Người đăng: victortran888
“ Sửu Sửu, mau đi gọi Đoạn Lãng đến phòng ta, ta có chuyện thương nghị với
hắn” Hắc Phong hướng Văn Sửu Sửu ra lệnh.
“ Dạ, Bang chủ, Sửu Sửu đi ngay” Văn Sửu Sửu tuân lệnh nhanh chóng rời khỏi
đại điện.
“ Cha, con đã luyện được Thánh Linh Kiếm Pháp, Kiếm 22, cha xem đây nè”
Một cậu bé tầm mười tuổi trên tay cầm Vô Song Kiếm, không biết từ nơi nào chạy
vào đại điện đứng trước mặt Hắc Phong cười nói, cậu bé có gương mặt lanh lợi,
vầng trán cao, đôi mắt sắc sảo rất có thần, đặc biệt mái tóc của cậu có màu
bạch kim, ở giữa mi tâm có một vết bớt màu hồng hình lưỡi kiếm.
Cậu bé vừa nói vừa huy kiếm thi triển ra Thánh Linh Kiếm Pháp, Kiếm 22, một
kiếm vừa ra, cả đại điện tràn ngập kiếm khí màu vàng chói mắt, ào ào, lũ lượt
như sóng thần đánh vào bờ.
“ Long nhi, khá lắm, con đã thật sự luyện thành kiếm 22 ... dùng nó đỡ thử
kiếm 22 của cha xem” Hắc Phong thấy cậu bé thi triển thành thục kiếm 22 thì
cao hứng nói.
Hắc Phong dùng ngón tay thay kiếm, đánh ra từng đạo kiếm khí như Hồng Thủy
cuốn lấy cơn sóng thần kiếm khí màu vàng của cậu bé, chẳng mấy chốc đã vùi lấp
và thôn phệ hết tất cả.
“ Kiếm khí của cha thật mạnh” Long Nhi thu kiếm về sau lưng cười nói.
Cậu bé này tên là Hắc Long, thường được gọi là Long Nhi, là con trai duy nhất
của Hắc Phong và Khổng Từ. Từ khi sinh ra, Hắc Long đã có thiên tư hơn người,
ngộ tính cực cao, tinh thần toàn tâm toàn ý cho kiếm đạo.
Long Nhi năm tuổi đã thành thục Thực Nhật Kiếm Pháp, tám tuổi luyện thành
Thánh Linh Kiếm Pháp, Kiếm 21, và hiện tại, mười tuổi, cậu đã luyện thành Kiếm
22, điều mà Kiếm Thánh đã dành cả đời mới làm được.
Cũng vì nguyên nhân này, tất cả các đệ tử trong Thiên Hạ Hội đều gọi cậu là
Tiểu Kiếm Thánh. Tin tức này cũng không hạn hẹp trong Thiên Hạ Hội mà được lan
truyền khắp giang hồ, vì vậy có thể nói, Long Nhi đã thành danh rất sớm.
Nhìn diện mạo và tư chất của con trai, Hắc Phong cũng rất nghi hoặc con trai
của mình có phải chăng chính là nhân vật Long Nhi trong phần 3 của bộ truyện
Phong Vân hoặc là do lão Kiếm Thánh đầu thai chuyển thế. Nhưng cho dù thế nào,
hắn vẫn rất mực yêu thương Long Nhi.
“ Cha, con mới học được một chiêu này cha xem thử” Long Nhi nói rồi huy kiếm
thi triển.
Từng đạo kiếm khí như dòng chảy, phiêu phù vô định, biến ảo khôn lường, làm
cho người nhìn không biết đường đâu mà lần.
“ Mạc Danh Kiếm Pháp” Hắc Phong nhận ra ngay đó là kiếm pháp thành danh của Vô
Danh.
“ Cha thấy thế nào ?” Long Nhi sau khi sử xong chiêu kiếm nhìn Hắc Phong đắc ý
nói.
“ Rất hoàn mỹ, con học được chiêu này từ đâu ?” Hắc Phong mỉm cười, vỗ lên vai
Long Nhi nói.
“ Một lão thúc ở trong ngục giam đã chỉ con chiêu này, con dựa vào đó luyện
tập thì thấy rất lợi hại, nó có khả năng khắc chế cả Thánh Linh Kiếm Pháp”
Long Nhi thành thật kể cho Hắc Phong nghe.
“ Ồ, thì ra là vậy, sau này lão ta nếu dạy con kiếm pháp thì cứ học, nhưng
đừng nghe những gì lão ta nói là được” Hắc Phong cười hì hì nói.
“ Vậy hả cha, được, Long Nhi biết rồi” Long Nhi gật đầu, ngoan ngoãn nói.
“ Ừm, con đi gặp mẹ đi, nói với mẹ đừng chờ cơm, trưa nay cha có chuyện thương
nghị với Đoạn Lãng thúc thúc” Hắc Phong vỗ vỗ đầu Long Nhi trìu mến nói.
“ Dạ, con biết rồi” Long Nhi nói xong thì thi triển kinh công đi mất.
Một năm nhanh chóng trôi qua, hôm nay chính là ngày Hắc Phong trực tiếp đến
Thiên Môn hội ước. Mới sáng sớm, Hắc Phong đã cùng Đoạn Lãng dẫn theo một nhóm
gần một trăm cao thủ thẳng hướng Thiên Môn đi tới, một trăm người này Hắc
Phong dẫn theo đều có tu vi Long Hổ Cảnh.
Thiên Hạ Hội danh tiếng lúc này đã như mặt trời ban trưa, trên đường đi, mọi
người trên đường cực lực lảng tránh, không có một thế lực nào dám ngăn cản hay
khiêu khích. Đoàn người đi thẳng một mạch đến Thiên Môn.
Khi đoàn người Hắc Phong đến trước cửa thành Thiên Môn, thành chủ Lạc Tiên đã
đích thân ra nghênh đón.
“ Cung nghênh Hắc Phong Bang chủ đến Thiên Môn, một năm không gặp, Lạc Tiên
nhớ ngài đến khổ” Lạc Tiên cử chỉ yêu kiều, động lòng người nói.
“ Ha ha ha, Hắc Phong được Lạc Tiên nàng tưởng nhớ, thật là vô cùng diễm phúc,
nếu biết trước ta đã đến sớm hơn một chút để gặp nàng” Hắc Phong cười lên ha
hả nói.
Lạc Tiên mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn sang Đoạn Lãng đang khoanh tay đứng
bên cạnh Hắc Phong.
“ Vị anh hùng này chắc là Đoạn Lãng Phó Bang chủ, Lạc Tiên hữu lễ”
“ Lạc Tiên thành chủ quả thật như đại ca miêu tả, xinh đẹp, duyên dáng vô
cùng, làm đại ca ta nhớ mãi không quên” Đoạn Lãng nhoẻn miệng cười nhìn Lạc
Tiên nói.
Lạc Tiên nghe nói vậy thì gương mặt thoáng ửng đỏ, ánh mắt long lanh liếc nhìn
Hắc Phong, thấy Hắc Phong đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm thì vội lảng sang
chuyện khác.
“ Thiên Hạ Hội của ngài là đến trễ nhất đó, để người ta đợi mãi, tất cả các
anh hùng thiên hạ đều đã đến rồi, bọn họ đang đợi ngài ở trong đại điện ...
Hai người, xin mời đi theo Lạc Tiên” Lạc Tiên điệu bộ duyên dáng làm người mê
mẩn nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Đoạn Lãng đi cạnh Hắc Phong cười nhăn nhở, huých trỏ ra dấu cho hắn rồi giơ
ngón tay cái lên.
Hắc Phong sao lại không hiểu ý Đoạn Lãng, chỉ cười cười tiến bước.
Khi Hắc Phong cùng Đoạn Lãng đi đến đại điện thì thấy nơi đó đã có khá nhiều
cao thủ tụ tập, trong số này Hắc Phong thấy mấy người quen mặt, trong đó có
Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân mà từ bấy lâu mất tích, còn có Kiếm Thần, cả ba người
thấy Hắc Phong xuất hiện thì ánh mắt lóe lên sát ý, lạnh lẽo nhìn hắn.
Đứng cách đó không xa còn có Phá Quân, người mang trên lưng hai thanh thần
binh Tham Lang và Thiên Nhẫn. Ngồi ở một chỗ khác, một người trung niên vác
trên lưng Kinh Tịch đao là Hoàng Ảnh đến từ Đông Doanh. Cả hai người ánh mắt
đều dè chừng nhìn Hắc Phong, trên người thoáng phát ra sát khí.
Hoài Không, Hoài Diệt hai huynh đệ đứng ở một bên quan sát cũng ngạc nhiên khi
thấy Hắc Phong cùng Đoạn Lãng xuất hiện.
“ Hắc Phong, ngươi rốt cục đã làm gì sư phụ của ta, thức thời hãy mau thả ra
sư phụ của ta” Kiếm Thần gương mặt giận dữ chỉ tay về phía Hắc Phong lớn tiếng
nói.
“ Không nghĩ chúng ta lại chạm mặt tại đây, Hắc Phong, ngươi nên chuẩn bị tâm
lý chịu chết đi” Bộ Kinh Vân ánh mắt băng lãnh không cảm tình nói.
Hoài Không cùng Hoài Diệt quan sát một màn này thì thầm nói: “Thiên Hạ Hội
bang chủ Hắc Phong thật là có can đảm, là công địch của không ít người, không
biết thực lực đã đến cảnh giới nào ?”
Lạc Tiên thấy sắp có xung đột thì đứng ra nói: “ Các vị hãy bình tĩnh, nơi đây
là Thiên Môn địa bàn, trước đây giữa các vị có cái gì ân oán chúng ta mặc kệ,
nhưng nay các vị đã được Thiên Môn mời đến đây thì phải hợp tác với nhau để
thực hiện hành động lần này được thành công, từ nay đến khi đó, Thiên Môn
không muốn thấy các vị xảy ra xung đột”.