Kết Thúc & Bắt Đầu .


Người đăng: nganhoa

Tại phía bắc, gần trung tâm của Minh Nguyệt Sâm Lâm . Có 5 người đang đi về
hướng một khe vực sâu tên là Tử Vực, Tử Vực là một trong 3 tử địa của Minh
Nguyệt Sâm Lâm.
Tử khu theo thứ tự là : Tuyệt Vọng cốc _ trung tâm Minh Nguyệt Sâm Lâm.
_ Nơi có trận pháp và cấm chế cường đại nhất Minh Nguyệt Sâm Lâm ( và là một
trong những nơi có trận pháp và cấm chế cường đại nhất của Hư Vô Đại Lục ).
Tử Linh sơn mạch _ phía nam của Minh Nguyệt Sâm Lâm.
Tử Linh sơn mạch : từng là Viễn cổ chiến trường, sau trận chiến nơi này tràn
ngập tử khí hình thành một vùng tử địa . Những yêu thú, linh thú nơi này dần
bị nhiểm tử khí và biến dị thành Tử Linh thú _ có u linh trạng thái . Tử Linh
thú có thực lực khủng bố và là ác mộng của cả võ giả và linh giả.
Và cuối cùng là Tử Vực _ nằm ở phía bắc gần trung tâm của Minh Nguyệt Sâm Lâm
.
Tử Vực, vực sâu không thấy đáy. Những người rơi xuống thì không một ai trở
lại, không ai biết nguyên nhân cũng như những người rơi xuống đó còn sống hay
đã chết . Là một nơi bí ẩn nhất trong 3 tử địa của Minh Nguyệt Sâm Lâm ( và là
một trong những nơi bí ẩn nhất của Hư Vô Đại Lục ).
Trong 5 người đi đến, có 4 đại hán mặc nô bộc phục . Người còn lại là một
tiểu hài tử ước chừng 8-9 tuổi, tiểu hài mặc mộy bộ tiểu hoa phục gấm lam sắc
, khuôn mặt nộn thị, trắng trẻo ,mập mạp vừa nhìn là biết thiếu gia của thế
gia được nuông chiều.
" Ngươi ! Đi xem xem đến Tử Vực chưa ? Hừ ! Nơi này gần khu trung tâm, nếu
như gặp phải yêu thú cấp cao, bản thiếu gia nếu bị thương các ngươi chịu phạt
nỗi sao ??" Tiểu hài tử hoa phục chỉ vào một đại hán kêu ngạo sai sử.
" Vâng ! Tam thiếu gia ! " Đại hán mặc nô bộc phục vân lời đi dò đường.
- - - Ta là phân cách tuyến thời không - - -
Buổi chiều, trên con đường nhộn nhịp của thành phố B . Có một thanh niên chen
chúc trên vĩa hè, để về nhà sau giờ tan tầm . Thanh niên tóc ngắn, cao
khoảng 1,78m, diện mạo miễn cưỡng xem là dễ nhìn . Mặc sơmi xám + quần tây ,
chuẩn bộ dạng một nhân viên văn phòng bình thường không thể bình thường hơn.
" Ầm ...ầm...ào.....àààào....."Bỗng trời đột ngột mưa to như trút nước, khiến
dòng người đang chen chúc phải hối hả tìm nơi trú mưa.
" Shit ! Không xui xẻo vậy chứ ?" Thanh niên khẽ mắng rồi cũng chạy nhanh tìm
nơi trú mưa.
Vừa tìm được nơi trú mưa thì đúng lúc di động trong túi vang lên. " Alo ! "
Thanh niên buồn bực bắt máy.
" A này ! Yên Dạ, chúc mừng sinh nhật cậu nha ! Đến chổ quán củ đi, tôi mời
" đầu bên kia nói liền một mạch, không đợi thanh niên trả lời thì đã tắt máy
. Thanh niên _ Yên Dạ buồn bực " Cái tên này ! Cũng không đợi tôi nói chuyện
đã tắt máy . Aiz ! Sinh nhật sao ?". Yên Dạ ngẩn người nhìn mưa dần tạnh.
Hắn _ Yên Dạ, là một nhân viên văn phòng của một công ty hạng trung, diện
mạo bình thường + gia cảnh bình thường + công việc bình thường chẵng có gì là
nổi bật cả . Hắn là trẻ mồ côi, từ cái đêm mưa đó cũng là hôm sinh nhật 9
tuổi của hắn, khi đó hắn ở nhà mong chờ ba, mẹ hắn mau về tặng quà sinh nhật
cho hắn.
Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn mừng rỡ chạy đến mở cửa . Nhưng người
đứng ngoài cửa là cô của hắn, thấy hắn mở cửa cô vội kéo hắn ra xe và chở hắn
đến bệnh viện . Khi cánh cửa phònh bệnh mở ra, hắn ngây dại . Trên hai chiếc
giường là hai người toàn máu là máu, nhưng hắn nhận ra, hai người đó là ba
va mẹ hắn.
" Khụ khụ ... Tiểu Dạ ...con đến ...đây ..khụ khụ khụ !" Mẹ hắn cố gọi hắn.
Đến khi hắn đến bên giường thì bà mỉm cười và đưa vật vẫn nắm chặt trong tay
cho hắn, nói :" Tiểu Dạ ...khụ ..khụ ... đây là quà sinh nhật của con ... Khụ
khụ ... Mẹ xin lỗi ! Mẹ và ba con phải đi rồi ..khụ ..khụ ... Tiểu Dạ ngoan ,
con phải cố gắng sống tốt nha ...khụ ..khụ...khụ.." Bà nói xong ,cánh tay bông
thõng xuống và ra đi . Hắn không nói lời nào, tay phải nắm chặt mặt dây
chuyền bà vừa đưa cho hắn, món quà sinh nhật cuối cùng bà tặng hắn . Hắn
không khóc, chỉ yên lặng nhìn mẹ hắn, từ bây giờ hắn phải sống một mình
không có ba cũng không có mẹ.
Tay theo bản năng chạm vào mặc dây chuyền luôn đeo từ lúc đó, mặc dây chuyền
này rất đặc biệt . Nó giống như là sinh ra đã vậy rồi, không có nối ghép cũng
không có dấu vết mài dũa . Nó hình tròn và dẹp, có hai màu đen/trắng đối lập
hình thành giống như thái cực đồ vậy.
" Nè, Yên Dạ, chổ này !" Đang đi thì nghe thấy có người gọi, hắn theo tiếng
nhìn lại thì thấy Lam Minh đang hướnh hắn vẫy tay.
" Này, tôi mời cậu uống, cho nên không có quà cho cậu đâu đấy ." Lam Minh
vừa nói vừ rót rựu cho hắn . " Tùy cậu ." Yên Dạ nói xong thì bắt đầu uống .
Lam Minh thấy hắn không được vui cũng không nói nữa, hai người yên lặng uống
rựu. Cũng không biết đã qua bao lâu, đột ngột chuông di động của Lam Minh vang
lên :" Alo !" Lam Minh tiếp máy sau đó im lặng hồi lâu, rồi nói :" Ân ! Tôi
về ngay ." Tắt máy xong thì quay sang nói với hắn ." Yên Dạ, tôi có việc về
trước đây, tôi trả tiền rồi nên cậu cứ uống đi .' "Được rồi ! Có việc thì cậu
về nhanh đi . " Lam Minh nghe hắn nói vậy thì đứng dậy ,đón xe về nhà.
Sau khi Lam Minh về, Yên Dạ ngồi uống thêm vài ly nữa cũng đứng dậy về nhà .
Hắn không đón xe, mà đi bộ về, từ nơi này về nhà hắn chỉ mất khoảng 15' đi
bộ.
Đang đi, đột nhiên trước mắt sáng chói, Yên Dạ đưa một tay lên che mắt lại .
Chưa đợi hắn hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì, hắn chỉ cảm thấy đau đớn
và choáng váng.
" Chúc mừng ký chủ đạ kích hoạt, khởi động thành công hệ thống ! Xin hỏi ký
chủ có đồng ý nhận chủ hệ thống không ?" Hắn nghe thấy trong đầu vang lên
tiếng nói loáng thoáng không rõ.
" Xin hỏi ký chủ có đồng ý nhận chủ hệ thống không ?"
" Xin hỏi ký chủ có đồng ý nhận chủ hệ thống không ?"
" Xin hỏi ký chủ có đồng ý nhận chủ hệ thống không ?"
....
.....
......
Tiếng nói cứ vang lên thêm nhiều lần nhưng hắn không có thời gian để ý, trước
khi mất đi ý thức ,Yên Dạ chỉ có một suy nghĩ :"CMN ! Cái quái gì xảy ra vậy ?
Hắn chỉ là uống chút rựu ,rồi đi bộ về nhà thôi mà . Hắn_ Yên Dạ là đi bộ _ đi
bộ a ! Tại sao lại bị tai nạn giao thông a ? Tại sao??? "
" Ký chủ không trả lời, hệ thống quy về ký chủ đang khinh thường hệ thống .
Để thể hiện uy nghiêm của hệ thống, hệ thống sẽ cưỡng chế nhận chủ ."
" Cưỡng chế nhận chủ thành công ! "
"Hệ thống xét thấy ký chủ đang trong trạng thái nguy hiểm cho nên : Hệ thống
sẽ kích hoạt chế độ ẩn " xuyên thời không". Vì ký chủ đã không còn ý thức, hệ
thống sẽ chọn địa điểm ngẫu nhiên ."
" Đạ chọn được địa điểm : Phía bắc Minh Nguyệt Sâm Lâm_Hư Vô Đại Lục _ Hỗn Độn
Tinh Vực ."
" Khởi động chế độ ẩn "xuyên thời không" xuất phát !'
- - - Ta là phân cách tuyến thời không - - -
Tại một khe vực, cách Tử Vực rất gầ . Có bốn đại hán và một tiểu nam hài đang
đứng cách khe vực khoảng 1m.
" Được rồi ! Tuy không phải là Tử Vực nhưng quăng nó xuống đây thì nó cũng
chẵng sống được !" tiểu nam hài âm lãnh nói.
" Tam thiếu gia ! Chúng ta làm vậy, nếu lỡ mhư Yên gia biết được thì liệu có
... " Một đại hán run run nói ." Bốp " Đại hán chưa nói xong thì đã bị tiểu
nam hài _ Tam thiếu gia đánh.
" Ngu xuẩn ! Bọn các ngươi không nói ! Bản thiếu gia không nói ! Còn nó thì
chết rồi ! Làm sao mà Yên gia biết được hả ? Được rồi ! Mau quăng nó xuống đi
,trời sắp tối rồi . Ta không muốn phải qua đêm ở đây đâu ."" Vâng ! Tam thiếu
gia ! " Bốn đại hán nói xong ,đi đến gần vực sâ và mở cái túi họ mang theo vào
đây.
Trong túi là một nam hài 6-7tuổi, khuôn mặt đầy bụi đất không thấy rõ diện
mạo. Bốn người đỡ nam hài ra, sau đó hai người nâng nam hài đến mép vực không
thấy đáy đó.
" Còn nhìn gì nữa ? Quay về !" tiểu nam hài ra lệnh ." Vâng ! Tam thiếu gia !"
bốn đại hán đồng thanh đảp . Sau đó, bọn họ quay về lối đi mà bọn đến để quay
về.
Bọn họ không chú ý, nam hài bị họ quăng vào vực sâu sau khi rơi xuống thì đã
được một luồn ánh sáng đen/trắng xoay quanh bao bọc lấy.
" Đã tìm được thân thể thích hợp ! Hệ thống sẽ bắt đầu dung hợp linh hồn ký
chủ ."


Vô Cực Hệ Thống - Chương #1