Chí Cao Thần Tín Vật


Người đăng: victortran888

Địa Ngục vị diện, Huyết Phong đại lục, Thiên Sơn phủ.

“ Mạc Nhĩ Đức đại nhân, Đặc Cách phủ chủ Khắc Lôi đại nhân đến” tên thị vệ
Thượng Vị thần cung kính cúi người trước một lão già tóc đen dài, gương mặt vô
cùng lãnh khốc, trên tay phải của lão có đeo một chiếc vòng ngọc có đính chín
viên ngọc màu xanh biếc.

“ Một Đại Viên Mãn như hắn đến tìm ta có việc gì chứ ? Chắc không có ý đồ tốt”
Mạc Nhĩ Đức vẻ mặt âm trầm đi ra phòng khách.

Ở phòng khách, một vị thanh niên tóc vàng, vô cùng tuấn tú đang ngồi chễm chệ
trên ghế. Đó không ai khác chính là Phong hệ phân thân của Lâm Phong.

Từ khi Lâm Phong đảm nhiệm Chủ Thần sứ giả cho Tử Kinh chủ thần cũng đã hơn
năm trăm năm, danh tiếng Đặc Cách Phủ chủ Khắc Lôi là một Đại Viên Mãn cũng
vang xa khắp toàn bộ Địa Ngục Vị diện. Hiện tại Địa ngục vị diện có tất cả 3
vị Đại Viên Mãn, Phủ chủ Khắc Lôi được mọi người biết đến là một trong 3 vị
đó.

“ Xin chào Khắc Lôi huynh đệ, hôm nay được huynh đệ đến thăm thật là quý hóa”
Mạc Nhĩ Đức nhìn Lâm Phong cười nói.

“ Chào Mạc Nhĩ Đức, khách khí rồi” Lâm Phong cười nói nhưng không có biểu hiện
gì là đứng lên chào hỏi.

Mạc Nhĩ Đức sắc mặt âm trầm nhưng vẫn cười nói: “ Không biết huynh đệ đến đây
vì chuyện gì ?”

“ Không giấu gì, ta cần một vật phẩm từ Mạc Nhĩ Đức ngươi, đó là chiếc vòng
tay ngươi đang đeo trên cánh tay phải” Lâm Phong ôn tồn nói.

“ Ha ha ha, lý nào như vậy, ngươi muốn cướp đoạt chiếc vòng trên tay lão phu ?
Đừng tưởng là Đại Viên Mãn mà ta sợ, cái gì cũng có cái lý, ta không ngại thưa
với Huyết Phong Chủ thần việc làm của ngươi đâu” Mạc Nhĩ Đức gương mặt lãnh
khốc nói.

“ Vậy là ngươi nhất quyết không đưa ?” Lâm Phong từ từ đứng lên cười nói.

“ Đúng vậy” Mạc Nhĩ Đức cứng rắn.

“ Được thôi” Lâm Phong nói xong thì biến mất.

Mạc Nhĩ Đức còn đang ngạc nhiên thì Lâm Phong không biết từ lúc nào đã đi đến
sau lưng hắn, tay đặt lên bả vai của hắn nhấn xuống.

“ Ầm” Mạc Nhĩ Đức bị lực lượng khổng lồ ép quỳ trên sàn.

Khi Mạc Nhĩ Đức trừng mắt nhìn lại tay phải thì chiếc vòng đã không cánh mà
bay. Rõ ràng đã bị Lâm Phong lấy từ lúc nào mà hắn không biết.

“ Hỗn đản, trả lại chiếc vòng cho ta” Mạc Nhĩ Đức gầm lên.

“ Đúng là không biêt sống chết, ta chỉ cần nhấn tay một cái là ngươi sẽ lập
tức mất mạng, lúc này ngươi còn tiếc của ?” Lâm Phong vừa nói vừa gia tăng
thêm lực đạo.

Trong phút chốc, cả thân thể của Mạc Nhĩ Đức bị ép vỡ ra thành từng mảnh nhỏ
sau đó chậm chạp phục hồi lại.

“ Ah ... ah ... tiểu nhân sai rồi, sai rồi, mong đại nhân tha mạng” Mạc Nhĩ
Đức hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân thì cuống quýt nói.

“ Được rồi, ta tha ngươi một lần, nếu ngươi nói chuyện ngày hôm nay cho người
khác thì biết hậu quả rồi đó” Lâm Phong cười nói.

“ Dạ vâng thưa Khắc Lôi đại nhân, tiểu nhân sẽ không kể cho ai biết” Mạc Nhĩ
Đức vội nói.

“Vậy thì tốt” Lâm Phong nói xong thì biến mất tại chỗ.

Hồi lâu, trong đại điện Thiên Sơn phủ. Mạc Nhĩ Đức đang ngồi ở bảo tọa phía
trên, phía dưới đứng hàng trăm Thượng Vị thần.

“ Khắc Lôi, ngươi phá hỏng tiền đồ của ta, ta quyết công khai bí mật này cho
tất cả các Chủ thần đều biết, ta sẽ cho ngươi bị các Chủ thần săn giết” Mạc
Nhĩ Đức âm trầm suy tính, ánh mắt băng lãnh nhìn một lượt các Thượng vị thần
phía dưới.

“ Ta có một nhiệm vụ muốn giao phó cho các ngươi, đây là nhiệm vụ vô cùng bí
mật, người nào tiết lộ sẽ diệt tộc”

Hàng trăm thượng vị thần phía dưới âm thầm lo lắng, không biết Mạc Nhĩ Đức sẽ
giao cho bọn họ cái nhiệm vụ gì nữa.

“ Bất quá nếu không tiết lộ sẽ không sao, ngược lại nếu hoàn thành, mỗi người
sẽ được thưởng mười triệu măc thạch” Mạc Nhĩ Đức lạnh nhạt nói.

Mạc Nhĩ Đức phất tay một cái, hàng trăm tên Thượng vị thần mỗi người trên tay
đều có một trang giấy màu đen.

Lâm Phong lúc này đang bay với tốc độ kinh khủng trở về Tử Kinh đại lục, hắn
biết rõ tên Mạc Nhĩ Đức thế nào cũng sẽ không giữ lời hứa, sẽ âm thầm tung ra
tin tức về Chí Cao Thần Tín Vật cho các vị Chủ thần biết. Nhưng Lâm Phong cũng
không xem ra gì, trong năm trăm năm qua hắn đã sớm tìm được Hồng Lăng Tinh
Toản, cộng thêm Chín Khối Linh Châu này là hắn đã có hai kiện tín vật Chí cao
thần.

“ Tín vật thứ ba, Mậu Thiết Vương Miệng nằm trong không gian loạn lưu ở Vị
Diện Chiến Trường, xem ra phải chờ đến khi Vị diện chiến trường mở ra mới có
thể tìm được nó” Lâm Phong nghĩ thầm.

Hai mươi tám ngày sau, tại Đặc Cách Phủ, Tử Kinh Đại Lục,

Một thân ảnh mơ hồ màu xanh xuất hiện trên bầu trời, người này là một nam tử
mặc áo bào màu xanh, tóc bạc trắng dài phủ lưng, chiếc mũi ưng, hai tròng mắt
hẹp dài trông rất lãnh khốc.

“ Khắc Lôi, mau ra đây gặp ta” gã nam tử mũi ưng nhàn nhạt nói nhưng thanh âm
vang xa cả vạn dặm xung quanh.

Một lúc sau Lâm Phong từ trong biệt phủ thông thả đi ra.

“ Ngươi là ai, đến đây có việc gì ?” Lâm Phong biết rõ người đến là ai nhưng
giả vờ hỏi.

“ Thật to gan, biết Chủ Thần đến còn không ra tiếp đón” gã nam tử mũi ưng phẫn
nộ thả ra Chủ thần uy áp.

“ Ta hỏi ngươi là ai sao không trả lời ? Ngươi bị điếc chắc ?” Lâm Phong hét
lớn phát ra ý chí uy áp vô cùng khủng khiếp.

“ Khí thế này ... Chúa Tể ? Không thể nào” Gã nam tử mũi ưng vẻ mặt hoảng hốt
khi bị uy áp kinh khủng ép rơi xuống mặt đất. Với khí thế này hắn không hề có
một chút sức lực phản kháng nào.

“ Đại nhân ... đại nhân ... tại hạ là Đặc Lôi Tây Á, khi nãy tại hạ ngu dốt
mạo phạm đại nhân ngài, xin đại nhân rộng lòng tha thứ” Gã nam tử mũi ưng
cuống quýt hành lễ với Lâm Phong.

“ Đặc Lôi Tây Á, ngươi tìm ta có việc gì ?” Lâm Phong mỉm cười nói.

“ Việc là tại hạ có tin tức đại nhân ngài đang nắm giữ một trong 3 tín vật Chí
Cao thần là Chín Khối Linh Châu, nên sẵn tiện đến đây để kiểm tra nhưng bây
giờ tại hạ thấy vật ấy nằm trong tay một vị Chúa Tể như ngài thì vô cùng xác
đáng” Đặc Lôi Tây Á ra vẻ thành thật nói.

“ Chín Khối Linh Châu ta đang nắm giữ, ngươi phải chăng cũng muốn có nó” Lâm
Phong cười thâm thúy nhìn Đặc Lôi Tây Á.

Đặc Lôi Tây Á hốt hoảng vội xua xua tay: “ Không, không, đại nhân đã tìm ra
trước, tại hạ không có phần phúc đó. Tại hạ cũng đang có việc trên người, xin
phép đại nhân, tại hạ đi trước”.

“ Vậy à ? vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn” Lâm Phong cười nói.

“ À không cần đại nhân phải nhọc lòng” Đặc Lôi Tây Á nói xong thì biến mất.

Một lão giả tóc dài màu đen, thân mặc trường bào màu xám từ trong Đặc Cách phủ
đi ra. Đó không ai khác chính là Bối Lỗ Đặc mới vừa đến từ Ngọc Lan vị diện.

“ Tên Đặc Lôi Tây Á này là thuộc hạ của Áo Cổ Tư Tháp, có cơ hội ngươi cũng
nên xử lý hắn để thu lấy Phong Hạ vị chủ thần cách luyện hóa” Bối Lỗ Đặc híp
mắt cười nói.

“ Ta sớm muộn cũng sẽ giết tên này nhưng hiện tại chưa phải lúc, chờ lấy được
kiện Chí Cao Thần tín vật thứ ba đi vậy” Lâm Phong ôn tồn nói.

“ Ngươi đã lấy được 2 kiện tín vật ?” Bối Lỗ Đặc vẻ mặt không thể tin nhìn Lâm
Phong. Mấy ngày hôm nay, lão đã sớm biết được tin tức nhiệm vụ Chí Cao thần
tín vật lần này từ Huyết Phong Chủ Thần.

“ Đúng vậy, trong năm trăm năm qua ta đã may mắn tìm được 2 kiện Chí Cao Thần
Tín vật, kiện thứ ba là Mậu Thiết Vương Miệng vẫn đang thất lạc chưa tìm được”
Lâm Phong gật đầu đáp.

“ Ngươi phải nói là may mắn đến nghịch thiên mới đúng, từ xưa đến nay Bốn Vị
Chí Cao Thần mới chỉ đưa ra có 6 lần nhiệm vụ truy tìm Tín vật, lần này là lần
thứ 7, vậy mà đã bị ngươi lấy được 2 kiện” Bối Lỗ Đặc cảm thán nói.

“ Ha ha, xem như vận khí tốt đi ... tin tức này một khi đã truyền ra, ta nghĩ
Áo Cổ Tư Tháp sẽ sớm tới tìm chúng ta thôi” Lâm Phong tươi cười.

Quang Minh Vị diện, Hoàng Cung của Quang Minh chúa tể.

“ Thưa Áo Cổ Tư Tháp đại nhân, việc là như vậy” Đặc Lôi Tây Á vẻ mặt vô cùng
cung kính trước một người trung niên tóc vàng mặc bạch bào, dáng vẻ quý phái.

“ Thật là thú vị, tên Khắc Lôi đó vậy mà đã thành Chủ thần, thực lực lại ngang
với Chúa Tể. Không trách tên chuột nhắt Bối Lỗ Đặc dám rời khỏi Ngọc Lan Vị
diện đi đến Địa Ngục” Áo Cổ Tư Tháp cười nói.

“Thưa đại nhân, chúng ta nên đối phó với bọn chúng như thế nào ạ ?” Đặc Lôi
Tây Á ánh mắt lãnh khốc cung kính nói.

“ Việc này ta tự có tính toán, ngươi lui trước đi” Áo Cổ Tư Tháp phất tay.

“ Dạ, đã vậy, tiểu nhân cáo từ” Đặc Lôi Tây Á cung kính lui ra khỏi đại điện.

Ngồi tĩnh lặng trong cung điện hồi lâu, Áo Cổ Tư Tháp bỗng nhiên truyền âm
nói.

“ Áo Phu, ngươi thấy thế nào ?”


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #58