Vô Đề


Người đăng: thanhsp2

Phương Tuyết Di cũng trợn tròn mắt nhìn Phương lão, một bộ không dám tin đây
là ông nội mình vậy. Trên đầu tóc trắng đã không còn, nếp nhăn cũng biến mất.
Chân chính trẻ lại 20 tuổi ah

“ Bác sĩ… không… thần y, ông nội…?” Phương Tuyết Di nhìn Lục Đạo, lắp bắp nói
không nên lời.

“ Yên tâm, bệnh tim của ông nội cô đã được ta chữa khỏi rồi. Hơn nữa, còn sống
thêm được 20 năm nữa” Lục Đạo chậm rãi nói

Mặc dù dựa vào tình trạng của Phương lão, mọi người cũng đã đoán được điểm
này. Nhưng giờ tận tai nghe được Lục Đạo xác nhận. Tất cả người xung quanh vẫn
không khỏi choáng váng, rất khó tin những gì ta mình nghe

Một cây châm… liền đem một ông lão gần đất xa trời sống lại… trên đời, thật có
y thuật thần kì đến vậy

“ Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Giữa lúc mọi người đang muốn hướng Lục Đạo chạy tới cầu y thì một tiếng quát
lớn vang lên

Theo hướng quát, mọi người thấy một lão nhân đứng ở cửa, đang dùng ánh mắt
nghi ngờ nhìn xung quanh

Người xung quanh thấy vị lão nhân, không khỏi giật mình

“ Đây không phải là chủ nhân Đan Vực, Tùng lão sao?”

“ Chủ nhân Đan Vực!? Chẳng lẽ Tùng lão chính là một vị Tứ Phẩm Luyện Đan Sư
ah”

“ Chính là ông ấy, thật không ngờ tới ah… ta lại có duyên gặp mặt Luyện Đan Sư
cao quý…”

Từng tiếng nghị luận vang lên, mà Lục Đạo cũng coi như hiểu. Vị này chính là
Tứ Phẩm Luyện Đan Sư duy nhất cả thành phố Hà Bắc.

Phương lão thấy lão nhân, thần thái liền trở nên hào hứng, cười lớn tiếng

“ Ha…ha, Tùng. Mày đến rồi ah”

Tiếng gọi rất thô tục, nhưng lại lộ ra thập phần thân thiết. Nhìn qua, hai
người này quan hệ rất không tệ

Vị lão nhân nhìn Phương lão, không khỏi sửng sốt một chút, có chút không dám
xác định nói

“ Ngài là…”

“ Móa nó, Lê Bá Tùng, đến cả đại ca mà mày cũng không nhận ra sao?” Phương lão
đi tới bên cạnh Lê Bá Tùng, cười mắng

Liền, Tùng lão trợn tròn mắt, thần sắc choáng váng lắp bắp

“ Cái gì… anh là đại ca… không thể nào đâu, anh… anh…”

Không trách Tùng lão không nhận ra, bởi vì hiện tại Phương lão đã thay đổi 180
độ, đến ngay cả hắn cũng không thể nhận ra

“ Ha…ha, gặp được thần y, không chỉ chữa được bệnh tim cho tao, mà còn để tao
trẻ lại 20 tuổi ah” Phương lão cao hứng cười lớn. Không cao hứng sao được, khi
mà bệnh tình của ông đã khỏi hẳn, hơn nữa còn sống thêm 20 năm

“ Cái gì!? trẻ lại 20 tuổi… trời ạ… đại ca, anh không nói giỡn đó chứ?” Tùng
lão càng kinh hãi kêu lên.

“ Tao có cần thiết nói đùa mày sao?” Phương Hãi trợn mắt nhìn Lê Bá Tùng, bất
mãn

Lần này, Tùng lão không có phản bác. Bởi vì ông cũng nhìn thấy thay đổi rõ rệt
của Phương lão, hơn nữa ông cũng là mộ vị Luyện Đan Sư, kiến thức y thuật rất
uyên bác, đã nhìn ra đại ca mình thật sự trẻ lại 20 tuổi

Có điều dù đã biết đây là sự thật, nhưng Tùng lão vẫn không dấu được nội tâm
chấn động. Bởi vì ông vừa nghĩ đến. Có thể phản lão hoàn đồng… hình như chỉ có
Lục Phẩm Đan Dược

Liền, trái tim ông đập liên hồi, sắc mặt cũng trở nên kích động cực kì. Lục
Phẩm Đan Dược ah, đây chính là tiên đan. Cuộc đời này có thể thấy được Lục
Phẩm Đan Dược, có chết cũng không hối tiếc

“ Đại ca… anh nói gặp được thần y… không biết vị thần y đó là ai?”

“ Là hắn ah” Phương lão chỉ về phía Lục Đạo, sau đó hướng về phía hắn cúi đầu
thật sâu

“ Thần y, ơn cứu mạng không lời báo đáp….”

Nhất thời, Tùng lão cùng Phương Tuyết Di sắc mặt đại biến. Hai người đều hiểu
rất rõ ông nội ( đại ca) mình, một người cực kì cao ngạo, chỉ cúi đầu cha mẹ ,
chưa bao giờ cúi đầu trước bất kì ai. Vậy mà hôm nay, ông lại cúi đầu trước
Lục Đạo, thật để hai người rung động

Đặc biệt là Tùng lão, càng là choáng váng. Bởi vì vừa nãy đại ca nói gì? đại
ca nói thanh niên này chính là Thần Y cứu hắn? Đây có nghĩa vị thanh niên này
là Lục Phẩm Luyện Đan Sư? Trời ạ… chuyện này… thật hư cấu

Luyện Đan Sư cũng giống như Nguyên Sư vậy, cần một thời gian dài tu luyện, hơn
nữa so với tu luyện Nguyên Sư còn gian nan hơn. Tùng lão cả đời tu luyện, năm
nay hơn trăm tuổi mới đạt tới Tứ Phẩm Luyện Đan Sư, mà đó còn được coi là
thiên phú không tệ rồi.

Vậy mà Lục Đạo đây, mới bao nhiêu lớn, lại có thể hơn hẳn mình một phẩm để
Tùng lão rất muốn hỏi là thế đạo này thay đổi hay mình già rồi?

Lục Đạo thấy Phương lão cúi người, liền vội vã đỡ ông lên, cười khổ

“ Ông đừng làm vậy, cháu tổn thọ mất. Cháu là bác sĩ, gặp người bệnh, tất
nhiên phải xuất thủ cứu người rồi” Lục Đạo nói những lời này không là giả. Từ
khi biết mình sở hữu y thuật cao minh, hắn đã có tâm cứu người.

Bất quá, cũng không phải cổ hủ, gặp ai là cứu. Giả như người bệnh là Phùng
Ngọc, 100% hắn sẽ không xuất thủ

Phương lão thấy Lục Đạo nói vậy, trong lòng đối với hắn càng thêm tán thưởng.
Sở hữu y thuật cao minh, lại có y đức, xã hội này thật đã gần như tuyệt chủng
rồi. Liền, sắc mặt ông trở nên hòa ái, chủ động cầm lấy tay Lục Đạo, thân
thiết nói

“ Nếu thần y đã nói vậy…”

“ Ông cứ gọi cháu là Lục Đạo đi, thần y gì đó, cháu không dám nhận” Lục Đạo từ
tốn nói

“ Ha…ha, xứng đáng… xứng đáng, hai chữ Thần y này, ngoài cháu ra không ai có
thể nhận. Mà thôi, nếu cháu đã nói vậy, ta cũng mạn phép gọi cháu một tiếng
Lục Đạo ah” Phương lão cười lớn, sau đó vỗ vai mình, hùng hồn : “ Phương lão
ta ở Giang Đông mặc dù không tính là gì, nhưng cũng coi như là có chút thế
lực. Sau này cháu có đến thành phố Giang Đông, gặp vấn đề gì cứ gọi ta ah”

“ Vâng” Lục Đạo gật đầu, đáp.

“ Lục thần y, chị là Phương Tuyết Di. Xin lỗi, lúc nãy chị đã nghi ngờ em”
Phương Tuyết Di đi tới, sắc mặt ôn nhu như nước, một đôi con ngươi thành thục
đầy áy náy nhìn Lục Đạo

" Ha... ha, chị Tuyết Di quá lời rồi. Chị cũng là vì quá lo lắng cho ông nội
mà thôi" Lục Đạo vươn tay nắm lấy tay người đẹp. Cảm nhận tay thiếu phụ mềm
mại, hắn không nhịn được vuốt ve, trong lòng dâm đãng nghĩ : " Xúc cảm thật
tốt... cực phẩm... cực phẩm ah"

Phương Tuyết Di cảm nhận tay mình khác thường, chỉ là nàng không có tức giận.
Đã là thiếu phụ, Phương Tuyết Di không còn xấu hổ hay tức giận như thiếu nữ.

Nàng biết mình xinh đẹp cỡ nào, Lục Đạo trẻ tuổi như vậy, không kìm lòng được
cũng là chuyện bình thường

Hơn nữa, đối phương còn cứu mạng ông nội mình. Bực này ơn đức, đổi thành cổ
đại đã là lấy thân đền đáp. Chỉ vuốt ve tay thôi, nàng cũng không quá để trong
lòng

" Sau đó, là thật sự cảm ơn ngài. Nếu không có ngài, ông nội ta chắc là đã
không qua khỏi rồi" Phương Tuyết Di thần sắc cảm kích, ngữ khí chân thành tha
thiết nói ra

" Ha...ha, chị đừng khách khí làm gì. ông Hải cũng gọi em một tiếng Lục Đạo,
vậy chị cũng gọi em Lục Đạo đi. Gọi thần y, em cảm thấy xa lạ ah" Lục Đạo nhún
vai, biểu thị mình không ưu thích người khác gọi là thần y. Đồng thời, cũng
chủ động buông tay ra, dù rằng nội tâm không muốn chút nào

Nghe thế, PPhương Tuyết Di phong tình vạn chủng nhìn Lục Đạo, cười duyên dáng
nói

" Nếu em đã nói vậy,... vậy chị cũng không khách khí ah"

Tiếp tới, nàng lại hướng về phía Phùng Ngọc vẫn im lặng từ nãy đến giờ, hơi
chút cúi người

“ Cảm ơn Phùng tiên sinh vừa nãy trợ giúp tôi”

“ Ha…ha, không có gì. Ông nội cô đã tỉnh lại, tôi cũng cảm thấy vui mừng. Xin
lỗi các vị, tôi có việc xin đi trước” Phùng Ngọc cười ha hả một tiếng. Sau đó,
vội vã quay người rời đi. Đi ngang qua Lục Đạo, trong mắt hắn lóe lên một đạo
hàn mang

“ Lại dám cướp công của bố mày. Mày giỏi” Phùng Ngọc nội tâm âm trầm.

Ý tưởng của hắn rất đơn giản. Đứng ra chủ động trợ giúp người đẹp. Nếu như
thành công cứu ông nội nàng, vậy thì để lại hảo cảm cho Phương Tuyết Di. Còn
ngược lại, hắn sẽ trở thành bờ vai để người đẹp tựa vào lúc thương tâm rất

Mộng tưởng là vậy, nhưng kết quả thì sao. Người đẹp nhận thức hắn, nhưng cũng
chỉ mức nhận biết mà thôi. Không có cảm động, không có hảo cảm như trong suy
nghĩ của mình. Mà tất cả, đều là do tên thanh niên này sáng lập nên

Hắn tán gái… con mẹ nó, một thằng nhóc con nhảy vào làm cái bíp gì. Liền, hắn
hận, hắn hận Lục Đạo phá hủy kế hoạch tán gái của hắn. Hắn quyết định, phải
cho thằng này một bài học

Còn thân phận Thần Y của đối phương? Phùng Ngọc tự động bỏ ra sau đầu.

Phùng Ngọc đi, không ai ngăn cản. Lục Đạo cũng không biết Phùng Ngọc ghi hận
mình. Mà kể cả biết, hắn cũng không quan tâm

"Thần y! Giúp ta xem một chút đi!"

"Đúng vậy … thần y… xin giúp ta xem một chút đi."

"Thần y, ta bị bệnh này nhưng là dằn vặt bảy, tám năm. Ta sống không bằng
chết, ngài mở lòng từ bi, xin làm ơn cứu giúp!"

….

Từng tiếng hô lớn gọi nhỏ vang lên, chỉ thấy xung quanh mọi người đều hướng về
phía Lục Đạo chạy tới. Ai nấy đều sắc mặt kích động cực kì. Nói đùa!! Thần y
xuất hiện, không nhân cơ hội này để hắn trị bệnh thì còn đợi đến bao giờ

“ Khục… mọi người bình tĩnh. Ta không phải là bác sĩ của Đan Vực, nếu như ở
đây xem bệnh thật không nể mặt Lê đại nhân” Lục Đạo uyển chuyển từ chối, sau
lại hướng về phía Tùng lão cười nói “ Mới cả, không phải có Lê đại nhân ở đây
sao, ông ấy là một vị Tứ Phẩm Luyện Đan Sư ah, y thuật so với ta còn cao minh
hơn”

“ Ha…ha, Lục Thần y khiêm tốn rồi. So với ngài, y thuật của ta chẳng khác gì
học sinh tiểu học cả” Tùng lão ngữ khí cung kính vô cùng, cũng không có “ tuổi
già lên mặt”.

Trong thâm tâm Lê Bá Tùng, ông đã chắc rằng Lục Đạo là một vị Lục Phẩm Luyện
Đan Sư. Lục Phẩm Luyện Đan Sư ah, đủ để Tùng lão cúi đầu

“ Bất quá, nếu để Lục thần y khám bệnh cho tất cả mọi người ở đây, thật sự là
khổ cực ngài ấy. Vậy đi, mọi người có bệnh tật gì, cứ việc ở trong cửa hàng
mua thuốc. Giá cả đều giảm giá một nửa, không biết ý mọi người thế nào” Tùng
lão hướng về phía mọi người tung ra một quả bom tấn.

Hắn cũng không muốn Lục Đạo đứng ra khám bệnh. Một phần là ảnh hưởng tới sinh
ý của cửa hàng. Quan trọng hơn, ông còn muốn đàm luận với vị tuyệt thế thần y
này ah

Ở đây mọi người nghe Tùng lão nói, đều lộ ra thần sắc nửa kinh hỉ, nửa không
muốn. Kinh hỉ là bởi Đan Vực giảm giá, còn không muốn là bởi không thể được
thần y khám bệnh

Bất quá, không ai lên tiếng phản đối. Dẫu sao, Tùng lão cũng là một vị danh
tiếng cao vời vợi Tứ Phẩm Luyện Đan Sư. Nếu phản đối là không nể mặt ông, mà
không nể mặt Luyện Đan Sư, đây là tự đi tìm chỗ chết

Đợi cho mọi người đều tản đi. Tùng lão hướng Lục Đạo nghiêm chỉnh

“ Lục thần y, mời ngài vào trong, để ta thỉnh giáo y thuật”

P.s: gọi thẳng tên ra cảm giác nhân vật không già bằng để Tùng lão, Phương lão
. Vì thế mình sẽ dùng cách gọi này


Vô Cực Liên Minh - Chương #72