Thanh Vân Môn


Người đăng: victortran888

Lâm Phong đã rời khỏi hành tinh Pandora, trước khi đi hắn còn không quên tạo
ra một ảo cảnh không gian che chắn toàn bộ hành tinh Pandora để phi thuyền
trái đất không tìm ra được. Hắn biết rằng với trình độ khoa học công nghệ của
người trái đất bây giờ thì phải mất hàng trăm năm mới phá vỡ được ảo cảnh này.
Trong thời gian này người Na’vi có thể sống trong cảnh yên bình, còn sau đó
thì ra sao hắn cũng không quản được.

Lâm Phong lang thang trong vũ trụ đã được một vài năm, trong khoảng thời gian
này hắn đã kiểm tra lại toàn diện khả năng của cơ thể Thanos mà hắn đang chiếm
giữ. Hắn phát hiện cơ thể này không đơn giản một chút nào, nó không những có
siêu sức mạnh, siêu tốc độ, siêu phục hồi, mà còn bền bỉ như sắt thép, càng
kiểm tra Lâm Phong càng khâm phục Thanos luyện được một cơ thể vô cùng hoàn
hảo như vậy. Hắn tin chỉ với cơ thể này hắn có thể đánh tay đôi với Hulk chứ
chẳng chơi, hắn đoán cấp độ sức mạnh của cơ thể này nằm ở cấp hằng tinh.

Về phần Infinity Gauntlet, hắn cũng đã làm rất nhiều thí nghiệm và phát hiện
trong 6 viên Infinity Gem thì hắn vận dụng được 9/10 quyền năng của Soul Gem
nhờ học được linh hồn pháp tắc từ Eywa, Power Gem vận dụng được 7/10 quyền
năng nhờ sự thích ứng với cơ thể, còn lại các Infinity Gem khác thì hắn chỉ
vận dụng được 1/10 quyền năng do không hiểu được pháp tắc không gian, thời
gian, tinh thần và hiện thực. Các pháp tắc này không thể nào nắm được trong
thời gian ngắn mà phải lĩnh hội và tích lũy qua không biết bao nhiêu là năm
tháng, cũng giống như linh hồn pháp tắc của nữ thần Eywa. Càng nghĩ Lâm Phong
càng cảm thấy trí tuệ của tên Thanos thật đáng sợ, Thanos rõ ràng đã hiểu được
những pháp tắc đó mới sử dụng được Infinity Gauntlet hoàn hảo như vậy. Trong
khi hắn thì lại có rất ít tri thức về các pháp tắc này, hắn phải làm như thế
nào đây.

Lâm Phong suy nghĩ, để hắn tự thân lĩnh hội tất cả các pháp tắc trên là không
thực tế, chỉ còn trông chờ vào cơ duyên hoặc chiếm hữu từ người khác mà thôi.
Hắn nhớ đến trong thần thoại Hồng Hoang của Trung Quốc mà hắn từng xem có nói
đến trong hỗn độn sơ khai có 3000 ma thần, các ma thần này tu luyện các loại
pháp tắc khác nhau, trong đó có không gian, thời gian, tinh thần, linh hồn,
sức mạnh lẫn hiện thực pháp tắc. Nếu hắn thôn phệ linh hồn của các ma thần này
thì sẽ nắm được tất cả 6 pháp tắc trên, đến lúc đó hắn hoàn toàn vận dụng được
chân chính Infinity Gauntlet.

Nghĩ là làm, Lâm Phong lập tức sử dụng Infinity Gauntlet để đi đến vũ trụ của
thế giới Hồng Hoang. Tuy nhiên, hắn đã thất bại, hắn chưa đủ tri thức để điều
khiển Infinity Gauntlet đi đến cấp cao vũ trụ, hắn rõ ràng cảm nhận thấy
Infinity Gauntlet cho hắn biết rằng nó có thể đi đến bất cứ đâu, nhưng hắn lại
không biết cách vận dụng đúng cách.

“ Xem ra hiện tại mình chỉ có thể tìm cơ hội ở những vũ trụ cấp thấp mà thôi”
Lâm Phong cảm khái nói.

“ Đưa ta đến Tru Tiên thế giới” Infinity Gauntlet sáng lên, trong tích tắc Lâm
Phong biến mất.

Tại đại điện Thanh Vân môn, Thông Thiên phong, thế giới Tru Tiên.

Đạo Huyền chân nhân nhìn xuống ba đứa hài tử đang đứng dưới điện hiền từ hỏi:
“ Các con có thể nói cho ta biết trong thôn đã xảy ra chuyện gì ? Làm sao mà
các con có thể thoát nạn được”

Lâm Kinh Vũ nói: “ Khởi bẩm chân nhân, con cũng không biết chuyện gì xảy ra,
con nhớ lúc tối còn ngủ trên giường nhưng khi tỉnh lại đã thấy cùng với tiểu
Phong vả tiểu Phàm nằm ngoài cánh đồng. Tiểu Phàm gọi con và tiểu Phong dậy,
chúng con chạy về thôn thì thấy cảnh, cảnh, cảnh đó, con sợ quá nên đã ngất
đi”.

Đạo Huyền chân nhân hướng Trương Tiểu Phàm: “ Con gọi bọn hắn dậy vậy con có
biết chuyện gì xảy ra không ?”

Trương Tiểu Phàm lắc đầu ngây thơ nói: “ Thưa thần tiên gia gia, con cũng
Ikhông biết làm sao đến chỗ đó, khi tỉnh lại đã thấy tiểu Phong và Kinh Vũ nằm
bên cạnh nên con bèn gọi bọn họ dậy”.

“ Còn con thì sao” Đạo Huyền hướng đứa bé tên còn lại hỏi.

“ Con cũng giống như Kinh Vũ, khi tỉnh lại đã thấy nằm ngoài cánh đồng, thưa
chân nhân” tiểu Phong lễ phép nói.

“ Vậy ba đứa con đều không biết chuyện gì xảy ra hết ?” Đạo Huyền vuốt râu
nói.

Cả ba đứa đồng thanh hô “ Dạ vâng”

Đạo Huyền gọi Tống Đại Nhân và bảo y kể rõ sự tình, sau khi biết cả thôn đã
chết hết, vì không chịu được kích động cả 3 đứa bé đã được Đạo Huyền dùng định
thần châu cho ngủ thiếp đi.

Đạo Huyền cùng các thủ tọa các phong thảo luận chuyện an bài cho 3 đứa bé, họ
quyết định thu bọn chúng làm đệ tử Thanh Vân môn. Sau một hồi tranh đoạt,
Thương Tùng đạo nhân đã được Đạo Huyền cho phép thu Lâm Kinh Vũ làm đệ tử do
tư chất cao nhất trong 3 đứa, còn Lâm Tiểu Phong và Trương Tiểu Phàm do tư
chất không cao nên không thủ tọa nào chịu nhận, đến cuối cùng Đạo Huyền yêu
cầu Điền Bất Dịch thu hai đứa làm đệ tử với lý do môn hạ ít người, Điền Bất
Dịch bất đắc dĩ phải thu nhận nhưng tỏ ra rất bất mãn.

Đến khi đã được Tống Đại Nhân đưa về Đại Trúc Phong Trương Tiểu Phàm vẫn còn
chưa tỉnh lại còn Lâm Tiểu Phong thì đã tỉnh từ bao giờ.

“ Tiểu Phàm, tỉnh lại đi” Lâm Tiểu Phong vỗ vỗ gương mặt của Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm giật mình chồm dậy như vừa gặp một cơn ác mộng. Đúng lúc đó
Tống Đại Nhân cũng vừa mở cửa bước vào.

“ Hai đệ đã tỉnh, thật là tốt quá”

“ Tống đại ca” Tiểu Phong và tiểu Phàm cùng hô lên.

“ Hai đệ cũng đừng quá đau buồn, từ nay chúng ta đã là người một nhà”

“ Tại sao vậy ạ” Tiểu Phàm ngây thơ hỏi và quay sang nhìn tiểu Phong.

“ Tiểu Phàm, sau này chúng ta gọi y là Tống sư huynh” Tiểu Phong cười nói.

“ Đúng vậy, hai đệ chắc là đói rồi, hãy theo ta xuống nhà bếp” Tống Đại Nhân
cười hiền lành.

Sau khi ăn cơm và giới thiệu thành viên sư huynh xong xuôi, Tống Đại Nhân đem
cả hai đến Thủ Tĩnh Đường gặp sư phụ, sư nương.

“ Sư phụ, đệ tử dẫn hai vị sư đệ đến ra mắt” Tống Đại Nhân hướng Điền Bất Dịch
và Tố Như thưa, hai người đang ngồi trên hai cỗ trường kỹ bày ở đại sảnh, năm
tên đệ tử xếp hàng ngang đứng ở phía dưới.

Điền Bất Dịch ra vẻ không kiên nhẫn nói : “ Bắt đầu thôi”

“ Hai đệ mau quỳ xuống dập đầu bái sư” Tống Đại Nhân nghiêm trang nói.

Hai đứa vâng dạ quỳ xuống lạy trong khi Tiểu Phong chị lạy chín cái rồi dừng
lại thì Trương Tiểu Phàm cứ dập đầu ầm ầm xuống đất làm mọi người phì cười.

“ Thôi được rồi, hai con tuổi tác thế nào, tiểu Phong con nói trước” Tô Như
cười hiền từ nhìn hai đứa hỏi.

“ Thưa sư nương, con mười hai tuổi ạ” Lâm tiểu Phong nói.

“ Con mười một tuổi” Trương tiểu Phàm nói theo.

“ Vậy từ nay con là thất sư huynh của tiểu Phàm, còn con là bát sư đệ cũng là
đệ tử nhỏ nhất” Tô Như hướng hai đứa nói.

“ Thôi được rồi, cứ như vậy đi, Đại Nhân! Con hãy giải thích môn quy và truyền
thụ đạo pháp tu hành cho hai đứa” Điền Bất Dịch ra vẻ uể oải nói.

“ Mà thưa sư phụ, hai đệ còn nhỏ, con nghĩ...” Tống Đại Nhân tính nói gì đó
thì bị Điền Bất Dịch cắt ngang.

“ Cứ thế mà làm”

Sau đó đi thẳng ra hậu đường không thèm quay đầu nhìn.

“ Cung tiễn sư phụ” chúng đệ tử cúi mình hô.

Điền Linh Nhi hí hửng chạy lên ngắm nghía hai vị sư đệ mới nhập môn. Tiểu Phàm
bị nhìn đến nổi mặt đỏ bừng còn tiểu Phong thì ngược lại nhìn Điền Linh Nhi và
cười nói: “ Sư tỷ thật xinh đẹp”

Điền Linh Nhi bị nói khiến cho gương mặt nhỏ phút chốc đỏ bừng, ngượng ngùng
hỏi: “ Đệ nói có thật không ?”

“ Đệ nói đương nhiên là thật” tiểu Phong vừa nói vừa cười duyên, không dấu vẻ
anh tuấn.

“ Mẹ, thất sư đệ khi dễ con” Điền Linh Nhi mặt càng đỏ hơn nữa chạy lại Tô Như
nói.

Tô Như cũng có vẻ ngạc nhiên nhìn thái độ của Điền Linh Nhi và Lâm Tiểu Phong
nên chỉ cười nói: “ Linh Nhi, đừng làm ồn nữa” rồi hướng sang chúng đệ tử làm
động tác bẻ bẻ tay nói: “ Các con...”

Chưa nói xong thì Tống Đại Nhân đã xin phép mang tiểu Phong, tiểu Phàm đi học
tập môn quy và làm bài nhập môn rồi nhanh chóng rời đi, Điền Linh Nhi cũng
cười cười đi theo sau.

Tống Đại Nhân mang hai đứa chạy thẳng ra hậu sơn, Điền Linh Nhi cưỡi Hổ Phách
Chu Lăng ở phía sau cười nói: “ Hai đệ thấy ta có lợi hại không này”

“ Sư tỷ thật lợi hại, cưỡi dây vải đỏ mà cũng chạy nhanh thế” Trương tiểu Phàm
ngây ngô nói.

“ Đồ ngốc” Điền Linh Nhi phì cười.

“ Đây là Hổ Phách Chu Lăng pháp bảo thành danh của sư mẫu, uy lực vô biên,
Linh nhi được sư mẫu cưng chiều tặng cho pháp bảo này, mà đệ bảo là dây vải đỏ
gì.” Tống Đại Nhân cười giải thích.

Lâm tiểu Phong ở bên cạnh thầm cười “ pháp bảo dạng này ăn nhằm gì”.

Đứa trẻ Lâm Tiểu Phong này chính là Lâm Phong nhờ Infinity Gauntlet mà biến
thành. Khi dịch chuyển đến Tru Tiên thế giới, Lâm Phong nổi lên hứng thú muốn
trải qua nội dung cốt truyện nên đã dùng Real Gem và Time Gem biến bản thân
thành đứa trẻ mười hai tuổi. Lại sử dụng Mind Gem thêm vào một số ký ức giả
làm cho Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm xem hắn là bạn thân, lợi dụng lúc Phổ
Trí tàn sát người dân trong thôn mà lẻn vào hiện trường và giả vờ bất tỉnh. Có
thể nói lai lịch của hắn không ai có thể nghi ngờ được.

Còn về Infinity Gauntlet do quá bắt mắt nên hắn đã cất vào không gian giới chỉ
đeo ở trên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Sau khi hướng dẫn nội quy và bài tập nhập môn là chặt trúc thì Tống Đại Nhân
dẫn hai đứa về dùng cơm tối với Điền Bất Dịch. Sau bữa cơm Tống Đại Nhân giới
thiệu phòng cho từng đứa, phòng của Lâm Phong và tiểu Phàm ở kế bên nhau.

“ Tiểu Phàm, ngủ ngon. Nếu thấy sợ thì qua phòng ta ngủ nhé” Lâm Phong vỗ vai
Trương Tiểu Phàm cười nói.

“ Thất sư huynh cũng ngủ ngon, không sao đệ ổn mà.” Trương Tiểu Phàm đáp.

Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm Điền Linh Nhi đã đến phòng của Lâm Phong và
tiểu Phàm để bắt hai đứa đi chặt trúc. Đường ra khu rừng trúc ở hậu sơn cũng
khá xa nên đi được một lúc Tiểu Phàm đã thấy mệt và từ từ bị bỏ phía sau.

“ Đệ thật là vô dụng, nhìn xem thất sư đệ kia kìa” Điền Linh Nhi quay lại nói
với tiểu Phàm.

“ Thất sư huynh, huynh thật khỏe” Tiểu Phàm ngưỡng mộ nhìn Lâm Phong.

“ Sư tỷ, chúng ta cũng ngồi nghỉ một chút nhé” Lâm Phong hướng Điền Linh Nhi
nói.

“ Thôi được, nghỉ tý đi” Điền Linh Nhi gật gật đầu.

Ba đứa trẻ ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, tiểu Phàm được Linh nhi giảng giải
thêm một số sự việc của Thanh Vân môn. Nghỉ nghơi xong xuôi, ba đứa đi thẳng
đến khu rừng trúc.


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #5