Nguyên Nhân Thật Sự


Người đăng: thanhsp2

P/s: Mấy chương này t đã đăng rồi, nhưng bởi vì ko ưng ý nên xóa và giờ đăng
lại. Điều này có thể gây khó chịu cho một vài bạn đã đọc từ trước. Nhưng mong
các bạn thông cảm cho. Và t đảm bảo sẽ không có chuyện này xảy ra nữa

Trong nháy mắt, động tác của Lục Đạo cứng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn tuyệt sắc
băng sương viện trưởng

Phía sau cặp kính, một đôi mắt thâm thúy đầy sắc bén, mang theo tiếu ý nhìn
chăm chú đôi mắt đẹp, nhưng lạnh lùng tựa vạn năm hàn băng của nàng

Bùi Ngọc Lan bình tĩnh thưởng thức ly trà Long Đàm trong tay mình, thần thái
nhàn nhã, tựa như không thấy được ánh mắt đầy ý vị của Lục Đạo

Bầu không khí, cứ vậy trở nên yên tĩnh đến lạ thường, đến mức có thể nghe
được tiếng lá cây xì xào, đung đưa trong gió phía sau cửa sổ

“ Bùi viện trưởng, ngài thật sự muốn đuổi ta khỏi trường sao?” Rốt cuộc, Lục
Đạo lên tiếng phá vỡ bầu không khí. Có điều lời nói, lại không phải cầu xin
tha thứ, mà là hỏi lại nàng

“ Đúng vậy, cậu chống đối hội phó Hội Học Sinh, ở trong trường ẩu đả, thậm chí
là tý nữa giết người. Những gì cậu làm đã vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của
trường, ảnh hưởng nghiêm trọng tới trường học. Ta không còn cách nào khác là
để cậu rời trường” Bùi Ngọc Lan lạnh lùng, không chút nào nể tình nói ra.

Trên người, càng là toát lên một cỗ khí tràng cường đại, khiến nàng ngồi đó
lại tựa như bậc quân vương, uy nghiêm không thể khinh nhờn

Đổi thành người khác, giờ phút này đã bị khí thế của Bùi Ngọc Lan dọa sợ, sau
đó nhận lỗi, thậm chí là cầu xin viện trưởng tha thứ cho mình.

Nhưng Lục Đạo thì không, chỉ thấy thần sắc hắn vẫn bình tĩnh cực kì, đợi cho
Bùi Ngọc Lan nói xong, hắn cười nhạt một cái, từ tốn nói

“ Học Viện Hà Bắc, Học Viện Giang Đông, Học Viện Tây Minh, đây là ba học viện
duy nhất bồi dưỡng Nguyên Sư của Nguyên Việt Tinh.

Cứ mỗi năm một lần, ba học viện sẽ tổ chức một lễ hội gọi là Học Viện Thế Vận
Hội. Ở đây, các học viên ưu tú nhất của ba học viên sẽ thi tài với nhau, bày
ra thực lực bản thân. Nhưng trên thực tế, chỉ là ba học viện tranh đấu với
nhau, để xem học viện nào tốt nhất mà thôi”

Lục Đạo vừa dứt lời, trên gương mặt lạnh lùng của Bùi Ngọc Lan, rốt cuộc xuất
hiện một tia biến sắc . Động tác hơi cứng ngắc, cánh tay ngọc cầm ly trà, bất
chợt siết chặt lại . Bất quá, rất nhanh bị nàng dùng vẻ lạnh lùng che dấu lại

Bùi Ngọc Lan không thể không thất thố bởi vì Lục Đạo nói đều là đúng. Ba Học
Viện duy nhất của Nguyên Việt Tinh, vẫn luôn cạnh tranh nhau cái danh: Học
viện tốt nhất Nguyên Việt Tinh . Cạnh tranh với nhau thông qua việc bồi dưỡng
càng nhiều Nguyên Sư trẻ tuổi

Học Viện Thế Vận Hội chính là nơi để ba học viện phơi bày thành quả đào tạo
của mình. Từ đó chứng minh cho bàn dân thiên hạ biết, ai mới là học viện tốt
nhất Nguyên Việt Tinh

Bùi Ngọc Lan là viện trưởng Học Viện Hà Bắc, nàng hiểu điều này hơn ai hết.
Chẳng qua nàng không ngờ tới, Lục Đạo cũng biết " ẩn ý" trong Học Viện Thế Vận
Hội mà thôi

Mặc dù cử động của Bùi Ngọc Lan rất nhỏ, nhưng Lục Đạo vẫn thấy được, khóe
miệng không khỏi kéo ra một nụ cười tà

“ Viện trưởng, chắc ngài cũng đã đoán được cấp bậc của ta đi. Ta cũng không
dấu ngài!! ta là một tên Luyện Tinh Cảnh. 17 tuổi Luyện Tinh Cảnh, không phải
ta cuồng vọng, nhưng khắp vũ trụ này, chưa có một ai đạt được.

Bùi viện trưởng hiểu rõ, một khi việc ta – một vị Luyện Tinh Cảnh bị hai học
viện kia biết được, bọn họ sẽ tìm mọi cách để lôi kéo ta vào trường học” Ngừng
lại một chút, Lục Đạo khom người, hai tay đan vào nhau để lên bàn, đỡ lấy cằm
mình

Đôi mắt thâm thúy cùng cực, mang theo một tia trêu tức nhìn Bùi Ngọc Lan, Lục
Đạo từng chữ, từng chữ một nói ra

“Như vậy, ta muốn hỏi…. Bùi viện trưởng… ngài… thật… muốn… đuổi… ta… sao?”

Lục Đạo rất bình thản, không có chút nào hoang mang khi Bùi Ngọc Lan đuổi
mình. Không phải vì hắn đã biết trước nàng sẽ nói vậy, mà đơn giản, hắn không
tin nàng dám đuổi hắn đi

Lục Đạo cuồng vọng, chống đối với Hội Học Sinh, thậm chí là viện trưởng, bởi
vì hắn có bản sự. Chính xác hơn, là hắn rất tự tin vào thực lực… không… phải
là tiềm lực của mình mới đúng

Cái gọi là một hòn ngọc quý, vạn người tranh chính nói tình thế hiện tại của
Lục Đạo.

Thử nghĩ, một khi tin tức hắn chỉ có 17 tuổi, nhưng sở hữu thực lực Luyện Tinh
Cảnh lộ ra ngoài, có biết bao nhiêu thế lực vì muốn lôi kéo hắn mà tranh nhau
tới đầu rơi máu chảy

Học viện Hà Bắc dù cho là đệ nhất học viện cũng sẽ không ngu mà buông tha
tuyệt thế yêu nghiệt như hắn. Huống hồ, học viên Hà Bắc cũng không phải là đệ
nhất học viện. Bên cạnh học viện, còn có hai học viện nữa cạnh tranh suýt sao.

Đuổi hắn ra khỏi trường ư!? Chẳng khác gì chắp cánh cho hai đối thủ của mình.
Trừ khi là Bùi Ngọc Lan bị lừa đá mới quyết định đuổi hắn khỏi trường..

Đối mặt với Lục Đạo chất vấn… không… phải là trêu tức, Bùi Ngọc Lan không có
trả lời mà lựa chọn trầm mặc. Bầu không khí, lại một lần nữa quay trở lại tĩnh
lặng, pha lẫn một phen khẩn trương

Rất lâu sau, Bùi Ngọc Lan thật sâu nhìn Lục Đạo, tựa như muốn nhìn thấu hắn
vậy, chậm rãi nói

“ Xem ra, tất cả đều là tính toán của cậu. Cậu làm ra động tính lớn vậy, là để
gây chú ý với ta.

Sau đó cậu bày ra đánh sáu học viên năm ba, ngăn cản Sở Dao Dao cứu Ngô Cẩu,
đây chỉ là cái cớ để cậu bày ra thực lực của mình cho ta xem.

Một khi biết cậu là Luyện Tinh Cảnh, ta sẽ bằng mọi giá lôi kéo cậu ở lại
trường. Từ đó, cậu sẽ đưa ra điều kiện với ta, thu lợi cho bản thân”

Lần này, Lục Đạo không có trả lời mà chỉ ngửa người ra sau, tuấn mỹ gương mặt
hiện ra một nụ cười. Nụ cười... của một kẻ chiến thắng.

Nhìn nụ cười đó, dù cho Lục Đạo không nói gì, nhưng Bùi Ngọc Lan vẫn hiểu,
những gì mình nói … là thật

“ Thật sâu tâm cơ” Bùi Ngọc Lan than thở một tiếng.

Dù ngữ khí rất lạnh lùng, nhưng tâm lý của nàng đã sớm chấn động. Đánh giá
được đúng giá trị của bản thân, lấy Ngô Cẩu làm cái cớ để biểu hiện ra thực
lực, hấp dẫn ánh mắt của viện trưởng, sau đó đưa ra yêu cầu của mình.

Một chuỗi Series mà Lục Đạo bày ra, người ngoài tưởng như hắn thật sự nổi
điên, hành động bất chấp hậu quả. Nhưng ai có thể ngờ được, đó lại là một hồi
âm mưu nhắm vào cao tầng học viện.

Bực này tâm cơ, Bùi Ngọc Lan cũng chỉ thấy được trên ông nội mình mà thôi.
Nhưng rơi ở trên Lục Đạo, một thanh niên 17 tuổi, lại để băng sương viện
trưởng hãi nhiên

Không hổ là vị Luyện Tinh Cảnh trẻ tuổi nhất vũ trụ… quả nhiên là đáng sợ

Lẳng lặng nhìn Lục Đạo, Bùi Ngọc Lan chậm rãi nói

“ Nói đi, cậu muốn gì!?”

Bùi Ngọc Lan không thể không thỏa hiệp. Bởi lẽ, 17 tuổi Luyện Tinh Cảnh, bực
này thân phận, nàng không thể không từ chối

Trong nháy mắt, Lục Đạo cười đến sáng lạn, tựa như một hồi âm mưu của mình đã
thành công vậy

“ Ta muốn … 10 tấm Thiên Bảng Lệnh Bài ”

Thời điểm Lục Đạo rời khỏi phòng hiệu trưởng, trong tay hắn nhiều hơn sáu lệnh
bài . Nếu có học viên năm hai, năm ba ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, sáu tấm
lệnh bài này là gì, chính là Thiên Bảng Lệnh Bài

“ Hắc… hắc… kế hoạch coi như thành công hoàn mỹ ah” Lục Đạo cấm sáu tâm Thiên
Bảng Lệnh Bài, cười xấu xa. Trong mắt, hiện lên từng tia cao hứng

Thiên Bảng, ghi danh 50 học viên mạnh nhất học viện Hà Bắc. Đứng top 1 là Bùi
Ngọc Lan, top 2 là Cửu Linh.

Một khi được vào Thiên Bảng, sẽ được đãi ngộ của học viện bao gồm quyền lợi
không cần đến lớp, có một lượng lớn Nguyên Tệ thưởng cho mỗi tháng, được quyền
tiến vào Trọng Lực Tháp, ….

Nói chung, đãi ngộ của Thiên Bảng cực kì phong phú. Đến mức cả mấy ngàn học
sinh của trường, dù chỉ là Top 50 Thiên Bảng cũng tranh nhau đến sứt đầu mẻ
trán

Lục Đạo làm nhiều chuyện như vậy, chính là nhắm vào cái này. Không phải cho
hắn, mà cho người xung quanh: bao gồm Thúy Kiều, Mục Niệm Từ, tám người
Mikaela

Đầu tiên, Mục Niệm Từ và Thúy Kiều, hai cô gái này thiên phú đều chỉ tính là
bình thường. Đặc biệt là Mục Niệm Từ, nàng gia cảnh nghèo khó, không đủ điều
kiện để tu luyện

Đãi ngộ của Thiên Bảng đối với hai người mà nói là một trợ giúp vô cùng lớn

Tiếp đó là Mikaela cùng chúng hầu gái. Các nàng đều đến từ thế giới, không quá
hiểu về thế giới này. Nếu như có slot Thiên Bảng, các nàng có thể dễ dàng tiến
vào học viện, thông qua thư viện tìm hiểu về thế giới này, cũng như có điều
kiện tu luyện

Cho đến người ngoài tại sao lại có slot Thiên Bảng? Bùi Ngọc Lan biểu thị,
nàng không thể làm gì khác hơn là phá luật ah

“ Hơn nữa… cũng chỉ không có mấy tấm Lệnh Bài Thiên Bảng thôi đâu”

Nói tới đây, Lục Đạo khóe miệng kéo ra nụ cười tà mị. Ánh mắt thâm thúy nhìn
về phía cổng trường, ở nơi đó, Ngô Cẩu đang lủi thủi rời đi

Bên ngoài cổng trường, một chiếc Limbo thân dài đỗ đó. Ngồi trong xe, không
phải ai khác chính là Ngô Cẩu. Giờ phút này, Ngô Cẩu thần sắc ảm đạm vô cùng,
tựa như chịu đến đả kích trầm trọng gì vậy

Nhìn thiếu chủ mình một bộ mất hồn, tài xế xe kiêm người hầu của Ngô gia ngữ
khí thập phần lo lắng hỏi

“ Thiếu gia!! Ngài không sao chứ?”

“ Ta không có chuyện gì” Ngô Cẩu lắc đầu, đoạn nói tiếp “ A Tử, tìm mọi cách
không cho cha ta biết những gì xảy ra trong trường, cũng không phái người trả
thù”

Trong nháy mắt, A Tử thần sắc giật mình, có phần ngờ vực hỏi

“ Thiếu gia, tại sao… thằng nhãi đó đánh ngài như vậy, còn suýt giết ngài.
Chúng ta cứ thế tha cho hắn sao?”

Hắn cảm thấy hôm nay thiếu gia nhà mình có phần khác lạ. Nếu đổi thành ngày
trước, bị người đánh đập như vậy, đã tức giận đến cực điểm trực tiếp phái cao
thủ của gia tộc trả thù rồi.

“ Tha cho hắn!? không thể nào. Chẳng qua, ta muốn đích thân mình xử lý chuyện
này”

Ngô Cẩu thần sắc băng lãnh tới cực điểm, trong mắt ngập tràn phẫn nộ hỏa diễm

A Tử nghe xong, nội tâm càng là cao hứng. Xem ra, thiếu gia nhà mình sau vụ
này đã tỉnh táo lại, bắt đầu chuyên tâm tu luyện rồi

" Đưa ta tới nhà của Lý Tuấn Phong. Ta muốn biết, bằng cách nào mà thằng chó
đấy lại thoát được"

“ Vâng, thiếu gia” A Tử gật đầu một tiếng, sau đó quay đầu lại xe.


Vô Cực Liên Minh - Chương #145