- Quyển 2 - Ký Ức Bị Mất (4)


Người đăng: victortran888

Lúc này, từ xa ngoài rừng cây lại có hai nhóm người đang tới gần. Trận chiến
tại đây đã cắt đổ mấy gốc cây đại thụ, thanh thế cũng đủ để mọi người trên
khắp đảo nghe được, hơn nữa trận chiến cũng đã được một thời gian khá lâu, đủ
để cho các thiếu niên thiếu nữ còn lại của thích khách thế gia đến nơi, đội đi
đầu chậm nhất cũng có thể tới nơi trong vòng một phút.

“Nhưng mà… Vậy không ổn”

Triệu Chuế Không yên lặng nhìn thoáng qua hai tiểu đội đang tới gần, cau mày
nói với những người còn lại.

Những người xung quanh đều nhìn hắn vẻ khó hiểu, trong đó một thiếu niên
khoảng mười sáu mười bảy tuổi hỏi:

“Tại sao vậy? Anh Không không phải đã nắm chắc tiết tấu chiến đấu sao? Hơn nữa
mọi người đều tập hợp tại đây, nhiều người như vậy hoàn toàn có thể đánh bại
con ác ma mắt trắng đó.. Xin, xin lỗi, ta quên mất cô ấy là…”

Triệu Chuế Không lắc đầu, khóe miệng khẽ giật giật, khổ sở đáp:

“Không sao cả, em gái ta đã chết rồi, thứ còn lại chỉ là một con ác ma đang
điều khiển thân thể nó thôi… Chuyện đó tạm thời bỏ qua, tình hình Triệu Anh
Không hiện tại kỳ thực rất nguy hiểm, mỗi lần cô ấy tấn công đều tiêu hao rất
nhiều năng lượng. Mọi người chúng ta đều biết, mở cơ nhân tỏa không hề đại
biểu cho năng lượng bên ngoài, chỉ là tăng mạnh năng suất sử dụng năng lượng
mà thôi. So với Anh Không tiêu hao cực lớn, phương thức chiến đấu của Nhị
Không ngược lại, lại là dĩ dật đãi lao, chỉ cần không thể phá vỡ được sức mạnh
tâm linh của nó thì nó sẽ vĩnh viễn ở vào thế bất bại. Chỉ không biết nó duy
trì sức mạnh như vậy cần tiêu hao nhiều năng lượng hơn hay là Anh Không tấn
công tiêu hao nhiều năng lượng hơn thôi…”

Triệu Anh Không-nhỏ lại một lần nữa xé rách tầng bảo vệ của sức mạnh tâm linh
quanh người Triệu Nhị Không. Lần này, tầng bảo vệ không còn nhanh chóng phục
hồi nữa, ngược lại, khe hở bị xe rách từ từ mở rộng, Triệu Anh Không-nhỏ theo
bản năng xuyên thẳng vào trong khe hở, một trảo chộp trúng cổ Triệu Nhị Không.

Sau khi bắt trúng cổ Triệu Nhị Không, Triệu Anh Không-nhỏ bắt đầu dùng sức bóp
lại, chỉ cần tay nàng khẽ giật một cái là đầu và thân Triệu Nhị Không sẽ lập
tức đứt lìa. Có điều, không biết là một loại cảm giác nào khiến cho động tác
của Triệu Anh Không-nhỏ hơi có một tia ngừng lại, đến khi nàng một lần nữa
tăng lực thì đôi mắt Triệu Nhị Không bỗng khôi phục lại như bình thường. Cô bé
hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn về phía Triệu Anh Không-nhỏ, nói:

“Tỷ tỷ… Anh Không tỷ tỷ, chị muốn giết em sao?”

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong có vài
hơi thở. Do Triệu Anh Không-nhỏ sau khi toàn thân hiện ra hoa văn kỳ bí, tốc
độ của nàng thật sự quá nhanh nên ánh mắt rất nhiều người căn bản không thể
theo kịp động tác của nàng. Đến khi nàng bắt lấy cổ Triệu Nhị Không, rồi Triệu
Nhị Không vừa khóc vừa nói, mấy người Triệu Chuế Không mới thấy rõ chuyện đang
xảy ra. Triệu Chuế Không lập tức hét lên:

“Không được dừng lại! Anh Không! Nó đã không còn là em gái ta nữa rồi”

Nhưng bàn tay Triệu Anh Không-nhỏ đã vô thức thả lỏng ra, ngay lập tức, sức
mạnh tâm linh mãnh liệt xung quanh người Triệu Nhị Không điên cuồng tràn tới.
Triệu Anh Không-nhỏ muốn lùi đã không còn kịp nữa, sức mạnh tâm linh đã hoàn
toàn bao trùm lấy nàng vào bên trong, giây tiếp theo nàng liền bị luồng sức
mạnh đó treo lơ lửng ở giữa không trung, giống như có một bàn tay vô hình
khổng lồ đang nắm chặt lấy nàng. Theo luồng sức mạnh gia tăng, Triệu Anh
Không-nhỏ ộc một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, tiếp đó luồng sức mạnh hung
hăng quật thẳng nàng xuống đất. Ầm ầm mấy tiếng, Triệu Anh Không-nhỏ bị đánh
đến sắp đứt hơi nhưng hoa văn trên da dẻ nàng lại càng trở nên đen kịt, rõ
ràng.

“Tỷ tỷ, muốn giết ta sao?”

Triệu Nhị Không cười hì hì, đôi mắt lại một lần nữa biến thành trắng dã, nói:

“Vừa rồi đã cho tỷ một cơ hội, sao lại không giết ta chứ? Là vì trong lòng vẫn
còn gắn bó với ta sao? Đúng là quá đáng yêu, không hổ là trái non mà ta chọn
trúng, xanh non mà khả ái… Tỷ muốn chết kiểu gì nào? Ta có thể đặc cách cho
phép tỷ tự chọn cách chết đặc sắc nhất, ví dụ như giết chết anh trai ta rồi tự
sãn tuẫn tình? Hi hi, cách chết thật hấp dẫn mà…”

“Hoặc là cho tỷ tự tay giết chết tất cả mọi người trước mặt. Đây đều là đồng
đội mà tỷ quý trọng, để tỷ tự mình giết họ, cảm giác sẽ thế nào? Anh Không tỷ
tỷ thân ái nhất của ta…”

Triệu Nhị Không cười hì hì, trong ngữ điệu nhẹ nhàng êm ái của bé gái lại là
những lời nói ác độc nhất, khó tưởng tượng nhất. Bị sức mạnh tâm linh của nàng
bao phủ,lực lượng của Triệu Anh Không-nhỏ căn bản không đủ để thoát ra khỏi
luồng sức mạnh này. Nàng lơ lửng giữa không trung, bị luồng sức mạnh dẫn dắt
làm ra các loại động tác, phảng phất như một con rối gỗ bị giật giây, còn
Triệu Nhị Không thì phóng túng cười lớn.

Đột nhiên trên người Triệu Anh Không-nhỏ bắn ra vô số sợi tơ màu đen, gốc của
những sợi tơ này chính là các hoa văn màu đen trên da nàng. Sức mạnh tâm linh
vừa tiếp xúc với những sợi tơ màu đen này lập tức biến mất tăm, phảng phất như
bị những sợi tơ đen đó hút sạch. Theo sức mạnh tâm linh biến mất, hoa văn màu
đen trên người Triệu Anh Không-nhỏ bắt đầu tỏa ra một luồng quang mang u ám,
giống như tự có sự sống riêng, không ngừng lưu động trên da Triệu Anh Không-
nhỏ. Đến khi hoa văn màu đen hợp lại thành những ký hiệu kỳ bí, Triệu Anh
Không-nhỏ đã thoát ra khỏi luồng sức mạnh tâm linh còn lại, giây tiếp theo
nàng túm chặt cổ Triệu Nhị Không, đẩy bay vọt ra xa…

Triệu Anh Không-nhỏ phản kích quá đột ngột, trước đó thậm chí một chút dấu
hiệu cũng không có. Vốn lúc trước Triệu Anh Không-nhỏ đã hoàn toàn bị khống
chế, cộng thêm Triệu Nhị Không cũng không lộ ra chút sơ hở nào, không ai có
thể tưởng tượng được rằng nàng vậy mà lại nghịch chuyển chiến cục trong nhát
mắt, chẳng những hấp thu sạch sẽ sức mạnh tâm linh bền vững dẻo dai vô cùng mà
còn ra đòn phản công cực mạnh.

Triệu Anh Không-nhỏ bóp chặt cổ Triệu Nhị Không, lần này Triệu Nhị Không cũng
cảm nhận được nguy hiểm vì thế ngay từ đầu dã liều mạng giãy giụa, ý muốn
thoát khỏi bản tay Triệu Anh Không-nhỏ. Nhưng bàn tay kẹp trên cổ nàng phảng
phất như một chiếc kìm thép, khiến nàng căn bản không thể động đậy, còn Triệu
Anh Không-nhỏ đã đẩy nàng đâm sầm vào một khối đá lớn.

Ầm một tiếng, Triệu Nhị Không đâm sầm vào một khối đá cứng, toàn thân lập tức
rách da chảy máu. Nàng vừa đinh mở miệng nói thì lại nghe Triệu Anh Không-nhỏ
rít lên một tiếng thê lương, tiếp đó dùng sức càng mạnh hơn quật thẳng nàng
xuống đất.

Triệu Anh Không-nhỏ lần này thật sự như đã phát điên, không phát ra tiếng gào
rú thê lương, thảm thiết, không ngừng vung Triệu Nhị Không trong tay lên như
một con búp bê bằng vải vụn, đập ầm ầm xuống đất. Hơn thế nữa, lúc này nàng đã
có sức mạnh người ngoài khó mà tưởng tượng nổi, mỗi lần quật Triệu Nhị Không
xuống đất đều tạo thành một hố nhỏ trên mặt đất. Một đoạn đường đi quả thực là
đụng cây cây gãy, chạm đá đá tan, chỉ mấy giây ngắn ngủi, nàng đã phá hủy sạch
sẽ một phạm vi hơn mười mét, trên tay nàng Triệu Nhị Không toàn thân đầm đìa
máu tươi, nhìn như đã sắp tắt hơi.

“Anh Không tỷ tỷ…”

Hai mắt Triệu Nhị Không lại khôi phục như bình thường, nàng hạ giọng van xin:

“Anh Không tỷ tỷ, tỷ muốn giết muội sao? Thả muội ra đi. Anh Không tỷ tỷ, muội
hứa sẽ không nghịch ngợm nữa mà, thả muội ra đi…”

Nhưng lần này Triệu Anh Không-nhỏ lại không hề có chút biến đổi nào, tay cũng
không ngừng quật Triệu Nhị Không xuống đất. Sau mấy lần nàng bỗng xốc Triệu
Nhị Không dậy, há miệng hung hăng cắn thẳng tới. Trong tiếng hét chói chang
của Triệu Nhị Không, Triệu Anh Không-nhỏ đã cắn rời một khối thịt lớn trên vai
nàng, tiếp đó nắm chặt vai dùng lực kéo mạnh. Roạt một tiếng, cánh tay Triệu
Nhị Không đứt lìa, rơi bịch xuống đất.

Ở cách đó không xa, mấy người Triệu Chuế Không đều lộ vẻ không đành lòng, đặc
biệt là Triệu Chuế Không. Mấy lần hắn muốn lên tiếng ngăn cản nhưng khóe miệng
chỉ giật giật rồi lại ngừng lại. Sau khi Triệu Anh Không-nhỏ xé đứt cánh tay
Triệu Nhị Không, hắn mới thở dài nhắm mắt lại, chờ đợi kết quả đã được dự đoán
trước. Nhưng hắn nhắm mắt lại mấy giây, tiếng kêu thảm thiết như trong tưởng
tượng lại không vang lên, hắn vội vàng mở mắt nhìn sang phía đó.

Bị Triệu Anh Không-nhỏ nắm lấy cánh tay còn lại giơ lên cao, Triệu Nhị Không
lúc này đã hơi thở mong manh. So với cường giả tầng thứ tư hệ thân thể, sức
cận chiến của nàng rõ ràng là yếu ớt hơn nhiều, sau khi chịu công kích nặng nề
như vừa rồi, tính mạng nàng đã chỉ còn trong sớm tối. Mắt thấy Triệu Anh
Không-nhỏ vung trảo chụp xuống đầu mình, cô bé hét lên một tiếng, nhắm chặt
mắt lại. Mấy giây sau nàng mới he hé mở mắt ra, ngón tay Triệu Anh Không-nhỏ
chĩa vào trước mắt nàng không ngừng run rẩy, giống như bị một sức mạnh nào đó
kéo lại.

Ngón tay Triệu Anh Không-nhỏ run bần bật, đôi mắt lúc thì điên cuồng lúc thì
tỉnh táo, tơ máu trong mắt cũng chập chờn lúc đậm lúc nhạt. Nhìn qua là biết
nội tâm nàng đang giằng co kịch liệt, không biết là nên thả con ác ma trước
mắt ra hay là nên hoàn thành lời hứa của nàng… Là sống? Hay là chết? Nên vì
đồng đội của mình… Hay là ban cho cái chết mới là nhân từ thật sự?

Ánh mắt Triệu Nhị Không nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay trước mặt. Tay nàng bị
Triệu Anh Không giữ chặt nên cả búng tay cũng không làm được, chỉ có thể cong
một ngón tay, cố gắng dùng sức bật ra. Một tiếng bóc thanh thúy vang lên, rồi
từ từ chìm vào yên lặng.

Triệu Chuế Không ở phía xa cả người vụt chấn động, hai mắt nhất thời biến
thành mờ mịt, giậm mạnh chân, nhanh chóng lao về phía hai người Triệu Anh
Không-nhỏ.

“Đừng, đừng có, đến đây…”

Hai mắt Triệu Anh Không-nhỏ vẫn biến ảo không ngừng, trong miệng ngắt ngắt
quãng quãng thốt ra mấy chữ. Mặc dù đối tượng nói là Triệu Chuế Không đang
càng lúc càng tới gần nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn trừng trừng vào Triệu Nhị
Không, phảng phất như chỉ cần cô bé dám động đây một chút là sẽ lập tức giết
chết.

“Tỷ tỷ… Chị thua rồi.”

Triệu Nhị Không thì thào nói:

“Sức mạnh của tỷ so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn, nhưng ràng buộc của linh
hồn lại càng lớn hơn nữa, thậm chí trong trạng thái tâm ma của tầng thứ tư
trung cấp mà vẫn có thể dựa vào ràng buộc để khôi phục thần trí… Nhưng ràng
buộc đó cũng chỉ mang đến thất bại và cái chết thôi. Vốn cứ tưởng ngoài ta và
anh trai ra, tỷ là linh hồn đặc biệt nhất, vừa non nớt vừa đáng yêu, ai mà
biết hóa ra sâu bên trong quả táo này vẫn thối rữa, mục nát… Tỷ không thể
xuống tay giết ta phải không? Tỷ không thể giết ta được phải không? Chờ khi
anh trai tới bên cạnh ta thì… Tỷ thua chắc rồi”

Triệu Anh Không-nhỏ giống như không có chút phản ứng nào, trên mặt lộ vẻ giãy
giụa tuyệt vọng, ngón tay càng thêm run rẩy kịch liệt, trong miệng thì thào:

“Đừng, đừng có, đến đây…”

Mà lúc này Triệu Chuế Không đã càng lúc càng tới gần chỗ hai người.

“Đừng có tới đây… Đừng giết cô ấy, ta van huynh. Ta đã hứa phải giúp mọi người
cùng nhau sống sót, ta đã nói phải để cho em gái được tươi cười hạnh phúc, ta
không muốn cô độc một mình trên cái thế giới này. Chuế Không, đừng giết cô ấy,
nếu không ta sẽ hận ngươi cả đời…”

Tay Triệu Anh Không-nhỏ càng lúc càng run rẩy, miệng cũng càng lúc càng nói
nhiều. Nhưng khiến cho Triệu Nhị Không kinh ngạc là, lời Triệu Anh Không-nhỏ
nói cũng không phải cầu xin hay là để Triệu Chuế Không giết chết nàng mà ngược
lại, để Triệu Chuế Không không được tới giết nàng. Triệu Nhị Không vụt quay
sang phía Triệu Chuế Không, ngón tay cong lại chuẩn bị búng ra lần nữa. Lúc
này Triệu Chuế Không đã tới cạnh hai người, ánh mắt hắn cũng đã hồi phục lại
sự tỉnh táo.

Ngón tay Triệu Nhị Không bắn ra giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng vang
nhỏ gọn, Triệu Chuế Không lập tức đứng yên tại chỗ, hắn còn cách Triệu Nhị
Không ít nhất là vài bước. Do thời gian quá gấp gáp nên Triệu Nhị Không cũng
chỉ kịp khống chế hai chân hắn, cũng may là khoảng cách này đủ để cho dao găm
của hắn không thể chạm được tới nàng. Nếu như hắn phóng dao ra thì sức mạnh và
độ chuẩn cũng không nhất định là đủ, khả năng nàng bị Triệu Chuế Không giết
chết ngay lập tức là không quá lớn.

Triệu Nhị Không bấy giờ mới kịp nói:

“Tại sao? Tại sao anh trai lại không bị khống chế? Ta rõ ràng là có thể khống
chế thân thể huynh nhưng sao tinh thần lại có thể không chịu khống chế? Anh
trai rõ ràng là chưa đạt tới trình độ tầng thứ ba…”

Triệu Chuế Không mỉm cười rồi bỗng đưa tay nhét con dao găm đang cầm vào trong
tay Triệu Chuế Không. Thân thể hắn cố hết sức cong người về phía trước, rất
vất vả mới nắm bàn tay Triệu Anh Không-nhỏ lại, giữ chặt lấy dao găm hắn đưa
qua. Tiếp đó, Triệu Chuế Không do nghiêng người quá mức nên bịch một tiếng,
ngã vật xuống đất.

“Em gái… Như muội tự mình nói đấy, tinh thần của ta và muội cực kỳ giống nhau…
Nếu như có một ngày ta cũng biến thành loại người như muội bây giờ, ta thật sự
hy vọng có người có thể giống như ta lúc này, nhẹ nhàng mà dứt khoát hạ gục
ta. Mặc dù đến lúc đó có thể suy nghĩ của ta sẽ thay đổi, nhưng hiện tại đây
đúng là suy nghĩ thật lòng nhất của ta….”

Triệu Chuế Không mỉm cười, đưa tay nắm lấy cổ chân Triệu Anh Không-nhỏ. Lúc
này Triệu Anh Không-nhỏ vẫn toàn thân cứng ngắc, một tay nắm chặt tay Triệu
Nhị Không, tay kia cầm dao găm chĩa vào đầu Triệu Nhị Không. Bị Triệu Chuế
Không nắm cổ chân dùng sức kéo mạnh, dao găm trong tay nàng đâm thẳng vào đầu
Triệu Nhị Không. Tuy trong đường tơ kẽ tóc nàng đã cố gắng lệch tay ra nhưng ở
cự ly ngắn như vậy, hơn nữa ý thức bản thân nàng vẫn đang giãy giụa trong
trạng thái tâm ma, cuối cùng co dao găm vẫn đâm trúng vào cổ Triệu Nhị Không,
xuyên thủng khí quản cùng động mạch, thậm chí cả xương sống cũng có thể đã bị
thương.

Triệu Anh Không-nhỏ òa lên một tiếng, bật khóc, hai mắt vụt khôi phục lại
trong trẻo, đồng thời vội vã lấy tay che đi khí quản bị xuyên thủng. Nhưng cả
cây dao găm đã đâm ngập vào trong, Triệu Anh Không-nhỏ căn bản không dám rút
nó ra, chỉ cần vừa rút ra, Triệu Nhị Không có thể sẽ lập tức mất mạng, vì thế
nàng chỉ có thể vừa khóc vừa cô gắng che đi chỗ máu trào ra. Chỉ là động tác
đó lại càng làm máu phun ra nhanh hơn, sắc mặt vốn đã rất thê thảm của Triệu
Nhị Không lúc này lại càng thêm tái nhợt.

“Không được chết, ta đã nói phải để mọi người cùng nhhau sống sót, chúng ta
tìm biện pháp giải quyết ẩn hoàn trong cơ thể, sau đó cùng sống với nhau vui
vẻ cả đời. Mọi người cùng nhau cười đùa, cùng nhau làm việc, cùng nhau vui
chơi. Oa, Nhị Không, chúng ta đã nói sẽ cùng nhau đi du lịch khắp thế giới cơ
mà, chúng ta đã nói sẽ cùng nhau lớn lên cơ mà… Ta không muốn chỉ có một mình,
ta không muốn sống sót cô độc một mình. Oa, Triệu Chuế Không! Ta hận ngươi, ta
hận ngươi mãi mãi”

Triệu Anh Không vừa che viết thương vừa khóc lóc thảm thiết. Giọng nói nàng
vốn đã khàn đặc, bây giờ khóc lên lại càng thê lương, đau đớn.


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #289