Người đăng: victortran888
Đám đông nhân sĩ võ lâm quan sát cảnh tượng này thì vẻ mặt vô cùng kinh hãi,
không thể tưởng tượng được Quân sư Thiên Hạ Hội vậy mà thực lực không hề thua
kém Hùng Bá lẫn Kiếm Thánh, lại có thể thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất của
cả hai người bọn họ.
“ Ta xem ra vị Hắc Phong này còn mạnh hơn cả Hùng Bá”
“ Ngươi nói ta mới để ý, người này võ công hai nhà đều nắm trong tay, thực lực
thâm bất khả trắc”
“ Không thể ngờ Thiên Hạ Hội chết đi một Hùng Bá lại xuất hiện ra một Hắc
Phong, thiên hạ võ lâm sẽ không có ngày yên ổn rồi”
Đám người võ lâm nhân sĩ xầm xì bàn tán với nhau nhưng cũng không dám nói lớn
tiếng.
“ Hai ngươi đã phản bội Thiên Hạ Hội thì hãy cùng chết chung với Bộ Kinh Vân”
Hắc Phong ánh mắt băng lãnh không do dự đánh ra Thánh Linh Kiếm Pháp, kiếm 22
về phía ba người đang nằm.
Một chiêu này vừa ra, kiếm khí đầy trời, như hồng thủy hướng về xung quanh bắn
nhanh mà ra, đám người nhân sĩ võ lâm hoảng hốt vội bỏ chạy ra xa cả chục
bước, trong lòng bọn họ ai cũng tin chắc ba người bọn Tần Sương sẽ chết thảm
dưới kiếm này.
Ngay lúc này, một người trung niên mặc quần áo màu xanh đột nhiên xuất hiện
trước mặt ba người bọn Tần Sương, giơ tay ngăn chặn lại làn kiếm khí như hồng
thủy ào tới.
Sau lưng người trung niên mặc thanh bào, một hư ảnh thanh kiếm khổng lồ quang
mang chói mắt hiển hiện, kiếm ý phát ra như lao vút tận chín tầng mây. Người
trung niên giơ tay nhấc chân, cử chỉ rất thông thả nhưng làn hồng thủy kiếm
khí vậy mà không mảy may làm thương tổn được hắn, liền bị triệt tiêu gần hết.
Tất cả các thanh kiếm mà đám đông nhân sĩ võ lâm đang cầm trên tay bỗng nhiên
rung lên rồi thoát ra khỏi vỏ bay thẳng đến xung quanh vị trung niên nằm rạp
xuống như đang triều bái.
“ Ngươi là Vô Danh ?” Hắc Phong nhìn thấy một màn này liền biết người trung
niên đó là ai, chính là không ai khác Thần Thoại Võ Lâm Vô Danh.
“ Tiểu hữu sử ra kiếm 22 này đã đạt đến cảnh giới Siêu phàm thoát tục, thật
rất giỏi. Tiểu hữu là do Kiếm Thánh tự mình truyền thụ ?” Vô Danh vẻ nghi hoặc
nhìn Hắc Phong cười nói.
“ Sư phụ” một thân ảnh thanh niên mặc áo bào trắng tay cầm một thanh kiếm từ
bên ngoài phi thân đi vào đại điện, thấy Vô Danh chắp tay sau lưng đứng đó thì
vui vẻ tiến đến hành lễ.
“ Ừm, Kiếm Thần, con hãy xem xét thương thế của ba người bọn họ như thế nào
rồi” Vô Danh ánh mắt mang vẻ buồn man mác gật đầu với người thanh niên áo
trắng.
Thấy Vô Danh ra vẻ nghi ngờ thì Hắc Phong cười lên ha hả.
“ Ha ha ha, ta là từ Độc Cô Nhất Phương tên giả mạo đó nắm được Thánh Linh
Kiếm Pháp này, ta sử dụng không tệ chứ ?” Hắc Phong nửa thật nửa giả cười nói.
“ Thì ra là vậy, tiểu hữu đúng là thiên tài trong thế hệ trẻ ngày nay, cảnh
giới về kiếm của tiểu hữu đã có thể so với Kiếm Thánh, thêm một thời gian nữa
sẽ vượt qua ta” Vô Danh thở dài, ánh mắt ra chiều buồn bã nói.
“ Đa tạ đã khen tặng, nhưng Vô Danh ngươi ra mặt là muốn bảo vệ cho ba người
bọn họ” Hắc Phong không chút khách khí với Vô Danh, lớn tiếng nói.
“ Ta vốn là không muốn quản chuyện này nhưng Kiếm Thánh cũng xem như bằng hữu
của ta, đệ tử của hắn hắn gặp chuyện ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Với
lại, ngươi đã là Bang chủ mới của Thiên Hạ Hội, mấy người này đã không còn đối
với ngươi uy hiếp, ngươi hà tất muốn đuổi tận giết tuyệt ?” Vô Danh lại thở
dài, ra vẻ trách trời thương dân nói.
Trên đời này, Hắc Phong ghét nhất chính là kiểu người như vậy, ra vẻ cao cao
tại thượng, không màn danh lợi, thật sự ra chỉ là bọn đạo đức giả tạo mà thôi.
Theo Hắc Phong phán đoán, thực lực của Vô Danh hiện tại ở vào Nguyên Thần Cảnh
Trung Kỳ, sử dụng Kiếm 23, hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt Vô Danh.
Nhưng Vô Danh chính là hậu duệ của Đế Thích Thiên, nếu giết hắn thì sẽ chọc Đế
Thích Thiên ra mặt. Đế Thích Thiên thực lực thâm bất khả trắc, rất có thể đã
đến Thiên Thần Cảnh Giới, còn có ẩn dật không ra lão bất tử Tiếu Tam Tiếu,
thực lực phía trên Đế Thích Thiên, làm cho hai người này để ý cũng không phải
chuyện tốt gì.
“ Nói thật hay, vậy để ta lĩnh giáo Mạc Danh Kiếm Pháp của Thần Thoại Võ Lâm
một lần” Hắc Phong mỉm cười hướng Vô Danh khiêu chiến, hắn dự định không giết
chết Vô Danh, nhưng đánh cho tàn phế đi Vô Danh thì hắn không ngại.
“ Nếu tiểu hữu đã quyết, vậy thì ta cũng không tiện chối từ, ngươi hãy ra tay
đi” Vô Danh lúc này đã không còn tay chắp sau lưng, ánh mắt lóe lên một tia
tinh quang nhìn Hắc Phong nhàn nhạt nói.
Hắc Phong cũng không nhiều lời, hai tay nắm thành chảo, hai quả chân khí cầu
trong suốt vô cùng to lớn trong tích tắc ngưng tụ trong lòng bàn tay, phải nói
thời gian ngưng tụ lẫn lưu lượng chân khí nhanh hơn Hùng Bá cả trăm lần.
“ Tam Phân Quy Nguyên Khí”
Trong tích tắc một quả chân khí cầu lóng lánh như nước, kích cỡ khoảng cái
chậu lớn nhanh như tia chớp bay thẳng đến Vô Danh.
Vô Danh hai ngón tay chỉ thành kiếm, trong nháy mắt từng đạo kiếm khí lóe lên
tùy ý mà ra, phiêu dật vô định, chiêu thứ nhất Mạc Danh Kiếm Pháp trong tích
tắc hướng chân khí cầu đánh tới.
“ Oành”
Một thanh âm thật lớn vang lên, chân khí cầu đã bị kiếm khí của Vô Danh phá
tan thành những quả cầu nhỏ cỡ nắm tay, nhưng một điều kỳ lạ là những quả cầu
này như có linh tính cứ nhằm vào những bộ vị yếu hại của Vô Danh công kích.
“ Ầm ... ầm ... ầm ... ầm ... ầm ... ầm ...”
Vô Danh liên tục tùy ý sử ra kiếm khí ngăn trở những quả cầu nhỏ công kích,
trong lúc này Hắc Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, tay phải
vẫn đang giữ một quả cầu chân khí trong suốt to như cái chậu lớn, bất thình
lình đánh lên mạn sườn của Vô Danh.
“ Oành”
Hộ thể kiếm khí của Vô Danh lập tức ngăn trở chân khí cầu nhưng lực lượng chân
khí cầu vô cùng mạnh mẽ, ngay tức khắc đánh lùi Vô Danh ra phía sau hàng chục
mét.
Vô Danh mặt không biểu tình, ánh mắt vẫn cái kiểu buồn man mác, lập tức lao
đến hét lớn.
“ Bi Thông Mạc Danh” trên người của hắn một cỗ bi thống khí tức tràn ngập mà
ra, kèm theo này cổ bi thống khí tức, từng đạo kiếm khí trực tiếp phóng vọt
lên cao, phút chốc ngưng tụ thành một thanh cự kiếm, quang mang chói mắt, kiếm
ý chiếu rọi thẳng chín tầng mây.
Thanh cự kiếm mang theo lực lượng kinh khủng nhắm thẳng Hắc Phong xé gió mà
tới.
“ Tam Nguyên Quy Nhất”
Hắc Phong trên hai tay hai quả cầu chân khí lập tức gọp lại làm một, thành một
cỗ lực lượng vô cùng đáng sợ, Hắc Phong nén chặt cỗ lực lượng làm cho nó áp
súc càng nhiều lực lượng thêm nữa rồi tung chưởng về phía thanh cự kiếm đang
chém tới.
“ Ầm ... ầm”
Hai cỗ lực lượng va vào nhau làm phát ra thanh âm vô cùng lớn, rồi nhanh chóng
triệt tiêu lẫn nhau, nhưng dư chấn của nó làm cho bàn ghế, vật dụng xung quanh
đều hóa thành tro bụi, ngay ở trung tâm vụ nổ, sàn nhà lát đá hoa cương đã
xuất hiện một cái hố đường kính cả chục mét.