử nào thì toàn bộ trảm sát, sau khi
lục soát kỹ lưỡng, cướp về đây tất cả các vật phầm hữu dụng của bọn chúng,
không thể để các tông phái khác chiếm tiện nghi này được, đám Thị Hồn Tông vội
vàng tẩu thoát, chắc chắn không thể đem theo toàn bộ vật phẩm được, việc này
các ngươi cần phải làm cho tốt, không thể để xảy ra bất cứ điều gì sơ suất!
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cả người sát khí ngùn ngụt, Mai Thiên Lý nanh ác
nói:
Việc này đúng là sở trường của bốn người chúng tôi, lần này tiểu ca có thể yên
tâm, bọn tôi nhất định xới tung Thị Hồn Tông, quyết không để ai sống sót, bất
cứ cái gì có thể sử dụng được nhất định sẽ mang về toàn bộ cho tiểu ca.
Gật đầu hài lòng, Đinh Hạo nói:
Nói như vậy lần này bốn lão chắc sẽ không làm cho tiểu tử phải thất vọng nữa,
để lâu sẽ sinh biến, hãy nhân cơ hội này động thủ ngay đi! Ta ở chỗ này chỉ
cần kêu một tiếng, môn nhân Vô Cực Ma Tông nhất định có thể nghe thấy, các
ngươi cứ yên tâm mà đi.
Nghe hắn nói vậy, bọn họ cũng biết hắn nói không sai, hơn nữa đám người Thị
Hồn Tông này lại có dũng khí bất tuân mệnh lệnh của Phùng Ngạo Thiên mà đi tập
kích hắn, chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước để cả tông môn đào thoát, nhưng
Thị Hồn Tông đã tích trữ trong hơn một ngàn năm nên nhất định không thể trong
một lúc đem theo toàn bộ, huống chi mấy tên cao thủ của tông này đã bị sát tử
toàn bộ thì làm sao còn ai có thể chống lại bọn họ được chứ.
Do đó, Đinh Hạo vừa dứt lời, bốn người Âm Vô Xương rít lên một tiếng kỳ quái,
đem theo sát khí kinh thiên lao về phía Thị Hồn Tông.
Sau khi bốn người rời đi, trước mặt chỉ còn lại một mình Tinh Nhiên, Đinh Hạo
mỉm cười khẽ nói:
Ta bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng phải bế quan trị thương, nàng đừng
chờ ta nữa, hãy quay về Vô Cực Ma Tông đi! Khi cha nàng cùng mấy người Liệt
sơn thương nghị hoàn tất, sẽ cùng với nàng trở về Luyện Ngục Ma Tông.
Nghe hắn nói thế, Phùng Tinh Nhiên cũng biết lưu lại vô ích, gật gật đầu, nhẹ
giọng hỏi:
Được rồi, bây giờ ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi rõ ràng có thể thoát khỏi
sự đeo bám của đám Thị Hồn Tông kia, nhưng vẫn quay trở lại làm gì?
Đinh Hạo lắc lắc đầu, cười nói:
Ta chỉ là không có thói quen bị người khác ức hiếp mà thôi!
Cười khúc khích, Phùng Tinh Nhiên yêu kiều nói:
Tính cách của ngươi vốn là như thế mà, mặc dù không trả lời câu hỏi của ta,
nhưng bổn tiểu thư cũng đã mãn ý rồi!
Nàng vừa dứt lời, liền hóa thành một đạo hồng sắc, bay về phía Vô Cực Ma Tông,
trên không trung không ngừng vọng đến tiếng cười duyên dáng của nàng.