Hắc Phong


Người đăng: victortran888

Hồng Hoang vũ trụ, Bồng Lai tiên đảo.

Trong đại điện Bồng Lai cung, một thanh niên đang ngồi nhập định bỗng nhiên mở
mắt ra, người thanh niên này khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mái
tóc màu đen dài để xõa, thân mặc trường bào màu xanh, gương mặt vô cùng tuấn
lãng.

“ Phân thân đã trở thành Hồng Mông Chưởng Khống giả, rất tốt ... Thật không
thể tưởng tượng được không gian Hồng Mông lại có nhiều năng lượng bản nguyên
đến vậy, ài”

Người thanh niên nhắm mắt lại, định tiếp tục nhập định thì chợt nhíu mày thốt
lên.

“ Không tốt”

Từ trên thân người thanh niên bỗng nhiên từng luồng khói đen cuồn cuộn thoát
ra, luồng khói đen từ từ ngưng tụ thành hình người, thân ảnh này mặc áo bào
màu đen, gương mặt giống y hệt người thanh niên, nhưng đôi mắt là một màu đen
kịt, trông vô cùng đáng sợ.

“ Năng lượng bản nguyên, ta muốn năng lượng bản nguyên ... đạt được nó ta sẽ
là vô địch, ha ha ha” người áo bào đen gương mặt vặn vẹo, cười lên như điên
dại.

“ Nghiệt chướng, ngươi đã bị tà hóa, còn không mau quay đầu” người thanh niên
áo bào xanh thấy vậy thì hét lớn.

“ Lâm Phong a Lâm Phong, ngươi đừng giả vờ chính nhân quân tử nữa, nhìn điệu
bộ của ngươi ta thấy muốn tởm, nếu nhà ngươi không khởi lòng ham muốn thì làm
sao ta thoát ra được phong tỏa của ngươi chứ. Ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một
tên ngụy quân tử mà thôi, ha ha ha” người áo bào đen chỉ thanh niên áo bào
xanh cười nói.

Nguyên lai, thanh niên áo bào xanh chính là Lâm Phong, người mặc hắc bào chính
là một trong những phân thân của hắn. Sau khi Lâm Phong thôn phệ linh hồn của
3000 Ma thần, tuy đã triệt để loại trừ đại bộ phận tà khí nhưng một ít tà khí
vẫn còn sót lại và ẩn nhẫn sâu trong linh hồn của hắn. Những tà khí này chờ
đến khi Lâm Phong sơ xuất sẽ đồng loạt thoát ra và xâm nhiễm một vài tia
nguyên thần của hắn.

Lúc nãy, Lâm Phong nhận được tin tức từ Hồng Mông không gian nên đã khởi tham
niệm, dẫn đến tà khí có cơ hội thoát ra và biến thành người mặc áo bào đen
này.

“ Nghiệt chướng, ngươi đã bị tà hóa quá nặng, để thanh tẩy giúp ngươi” Lâm
Phong giơ tay lên, một luồng ánh sáng chiếu thẳng lên người hắc bào nhân.

“ Grr ah ah ... tên khốn kiếp, ta tên là Hắc Phong, không phải là phân thân
của ngươi” hắc bào nhân hét lên thê thảm rồi quay đầu bỏ chạy.

“ Chạy đâu cho thoát” Lâm Phong vừa nói vừa đánh ra một chưởng về phía hắc bào
nhân.

“ Ầm”

Trong nháy mắt, hắc bào nhân đã bị một chưởng này đánh cho hôi phi yên diệt,
biến mất trong không gian loạn lưu.

“ Ài, nghiệt chướng này đã lấy trộm một kiện Hỗn Độn Chí Bảo là Nghịch Đạo
châu, một chưởng này tuy đã đánh cho nó hồn bay phách tán, nhưng Nghịch Đạo
Châu đã biến mất trong vũ trụ Hồng Hoang, e là sẽ gây ra nhiều điều họa, ta
thật đáng trách, ài” Lâm Phong lẩm bẩm nói.

Năm đạo ánh sáng đáp xuống đại điện, xuất hiện năm thân ảnh, đó là Lục Tuyết
Kỳ, Điền Linh Nhi, Tiểu Bạch, Lâm Tiểu Vân cùng Lâm Tiểu Ngọc.

“ Phu quân, có chuyện gì sao ? Lục Tuyết Kỳ lo lắng tiến đến hỏi Lâm Phong.

“ Muội phát giác không gian ở đại điện ba động nên liền đến” Điền Linh Nhi
cười nói.

“ Đúng rồi đó cha, hai đứa con cũng phát hiện được” tiểu Vân nghi hoặc nói.

“ Không có việc gì, mọi người đừng lo. À, bọn Hạnh Tiên, Thanh Trúc tu hành
thế nào rồi ? ” Lâm Phong phất tay cười nói.

“ Thần chủ, tám người bọn chúng tiến bộ rất nhanh nha, đều đã đạt đến Đại La
Kim Tiên” Tiểu Bạch cười dịu dàng nói.

“ Cũng nhờ các nàng dạy bảo tốt ... ở Hồng Hoang đại lục đang xảy ra Long
Phượng đại chiến, nhắc nhở bọn chúng không có việc gì thì đừng rời đảo, cứ yên
ổn tu luyện sẽ không có chuyện gì” Lâm Long gật đầu nói.

“ Dạ vâng, muội sẽ nhắc nhở bọn chúng” Lục Tuyết Kỳ mỉm cười xinh đẹp nói.

Ở một vũ trụ xa xôi, thủy tinh cầu màu xanh biếc.

“ Bang Chủ anh minh, văn thành võ đức, phụng thiên thừa vận, nhất thống thiên
hạ”

Tại quảng trường rộng lớn của Thiên Hạ hội, rất nhiều đệ tử mặc áo đỏ quần đen
đang đồng thanh hét lớn.

Một cậu bé chừng mười tuổi đứng ở cuối hàng, sau khi hô lớn xong thì nhoẻn
miệng cười, ánh mắt sáng quắc nhìn về nơi lôi đài có một người trung niên râu
dài, thân mặc cẩm bào màu vàng đang đứng chắp tay.

“ Tên Lâm Phong khốn kiếp, thù này ta Hắc Phong nhất định sẽ trả” cậu bé lẩm
nhẩm trong miệng.

Nguyên lai, cậu bé này chính là Hắc Phong, tuy bị Lâm Phong đánh cho hồn bay
phách tán nhưng nhờ Nghịch Đạo Châu bảo vệ nên đã giữ được một tia hồn phách
và dịch chuyển đến Vũ trụ này.

Hồn phách Hắc Phong tuy chỉ còn một tia mỏng manh nhưng cũng mạnh hơn một cậu
bé mười tuổi nhiều, sau một lúc tranh đoạt, Hắc Phong đã chiếm hữu được thân
xác của cậu bé này.

“ Pháp lực đã mất hết, ta bây giờ không khác gì người thường, cũng may trí nhớ
về 3000 đại đạo cũng còn được giữ được một phần. Nếu chịu khó tu luyện lại thì
mười vạn năm sẽ thành Thiên Tiên ... ài ... cũng do linh khí hành tinh này quá
mỏng manh”

“ Nghịch Đạo Châu vì bảo vệ cho ta đã bị vỡ nát, cấp độ rơi xuống vạn trượng,
từ Hỗn Độn Chí Bảo biến thành Tiên Thiên Chí Bảo tàn phiến, mỗi mười năm hấp
thụ đủ linh khí mới sử dụng được một lần, nhưng hiện tại ta muốn vực dậy cũng
phải nhờ vào nó” Hắc Phong trầm ngâm suy tính.

Trên đài cao bỗng vang lên một thanh âm, đánh gãy suy nghĩ của Hắc Phong.

“ Ta Hùng Bá Phụng Thiên Thừa Vận nhất thống thiên hạ chí nguyện to lớn sẽ đạt
thành, ta quyết định ngoài đại đệ tử Tần Sương lại chọn hai gã nhập thất đệ
tử, hai người này chính là Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân” Hùng Bá đứng chắp tay
sau lưng, uy nghiêm nói.

Hắc Phong mỉm cười xem kịch vui, tình tiết kế tiếp quả nhiên cũng giống trên
phim, Hùng Bá thu Nhiếp Phong cùng Bộ Kinh Vân sau đó, Đoạn Lãng tiểu tử kia
không phục, chống đối Hùng Bá, vì thế Đoạn Lãng bị phạt quỳ và bắt làm tạp vụ.

“ Ngươi là Đoạn Lãng, con trai của Nam Lân Kiếm thủ phải không ?" Đến khi trên
quảng trường tất cả người đã bỏ đi, Hắc Phong mới chậm rãi đi tới trước mặt
Đoạn Lãng đang quỳ dưới đất nói.

“ Đi ra, ta không cần ngươi thương hại” Nhìn thấy Hắc Phong đi tới, Đoạn Lãng
còn tưởng rằng hắn là ở thương hại chính mình nên nổi giận hét.

“ Ta không phải thương hại ngươi, ta chẳng qua là cảm thấy Bang chủ làm như
vậy, thật không công bằng, ta thấy tư chất của ngươi hơn xa hai tên Bộ Kinh
Vân và Nhiếp Phong” Hắc Phong nhàn nhạt nói.

Nghe Hắc Phong nói vậy, Đoạn Lãng cũng giảm xuống địch ý với hắn.

“ Nói thật ta rất ngưỡng mộ phụ thân ngươi Đoạn Soái, giang hồ thường nói Trên
đỉnh Nam Sơn Hỏa Lân ác, Bắc Hải tiềm sâu Tuyết Ẩm Hàn, phụ thân ngươi Đoạn
Soái vừa nhìn liền biết là so với Nhiếp Phong phụ thân Nhiếp Nhân Vương mạnh
hơn nhiều, vì vậy so gia thế, so tư chất, ngươi đều mạnh hơn hai tên Nhiếp
Phong và Bộ Kinh Vân” Hắc Phong mỉm cười nói thêm.

“ Ngươi nói đúng, nhưng bang chủ không thu ta làm đệ tử làm sao bây giờ ?”
Đoạn Lãng gương mặt non nớt gật đầu nói.

“ Đoạn Lãng, hai người bọn họ hoàn toàn là gặp vận may mới bị Bang chủ thu làm
đệ tử, chỉ cần chúng ta nỗ lực, cuối cùng có một ngày Bang chủ sẽ thấy ưu điểm
của chúng ta, sau đó thu hai chúng ta làm đệ tử” Hắc Phong vỗ vai Đoạn Lãng
nói.

“ Đúng, ngươi nói đúng, cuối cùng có một ngày ta sẽ chứng minh cho Bang chủ
xem, ta mới là mạnh nhất” Đoạn Lãng gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên
vẻ kiên nghị.

“ Cám ơn ngươi, ngươi tên là gì ?” Đoạn Lãng nhìn Hắc Phong cảm kích nói.

“ Ta tên Hắc Phong, năm nay mười tuổi”

“ Ta mới tám tuổi, vậy ta gọi ngươi Hắc Phong đại ca” Đoạn Lãng gương mặt non
nớt nói.

“ Được rồi, Đoạn Lãng đệ đệ, chúng ta đi thôi, ngươi không cần ở đây quỳ,
chúng ta đi luyện võ công đi” Hắc Phong kéo Đoạn Lãng đứng dậy.

“ Dạ” Đoạn Lãng gật đầu đứng dậy cùng Hắc Phong rời đi.

Vừa thấy Đoạn Lãng đứng dậy Văn tổng quản không biết từ đâu đi đến, phe phẩy
quạt lông chim cười nói.

“ Đoạn Lãng, ai cho ngươi đứng dậy ? Muốn tạo phản hả ?”

“ Ta ... ta” Đoạn Lãng sợ hãi ú ớ.

“ Thằng nhóc này ở đâu ra, muốn lôi kéo Đoạn Lãng chạy trốn hả, thật không
biết sống chết là gì mà ?” Văn Tổng quản chỉ Hắc Phong nói.

“ Văn tổng quản, Bang chủ sau lưng ngươi kìa” Hắc Phong cười nói.

“ Bang chủ tới ?” Văn tổng quản tưởng thật quay đầu lại nhưng không có thấy gì
thì biết mắc lừa.

“ Cái tên tiểu quỷ dám lừa ta, ủa chúng đâu mất tiêu rồi” khi Văn tổng quản
quay lại thì hai người Hắc Phong và Đoạn Lãng đã biến mất.


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #67