Người đăng: MrTiep
Chỉ thấy ba đạo cương khí âm lãnh từ pháp khí trong tay ba người phóng ra,
trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Đinh Hạo, giờ phút này, hắn vứt bỏ mọi suy
nghĩ, hai mắt thần quang chợt lóe lên, gắt gao nhìn thẳng ba đạo cương khí.
Đúng lúc này, hắn như tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó giải thích, trong
mắt hắn cương khí vốn di chuyển như điện xẹt đột nhiên chậm dần đi, tuy vậy
hắn biết đây không phải là ảo giác, mà là nhờ cảnh giới thực của mình, rốt
cuộc Đinh Hạo cũng cảm nhận được bản thân đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, lại
một lần nữa nhờ vào hiểm cảnh mà đột phá.
Thân hình chợt nhòe đi, ba bóng Đinh Hạo lại xuất hiện, hướng về ba phía mà
chạy. Nhưng ba đạo cương khí chứa đựng quỷ khí âm trầm kia đột nhiên thay đổi
phương hướng, phân biệt thành ba hướng đuổi đánh Đinh Hạo.
Hai đạo cương khí trong số đó cùng với ảo ảnh của Đinh Hạo phút chốc đã biến
mất không thấy bóng dáng, nhưng đạo cương khí cuối cùng vẫn kiên trì đuổi theo
thực thân của Đinh Hạo. Cảm thấy trốn cũng không thoát, khuôn mặt Đinh Hạo vốn
đang bình thản đột nhiên đanh lại, vung tay lên, một đạo hàn mang bạo liệt từ
Nghịch Thiên Ma Kiếm xuất ra, gào thét chặn lại đạo cương khí đang đuổi sát
phía sau.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, Đinh Hạo bị sức ép đẩy văng lên cao, trên không trung
phun ra một ngụm máu, mặc dù thần công Đinh Hạo vô cùng quỷ dị, nhưng tu vi
của tên này rõ ràng so với hắn cao hơn một tầng, nên khi nghênh tiếp trực
diện, lập tức bị thương.
Đúng lúc này, tên vừa rồi bị Đinh Hạo dùng đệ nhất thức “Vây Thiên” của “Tru
Thần Diệt Thiên Quyết” chế trụ, cả người run run kịch liệt, không gian xung
quanh rung động hết sức kỳ quái, xem tình hình có vẻ sắp phá được ma khí mà
thoát ra ngoài.
Bị đẩy văng lên cao, Đinh Hạo vừa mới trụ thân hình lại, lập tức phát hiện ba
tên Thị Hồn Tông còn lại đang bao vây từ ba phía, hoàn toàn chặt đứt mọi đường
tẩu thoát của hắn.
Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên đang đứng đó ngây ngốc nhìn mình, Đinh Hạo phát cáu
thét lên:
Còn đứng đấy làm gì, còn không mau quay về cầu viện đi, chẳng lẽ muốn ta chết
tại đây sao?
Nghe hắn quát như vậy, Phùng Tinh Nhiên lúc này mới bừng tỉnh, nhận thấy tình
thế hung hiểm nguy như vậy, cũng không dám do dự nữa, nhìn Đinh Hạo yêu kiều
hô to:
Tiểu tặc, ngươi nhất định phải cố gắng duy trì đợi ta nhé!
Thanh âm vừa dứt, nàng hóa thành một đạo hồng sắc, hướng về phía Vô Cực Ma
Tông bay đi.
Thấy nàng rời đi như vậy, ba tên Thị Hồn Tông đang bao vây Đinh Hạo vội biến
sắc, nhưng bọn chúng đã biết thân pháp quỷ dị của Đinh Hạo, nên không dám chia
ra một người để đuổi theo, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Phùng Tinh Nhiên
bay đi.
Phùng Tinh Nhiên vừa rời đi, tên Thị Hồn Tông bị Đinh Hạo dùng đệ nhất thức
“Vây Thiên” chế trụ, sau khi giãy giụa cật lực cũng từ trong ma khí thoát được
ra ngoài. Chỉ thấy tên này thảng thốt kêu lên:
Yêu pháp này là sao, ta cũng không biết được căn nguyên, ba vị nhất định phải
hết sức cẩn thận với tên tiểu tử này!
Vừa dứt lời, tên này phi đến chỗ Đinh Hạo, kể từ lúc đó, Đinh Hạo bốn hướng
hoàn toàn bị phong kín, cho dù dựa vào Cửu U Quỷ Mị Quyết cũng không thể đào
thoát, trừ phi hắn có thể xuất ra bốn ảo ảnh, nhưng với tu vi hiện giờ hiển
nhiên chỉ là mộng tưởng mà thôi.
Do Phùng Tích Nhiên đã thành công thoát đi nên bốn tên này một khắc cũng không
dám chậm trễ, ánh mắt lóe lên theo sát Đinh Hạo, một tên tức giận gằn giọng
nói:
Nếu không phải ngươi giựt dây, Bổn Tông làm sao có thể rơi vào tình trạng tông
hủy nhân vong như thế, dù sao tại Đoạn Hồn sơn này Bổn Tông cũng đã mất chốn
dung thân, hôm nay tại đây đem ngươi ra phân thành trăm mảnh cũng coi như báo
đại thù cho Bổn Tông chúng ta.
Lúc này, Đinh Hạo nhân cơ hội mấy tên kia không để ý, lấy từ trong Trữ vật
giới chỉ mấy viên Hoàn Nguyên đan bỏ vào miệng, thuốc vừa nuốt xuống thì chân
nguyên cũng nhanh chóng khôi phục, sắc mặt của hắn vốn đang hết sức thiểu não
hiện giờ đã dần dần khôi phục lại vẻ bình thản.
Mắt thấy biến, bốn tên liếc mắt nhìn nhau, không dám chậm trễ nữa, chỉ thấy
bốn đạo cương khí chứa đựng quỷ trí âm trầm từ bốn phía đánh tới Đinh Hạo.
Sau khi cương ngạnh chống đỡ một chưởng lúc trước, Đinh Hạo đã sớm đoán ra tu
vi của bốn tên này đều là Xuất Khiếu kỳ, nếu không bản thân sẽ không thụ trọng
thương như vậy.
Nhìn bốn đạo cương khí vọt tới, hai mắt hắn lóe lên, hết sức tỉnh táo, miệng
chợt nở nụ cười quỷ dị. Ánh mắt vẫn giám sát chặt chẽ Đinh Hạo nên bốn người
đồng thời nhận thấy sự biến hóa mặc dù rất nhỏ của hắn, nhưng lúc này, bọn họ
Đương chiếm ưu thế tuyệt đối, căn bản sẽ không sợ hắn có thể xuất ra yêu pháp
quỷ quái gì nữa.
Bốn tiếng cười âm hiểm vang lên, bốn đạo cương khí theo đó càng thêm cuồng
bạo, như bài sơn đảo hải, hung hãn lao về phía Đinh Hạo.
Cương khí sắp bao phủ lấy thân hình, đột nhiên trên người Đinh Hạo truyền đến
một trận ba động quỷ dị, sau khi ba động tiêu thất, một con quái vật khổng lồ
vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Đinh Hạo chính là Bát Sí Tử Mãng.
Vừa mới xuất hiện, Bát Sí Tử Mãng đã nhận thức được tình hình hiện tại, chỉ
thấy thân hình to lớn của nó trong không trung chớp lên liên tục, một cỗ khí
thế vô cùng mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, một lúc sau, luồng khí thế này này
ngưng đọng lại thành thực thể, như sóng gợn lăn tăn khuếch tán về bốn phía.
Bốn đạo cương khí chứa đựng quỷ khí âm sâm của bốn tên Thị Hồn Tông vừa chạm
phải làn sóng ba động đang lan ra bốn phía của Bát Sí Tử Mãng, vốn đang lao
đến nhanh như thiểm điện thì nay dần dần chậm lại, thong thả tiến lên, càng
lúc càng mỏng manh yếu ớt, cuối cùng cũng không sinh ra được sự uy hiếp nào
với Đinh Hạo nữa.
Bát Sí Tử Mãng!!!
Vốn đang nắm chắc phần thắng trong tay, bốn tên kia thấy con quái vật đột
nhiên xuất hiện, đều vô cùng sợ hãi kêu lên.
Theo tiếng thét to, sắc mặt cũng đại biến, nhìn thấy bốn cánh trên lưng con
quái vật, bốn tên trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng, bốn cánh này của nó
đã trưởng thành, hơn nữa nhìn thân hình to lớn của nó ngạo nghễ đứng trong
không trung, thì đã sớm đoán được cảnh giới của nó, nếu không sẽ không phi
hành được vững vàng như thế.
Sự xuất hiện của Bát Sí Tử Mãng đã làm đảo lộn hoàn toàn tính toán của bọn
chúng, hiện giờ đối với việc giết chết Đinh Hạo, bọn họ đã không còn thập phần
nắm chắc nữa.
Nhìn thấy ánh mắt của bốn tên vì sự xuất hiện của con mãng xà mà lóe lên không
ngừng, Đinh Hạo trong lòng âm thầm tính toán, có Bát Sí Tử Mãng tại đây đã làm
giảm bớt đáng kể uy hiếp của bọn chúng, việc mình có thể làm bây giờ là chống
đỡ đợi đến lúc Phùng Tinh Nhiên dẫn viện binh đến cứu thì sẽ đem bốn tên này
toàn bộ giết sạch, đem thế lực Thị Hồn Tông nhổ tận gốc, làm cho tông môn này
hoàn toàn biến mất trên Đoạn Hồn sơn.
Bắt gặp Bát Sí Tử Mãng đang hướng đôi mắt ngầu đỏ tàn bạo nhìn về phía mình,
bốn người thầm kêu không hay, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm để do
dự nữa, Phùng Tinh Nhiên đã rời đi, chắc chắn sẽ dẫn cao thủ của Vô Cực Ma
Tông đến ứng cứu, đến lúc đó đừng nói đến việc sát tử Đinh Hạo, mà có lẽ chính
mình có thể phải ôm hận tại đây.
Bốn người nhìn nhau, tâm tư liên thông, đồng thời lao nhanh đến phía Đinh Hạo,
vừa mới bay lên, thế công của hai tên trong bọn chúng phân ra nhằm vào Bát Sí
Tử Mãng đánh tới, hai tên còn lại thế công vẫn như cũ đánh về phía Đinh Hạo.
Thấy biến, Đinh Hạo vẫn trầm tĩnh, hiện tại thế công của bọn họ dù cường mạnh
đến đâu căn bản cũng không thể uy hiếp được mình, huống chi nhờ hiệu dụng của
Hoàn Nguyên đan, chân nguyên bản thân đã khôi phục được bảy,tám phần, hơn nữa
với tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, mặc dù bản thân có thể không hóa giải
được công kích của hai tên này, nhưng nếu một lòng muốn bỏ chạy, thì bọn chúng
muốn đuổi theo cũng không kịp.
Bốn đạo cương khí ẩn chứa quỷ khí âm lãnh nhằm Đinh Hạo cũng Bát Sí Tử Mãng
đánh tới, thân ảnh Đinh Hạo chợt quỷ dị biến mất, hai tên Thị Hồn Tông vội
biến sắc tìm kiếm tứ phía. Khi phát hiện được thân ảnh Đinh Hạo, thì hắn đang
ở trên lưng của Bát Sí Tử Mãng, đang nở nụ cười kỳ lạ nhìn vẻ ngây ngốc của
bọn chúng.
Hai người sắc mặt đại biến, xuất kiếm quyết, chỉ thấy hai đạo cương khí trong
không trung đột nhiên cải biến phương hướng, trong nháy mắt nhằm hướng Đinh
Hạo vừa xuất hiện phóng đến.
Thấy vậy, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ khinh thường, âm thầm phân phó một chút với
Bát Sí Tử Mãng.
Vừa tiếp nhận mệnh lệnh của hắn, thân hình Bát Sí Tử Mãng run lên, từ miệng
phun ra một luồng hắc viêm tanh hôi, bao phủ lấy bốn đạo cương khí kia. Cương
khí vừa tiếp xúc với hắc viêm, đột nhiên tiêu thất vô ảnh, ngược lại hắc viêm
uy thế không đổi, ào ạt lao tới phía bốn tên kia.
Vào lúc bốn đạo cương khí dũng mãnh lao vào trong hắc viêm, bốn người không
còn điều khiển được chúng nữa, lập tức cảm nhận được cương khí bị ăn mòn hoàn
toàn, một chút uy lực cũng không còn.
Thấy luồng hắc viêm tanh hôi tận trời đánh tới, bọn họ sắc mặt cuồng biến,
liếc mắt nhìn nhau, hét to một tiếng, phóng lên cao, không để ý đến Đinh Hạo
đang kinh ngạc cười nhạo mắng chửi, cuống cuồng bỏ chạy.
Nhưng đột nhiên vào lúc này, có mấy tiếng xé gió từ phía Vô Cực Ma Tông vang
lên, Đinh Hạo biết là đám người Âm Vô Xương tới cứu viện, ngạo nghễ đứng trên
lưng Bát Sí Tử Mãng quát to:
Bốn tên Thị Hồn Tông đánh lén bổn nhân, hiện giờ đang chạy trốn, bốn vị trưởng
lão đem bọn họ bắt lại hết cho ta, bất luận sống chết!
Thanh âm vừa dứt, thân hình Thiên Thi Thượng Nhân, Âm Vô Xương và Tử Mộc tam
lão đột nhiên xuất hiện trước mắt Đinh Hạo, thấy hắn đang ngạo nghễ đứng trên
lưng Bát Sí Tử Mãng, không bị thụ trọng thương như lời kể của Phùng Tinh Nhiên
nên bọn họ cũng cảm thấy yên lòng, hướng về phía Đinh Hạo thi lễ, rồi theo
hướng thoát đi của đám người Thị Tồn tông mà đuổi theo.
Nhìn bóng bốn người tiêu thất phía xa, sắc mặt Đinh Hạo giãn ra, lập tức ngồi
xuống lưng Bát Sí Tử Mãng nhắm mắt điều tức. Nguyên đan đến giờ vẫn còn công
hiệu nên chân nguyên mất đi nhanh chóng được dần dần khôi phục lại.
Lúc Đinh Hạo vừa cảm nhận được chân nguyên khôi phục hoàn toàn, thì có một đạo
kiếm quang vô thanh vô tức hết sức âm nhu từ xa đánh tới, khi đến cách hắn
khoảng tám trượng thì Đinh Hạo mới phát giác.
Hắn vừa phát hiện, đạo kiếm quang vốn vô thanh vô tức đột nhiên bạo liệt, tỏa
ra sắc thái mỹ lệ, khí thế nhanh chóng tăng lên gấp bội.
Chính lúc này Đinh Hạo cảm nhận được, từ khi mình xuất đạo đến nay, hiện giờ
chính là thời khắc hung hiểm nhất mà hắn phải đối mặt.