Sanh Tử Tồn Vong


Người đăng: MrTiep

Sắc mặt đại biến, Đinh Hạo cuống quýt ứng phó.

Chỉ thấy mười ngón tay Đinh Hạo cuồng vũ trong không trung, theo đó xuất ra
mười đạo kiếm quang, tựa như hồ điệp phiêu vũ, trong nháy mắt đã ngưng tụ
thành một lưới kiếm dày đặc, bao phủ toàn bộ không gian ba bốn trượng xung
quanh Đinh Hạo.

Lưới kiếm vừa hình thành, tử viêm trên hai tay Đinh Hạo cuồn cuộn chớp động,
tức khắc, hàn khí Huyền Băng của “Huyền Băng Ma Viêm Quyết” được vận đến cực
điểm, bên trong lưới kiếm mọc lên khối khối Huyền Băng, hoàn toàn bao phủ Đinh
Hạo.

Lúc này, đạo kiếm quang mỹ lệ kia cũng vừa ập đến, chỉ nghe “xích” một tiếng,
lưới kiếm do “Đồ Linh Ma Chỉ” của Đinh Hạo tạo thành trong nháy mắt đã bị xé
rách, mà đạo kiếm quang kia chỉ bị chậm lại trong khoảnh khắc, rồi lại tiếp
tục hướng tới khối Huyền Băng do “Huyền Băng Ma Viêm Quyết” hóa thành đánh
tới.

Một tiếng “ầm” cực lớn vang lên, từng khối Huyền Băng nứt ra, rơi lả tả trong
không trung, còn đạo kiếm quang cũng vẫn chỉ chậm lại một chút, rồi vẫn như cũ
hướng Đinh Hạo ở gần đó vọt tới, giờ khắc này đột nhiên một vòng cương tráo
ngăm đen hiện ra hoàn toàng che kín thân hình Đinh Hạo, lại một thanh âm nặng
nề vang lên, cương tráo do hộ thân bảo giáp của Đinh Hạo hóa thành nứt ra từng
miếng, nhưng cuối cùng thì đạo kiếm quang mỹ lệ kia cũng đã biến mất không còn
tăm tích.

Đinh Hạo ở bên trong cương tráo rách nát phún ra ngụm lớn máu tươi, khựng lại
một chút rồi hối hả lấy ra vài viên Hoàn Nguyên đan từ trong Trữ vật giới chỉ,
không thèm nhìn bỏ luôn vào miệng, khi cảm giác được chân nguyên đang mau
chóng hồi phục, Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay chợt bay lên, Đinh Hạo nhờ công
năng đặc thù của Nghịch Thiên Ma Kiếm mà đứng được trong không trung.

Chỉ thấy hai mắt Đinh Hạo điện quang lóe lên liên tục, dò xét tứ phía, một
khắc cũng không dám thả lỏng, trên trán lấm tấm mồ hôi, giờ phút này Đinh Hạo
đã quên hết tất thảy, thậm chí quên cả bản thân hiện giờ đang thụ trọng
thương, lạnh lùng tập trung nhìn xung quanh, Bát Sí Tử Mãng cũng cảm thấy bất
an không ngừng lắc lư thân thể to lớn của nó, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra
kẻ đánh lén.

Chịu một kích vừa rồi, bản thân phải đem hết pháp bảo trên người cùng công
pháp vẫn ẩn giấu lâu nay thì mới miễn cưỡng vượt qua nguy cơ, nhưng cho dù là
thế, thân thể cũng đã thụ trọng thương, kẻ đánh lén nhất định phải có thực lực
nhất tông chi chủ, nếu không chính mình đã dùng hết các pháp bảo và thủ đoạn
mà vẫn phải chật vật khó khăn đến như vậy.

Trực giác của thợ săn lúc trước mách bảo bản thân, kẻ đánh lén chắc chắn chưa
bỏ đi mà vẫn còn ẩn tàng quanh đây.

Cảm giác được máu tươi từ trong miệng vẫn chảy ra, Đinh Hạo đưa tay phải lên
lau nhẹ, đúng lúc vừa buông tay xuống, một âm thanh cực nhỏ vang lên sau lưng
Đinh Hạo.

Trong lòng cả kinh, thân ảnh Đinh Hạo biến đổi trong nháy mắt, mơ hồ biến mất
tại chỗ, đợi đến khi hiện ra, Đinh Hạo đã đứng trên đầu Bát Sí Tử Mãng, sau
lưng Đinh Hạo đột nhiên xuất hiện một bạch sắc cương tráo mờ ảo, bên trong
cương tráo lờ mờ có bóng người, nhưng bởi vì người này cố ý muốn ẩn dấu tung
tích nên Đinh Hạo căn bản không thấy rõ mặt mũi của hắn.

Sau khi Đinh Hạo thấy được tung tích của người này, ngược lại không hề sợ hãi,
hừ lạnh một tiếng rồi nói:

Các hạ rốt cuộc là người của Âm Dương Hòa Hợp Tông hay Hắc Ma Tông, xem tu vi
của các hạ tuyệt đối là nhân vật có danh tiếng tại Đoạn Hồn sơn, thế nhưng lại
bất chấp thân phận, làm ra việc giấu đầu hở đuôi như thế, đúng là quá sức vô
sỉ!

Nghe hắn mắng chửi như thế, thân hình người bên trong bạch sắc cương tráo chợt
run lên, một đạo kiếm quang mỹ lệ tương tự từ cương tráo bắn ra, thân hình đã
bị Đinh Hạo phát hiện nên tên này không lẩn trốn nữa, theo sau đạo kiếm quang
như điện xẹt, thân ảnh từ bên trong cương tráo hỏa tốc lao về phía Đinh Hạo.

Thấy y không nói không rằng trực tiếp động thủ, Đinh Hạo biết rằng hiện giờ
không thể tìm được manh mối nào trên người hắn, mắt thấy y lại tiếp tục công
kích, sắc mặt Đinh Hạo hồi phục sự tỉnh táo, một mặt phân phó Bát Sí Tử Mãng
ứng chiến, mặt khác vận chân nguyên còn sót lại lên Nghịch Thiên Ma Kiếm, tựa
như lưu tinh tại không trung, liên tục thay đổi quỹ tích, tránh né sự truy
đuổi của tên này.

Mà thân thể to lớn của Bát Sí Tử Mãng tuy phi hành cũng rất nhanh, nhưng so
với tốc độ của Đinh Hạo và kẻ đánh lén thì vẫn chậm hơn một nhịp, chỉ có thể
trong không trung không ngừng phát ra đạo đạo hắc viêm, phá hủy đạo kiếm quang
mỹ lệ của tên kia, nhưng thủy chung không có biện pháp gì để giữ hắn lại.

Đinh Hạo mắt thấy thân ảnh tên kia đang theo sát rạt, liền đem ý nghĩa của hai
chữ “Huyễn” và “Quỷ” trong Cửa U Quỷ Mị Quyết phát huy đến cực điểm, chỉ thấy
Đinh Hạo không ngừng thay đổi quỹ tích phi hành vòng quanh Bát Sí Cự Mãng, khi
thì đột nhiên tiêu thất, khi thì xuất hiện thành nhiều Đinh Hạo, nhưng bất
luận biến hóa như thế nào cũng không cách xa hai bên tả hữu Bát Sí Tử Mãng,
trong khi đó Bát Sí Tử Mãng lại có thể đánh tan được kiếm quang của tên này
nên trong nhất thời y cũng không có biện pháp gì khả dĩ.

Mắt thấy người này cố truy đuổi, Đinh Hạo trong lòng âm thầm kêu khổ, mới vừa
rồi dưới một kích đánh lén của hắn, bản thân mình đã thụ trọng thương, bây giờ
cũng chỉ dựa vào ba bốn thành chân nguyên vừa hồi phục, lại còn mượn công hiệu
đặc dị của Nghịch Thiên Ma Kiếm, mới có thể không ngừng tránh thoát sự truy
đuổi của hắn.

Nhưng theo thời gian dần trôi đi, chân nguyên bản thân tiêu hao càng lúc càng
nhiều, hiện chỉ còn lại khoảng hai phần, hơn nữa chân nguyên vẫn không ngừng
tiêu hao với tốc độ rất nhanh. Thân pháp vốn đang như nước chảy mây trôi, bây
giờ cùng với sự tiêu hao của chân nguyên đã có phần chậm lại, e là chỉ một lúc
sau sẽ có thể rơi vào độc thủ của hắn.

Tên này vẫn đang toàn lực tập trung truy đuổi Đinh Hạo nên đương nhiên đã sớm
nhận ra sự chậm lại của thân hình Đinh Hạo, tuy vậy Đinh Hạo chịu được một
kích của hắn mà không chết đã vượt qua ngoài dự tính của hắn, mặc dù bị trọng
thương thế nhưng lại có thể phát hiện ra thân hình ẩn tàng của y, hơn nữa còn
có thể không ngừng thoát khỏi sự truy đuổi, quả nhiên là không thể tưởng tượng
nổi. Nhưng cũng vì thế mà hắn càng thêm quyết tâm giết bằng được Đinh Hạo, nếu
không sẽ có ngày Đoạn Hồn sơn này sẽ trở thành thiên hạ của tên tiểu tử này.

Nhận thấy thân pháp của Đinh Hạo càng lúc càng chậm, mà trong những động tác
mạnh mẽ, khóe miệng của Đinh Hạo lại rỉ ra vài giọt máu tươi, nên y không
ngừng gia tăng tốc độ di chuyển, biết kiếm quang không hiệu quả, y liền ngừng
tay, toàn lực đuổi theo Đinh Hạo.

Cảm giác thấy chân nguyên đang tiêu hao rất nhanh, Đinh Hạo không ngừng lấy
Hoàn Nguyên đan từ trong Trữ vật giới chỉ nuốt vào, nhưng chân nguyên tiêu hao
thì nhanh mà bổ sung lại chậm, xem ra không bao lâu nữa, chân nguyên bản thân
sẽ cạn kiệt, hai mắt Đinh Hạo lạnh lùng chớp động, không ngừng nghĩ cách đào
thoát.

Nhưng Đinh Hạo nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra phương pháp nào khả dĩ, tình
thế vô cùng nguy cấp, chỉ cần thân hình của mình dừng lại một chút, nhất định
sẽ phải chịu một kích lôi đình của tên kia, cũng không có khả năng sẽ may mắn
tránh né được thêm lần nữa.

Giữa lúc sinh tử như vậy, thần kinh Đinh Hạo căng ra, toàn thân không kìm được
run lên từng đợt, đột nhiên Đinh Hạo bỗng cảm giác được Nghịch Thiên Ma Kiếm
trong tay có chút biến hóa rất nhỏ, trong lòng khẽ động, tập trung toàn bộ
tinh thần lên Nghịch Thiên Ma Kiếm, bỗng nhiên toàn thân Đinh Hạo chấn động,
một loại biến hóa huyền diệu khó tả giữa Đinh Hạo và Nghịch Thiên Ma Kiếm đã
phát sinh.

Tại giờ phút này, Đinh Hạo đột nhiên nhận thấy trong tay mình không còn là một
thanh bảo kiếm nữa, mà là một sinh mệnh có máu thịt, bản thân thậm chí cảm
giác được sự khát máu của Nghịch Thiên Ma Kiếm, chân khí vốn đang tiêu hao
nhanh chóng, không những không truyền vào Nghịch Thiên Ma Kiếm, mà ngược lại,
một cỗ chân khí quái dị từ Nghịch Thiên Ma Kiếm còn dũng mãnh truyền vào thân
thể Đinh Hạo, làm dịu đi cảm giác khô héo trong đan điền Đinh Hạo.

Nhận thấy biến hoá này, trong lòng Đinh Hạo mặc dù cuồng hỉ, nhưng trên mặt
vẫn như cũ không biểu lộ ra chút nào, thân hình từ từ chậm lại, trên mặt làm
ra vẻ vô cùng thống khổ, tựa hồ như lúc nào cũng có thể bị tên kia đuổi kịp.

Nhìn vẻ mặt Đinh Hạo như thế, thân hình đang bay nhanh của tên kia lại càng
không ngừng gia tốc, như thiểm điện lao tới phía Đinh Hạo.

Đúng lúc này, sắc mặt Đinh Hạo chợt biến, không tiếp tục bay quanh Bát Sí Tử
Mãng nữa mà bỏ chạy về hướng Vô Cực Ma Tông.

Một tiếng cười hung ác vang lên, Đinh Hạo hoàn toàn không đoán ra được tên này
rốt cuộc là nam hay nữ, cũng không biết y trời sinh là có giọng nói thế này,
hay là cố ý như vậy, nhưng hiện giờ y xem hắn như đã chết, nên cũng không cần
thiết phải cố tình ẩn giấu nữa.

Chỉ thấy Đinh Hạo thét lớn một tiếng, thân ảnh đột nhiên dừng lại giữa không
trung, tên kia vốn đang truy đuổi, thấy vậy thì hết sức hoan hỉ, trong nháy
mắt đã đến trước mặt Đinh Hạo, một đạo kiếm quang mỹ lệ lần nữa xuất hiện giữa
trời, trong khi đó Đinh Hạo lúc này đã chạy ra khỏi phạm vi hoạt động của Bát
Sí Tử Mãng nên đã không còn khả năng chống đỡ.

Ngay lúc hắn nghĩ rằng Đinh Hạo sẽ chết chắc, đột nhiên phát hiện thân ảnh
đang đứng giữa không trung có phần quỷ dị, tựa hồ như vật đã chết, khi hắn
muốn lại gần nhìn kỹ hơn thì chợt phát hiện thân hình Đinh Hạo trở nên mờ đi,
theo đó một viên đan dược kì lạ hiện ra ở giữa thân ảnh mơ hồ đó.

Đến lúc hắn vừa nhìn rõ viên đan dược này, một tiếng thét kinh hãi phát ra, y
với bộ dáng như ban ngày gặp quỷ, trong nháy mắt cuống quýt hướng ra phía
ngoài chạy đi.

Nhưng đúng lúc đó, viên đan dược ở giữa không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ
kinh thiên động địa quỷ thần khiếp vía, một cổ khí thế hủy thiên diệt địa bạo
phát từ viên đan dược, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, nơi nào bị quét qua
liền thiên hôn địa liệt, mây đen dày đặc cơ hồ che kín bầu trời.

Một tiếng thét vô cùng thê thảm phát ra từ miệng kẻ đang thoát đi, chỉ thấy
trong nháy mắt y đã biến mất, lúc này đám huyết vụ do y thổ ra giữa không
trung mới từ từ rơi xuống.

Sau tiếng nổ lớn ấy, ở ngoài trăm trượng, thân ảnh Đinh Hạo hiện ra an nhiên
vô sự, nhìn thân hình tên kia đang bỏ chạy từ từ nhạt dần đến lúc hoàn toàn
tiêu thất, Đinh Hạo mới rã rời ngã xuống trên lưng Bát Sí Tử Mãng.

Chỉ nghe Đinh Hạo hừ lạnh nói thầm:

Tên này rốt cuộc có thân phận như thế nào, đã có thể sớm nhận ra uy lực của
Huyền Sát Âm Lôi, nếu không nhất định đã mất mạng tại nơi này.

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy nhiều âm thanh xé gió hướng bên này truyền đến,
Đinh Hạo vốn đang mệt mỏi nằm nghỉ lập tức đứng dậy, khẩn trương rút ra Nghịch
Thiên Ma Kiếm, chuẩn bị ứng phó biến hóa mới.

Tiểu tặc, tiểu tặc! Ngươi không việc gì chứ, sao phải dùng đến cả Huyền Sát Âm
Lôi như thế? Từ xa truyền đến thanh âm bồn chồn lo lắng của Phùng Tinh Thiên.

Vào lúc này, Đinh Hạo mới chắc rằng mình đã thật sự được an toàn, lại lần nữa
thả mình nằm xuống trên lưng Bát Sí Tử Mãng, không buồn nhúc nhích.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #101