- Quyển 2 - Ký Ức Bị Mất (2)


Người đăng: victortran888

Triệu Anh Không ôm đầu, nàng cố nhớ lại nhưng lại không nhớ gì cả.

“ Triệu Nhị Không ? Triệu Nhị Không là ai ? Cô bé này rất thân thiết với ta
sao ? Tại sao ta lại không có chút ký ức nào về cô bé đó ?”

Khung cảnh trước mắt Triệu Anh Không biến đổi, nàng thấy Triệu Anh Không-nhỏ
đang ngủ lại nhẹ nhàng bật dậy, tiếp đó giống như một con linh miêu luồn vào
trong khi rừng bên cạnh.

“Ra đi, Chuế Không, ta có việc cần hỏi huynh”

Triệu Anh Không-nhỏ vừa đến nơi, lập tức vội vàng nói, khi nói chuyện còn nhảy
lên trên ngọn cây.

Quả nhiên, một bóng đen từ sau ngọn cây thò ra, Triệu Chuế Không đứng đó nhìn
Triệu Anh Không-nhỏ đang nhảy lên, khẽ cười khổ. Hắn còn chưa kịp mở miệng,
Triệu Anh Không-nhỏ đã vội vàng nói:

“Lúc trước không hỏi rõ ràng được, Nhị Không đã bị thương phải không? Hành
động của huynh cùng cô ấy bị người ta tấn công sao? Mau trả lời ta, đồ anh
trai ngu ngốc, đến em gái mình cũng không bảo vệ được...”

Triệu Chuế Không cười khổ đáp:

“Đúng là sai lầm của ta... Chuyện đó tạm thời bỏ qua, Anh Không, nhân cơ hội
trở về lần này, ta và em gái đã xâm nhập vào cấm địa trong tổng bộ gia tộc. Ở
đó bọn ta phát hiện được một số thứ đặc biệt... Chính những thứ đó khiến cho
em gái ta bị thương. Muội biết không? Có lẽ suy đoán của chúng ta lúc trước
đều sai lầm rồi, các trưởng lão không hề muốn bồi dưỡng một thế hệ cường giả
mới của thích khách thế gia. Hoặc có thể nói, chúng ta cũng không phải được
tạo ra nhằm mục đích bồi dưỡng một đời cường giả mới, cho dù chúng ta được
được truyền gen đặc thù nhưng cũng chỉ có thể là công cụ bị lợi dụng mà thôi.”

Triệu Anh Không-nhỏ lúc này lại hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng suy nghĩ một
thoáng, nói:

“Đúng thế, theo như ước định của chúng ta lần trước, lần này sau khi trở về
muội cố gắng tìm biện pháp giải quyết vấn đề tâm ma, còn huynh cùng Nhị Không
thì nghĩ cách xâm nhập vào khu vực trung tâm tổng bộ, cần phải tìm hiểu rõ tất
cả tình huống... Nói như vậy, lần trở về này huynh đã phát hiện được chuyện gì
đó rất kinh người? Là gì vậy?”

Triệu Chuế Không gật đầu đáp:

“Đúng thế, bọn ta rất thuận lợi lọt vào trung tâm tổng bộ... Ở đó bọn ta phát
hiện hai thành viên nắm vững mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư. Không, nói chính xác
là hai quái vật không có tư tưởng....”

“Chúng ta vốn phỏng đoán trạng thái tâm ma là chướng ngại khi mở cơ nhân tỏa
tầng thứ tư, phảng phất như truyền thuyết thành tiên, thành đạo thời cổ đại.
Tâm ma hẳn cũng là một loại thiên kiếp, thấy bại sẽ phát cuồng mà chết, thành
công thì sẽ tiến vào mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp. Nhưng ở đó phát
hiện ra hai quái vật không có thần trí làm cho ta thay đổi suy nghĩ, có lẽ
chúng ta sau khi phát cuồng cũng không nhất định sẽ chết mà sẽ tiến vào một
trạng thái tư duy trống rỗng, mà trạng thái đó chính là thứ mà các trưởng lão
hy vọng.”

“Nói cách khác, có lẽ bọn họ tuyệt không hy vọng chúng ta có thể trở nên càng
mạnh, làm chúng ta trở thành thế hệ cường giả tiếp theo của thích khách thế
gia, mà là biến chúng ta thành nguyên liệu chế tạo vũ khí. Để chúng ta lớn lên
cùng một nơi, sau đó tất cả tiến vào mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, tất cả mất đi
thần trí, tất cả biến thành công cụ trong tay họ... Công cụ sinh vật chỉ có
thân thể, thực lực sinh mệnh, nhưng không có ý thức! Có thể đó mới chính là
mục đích của các trưởng lão! Cũng chính là kết cục cuối cùng của tất cả mọi
người chúng ta!”

Triệu Chuế Không càng nói càng kích động, đến cuối cùng hắn đã gần như gào
lên. Triệu Anh Không-nhỏ phản ứng cực nhanh, lập tức bịt miệng Triệu Chuế
Không lại. một lúc sau hắn mới từ từ bình tĩnh lại, còn Triệu Anh Không-nhỏ
bấy giờ mới nói:

“Tình huống đại khái thế nào? Kể lại cho muội những gì xảy ra lúc đó...”

“Lúc ấy ta cùng em gái lẻn vào khu vực trung tâm. Đúng như chúng ta dự liệu,
dưới lòng đất tổng bộ quả nhiên có một khu nhà thần bí. Mà khi chúng ta định
tiếp tục tiến lên thì hai quái vật hình dạng khác nhau xuất hiện, chắn trước
mặt bọn ta. Một tên trong số đó còn có hình dáng giống người, chỉ là thân thể
to lớn hơn người bình thường không ít. Tên còn lại chỉ có ba phần giống người,
nhìn qua giống như người rắn mọc ra một đôi cánh. Thực lực của hai quái vật đó
vô cùng kinh khủng, em gái ta hoàn toàn bị bọn chúng áp đảo. Hơn thế nữa, em
gái ta còn sử dụng năng lực đặc thù của nó nhưng lại phát hiện suy nghĩ của
hai quái vật đó hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cuồng bạo, thảm ngược, chỉ
muốn giết chết tất cả mọi sinh vật nhìn thấy. Ngoài đó ra là ký ức tàn dư của
chúng, ký ức lúc bọn chúng còn là con người, cũng giống như chúng ta, từ từ
trưởng thành, sau đó mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư rồi mất đi tư duy, biến thành
bộ dạng như hiện tại ... Sự tình đại khái đã xảy ra như vậy. Em gái ta ngoài
cơ thể bị chút nội thương ra, ý thức của nó còn vị tiếp xúc với quá nhiều tư
duy bạo ngược mà có chút bất ổn...”

Triệu Chuế Không thở dài nói.

Triệu Anh Không cũng thở hắt ra một hơi, cố buộc mình phải tỉnh táo lại một
chút, tiếp theo mới nói:

“Về việc vượt qua tâm ma muội đã có chút ý tưởng, tình huống của Nhị Không
muội cũng sẽ thường xuyên lưu ý, chỉ là... Những gì huynh nói làm muội hết sức
lo lắng. Vượt qua tâm ma thất bại, thật sự không phải phát cuồng đến chết mà
là rơi vào cảnh xác sống không tư duy không tự do sao? Hay là các trưởng lão
cũng không phải chỉ có công nghệ chuyển hóa gen tầng thứ tư thành thuốc thúc
đẩy gen, bọn họ đồng thời còn có kỹ thuật khống chế sinh vật tầng thứ tư phát
cuồng?”

“Cái gọi là tâm ma, hẳn là chấp niệm lớn nhất trong lòng. Muội suy đoán một
chút, tâm ma có thể là phương thức biểu hiện của hai loại chấp niệm lớn nhất,
một là không thể bỏ được, hai là không thể chiếm được. Cái gọi là không bỏ
được, chính là chấp niệm lớn nhất mà người ta vẫn một mực kiên trì, ví dụ như
yêu một người hoặc là đạt tới một mục tiêu là nào đó. Hoặc có thể là hoàn
thành một mục tiêu nào đó, ví dụ như muốn giết một người nào đó, hay chỉ đơn
thuần là muốn sống sót, khi chấp niệm này quá lớn, nó sẽ trở thành tâm ma. Cái
gọi là không chiếm được chính là chấp niệm từ trước tới nay chưa bao giờ có
được, ví dụ như thích một người nào đó hay là muốn có một vật nào đó. Hay là
một cảnh giới hay trình độ mà từ trước tới nay vẫn luôn hy vọng đạt tới, đến
khi vì một mãi không đạt được mà sinh ra chấp niệm cực lớn thì sẽ xuất hiện
tâm ma.”

Triệu Anh Không-nhỏ thở ra một hơi thật dài, nói:

“Tâm ma của muội đại khái thuộc loại bỏ không được, muội không thể bỏ được mọi
người... Tóm lại một câu, tâm ma của muội chính là phải từ bỏ thứ không bỏ
được, khi muội có thể bỏ qua tất thảy thì sẽ có đột phá thật sự. Chỉ không
biết Nhị Không là thuộc loại nào, là không bỏ được hay không chiếm được, nếu
như là loại thứ hai ... Muội không biết làm như thế nào mới có thể đột phá,
hoặc có thể nói, loại hình tâm ma không thể chiếm được khó đột phá hơn loại
thứ nhất nhiều...”

Triệu Chuế Không đột nhiêm ôm chầm lấy Triệu Anh Không-nhỏ, mà Triệu Anh
Không-nhỏ cũng nhẹ nhàng tiếp nhận hắn, không giống như trước kia, xấu hổ rồi
chống cự. Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy, một lúc lâu sau, Triệu Chuế
Không mới lên tiếng:

“Trong vòng hai tháng, muội đã tìm được nhiều tin tức liên quan đến tâm ma như
vậy... Trong hai tháng này, nhất định là muội đã nhiều lần tới gần trạng thái
tâm ma đúng không? Đúng là đồ ngốc, muội làm như vậy rất nguy hiểm...”

“Nguy hiểm hay không tạm thời không nói.”

Triệu Anh Không-nhỏ ở trong lòng hắn, mỉm cười đáp:

“Ít nhất.... Muội đã tìm được một con đường có thể sống sót cho mọi người, như
vậy là quá đủ rồi.”

“Đồ ngốc, Anh Không, nếu như, ta nói là nếu như... Trong chúng ta có người
vượt qua tâm ma thất bại, muội nhất định phải giết chết kẻ đó, không được để
hắn biến thành loại công cụ nhục thể, sống mà không có tư duy, không có ý
thức. Sống như vậy thật sự quá bi thảm, so với nó, ta thà chọn cái chết. Nếu
như thật sự có một ngày, đến lúc hoàn toàn tuyệt vọng, cả ta cũng sắp biến
thành loại công cụ như vậy, nhất định sẽ giết chết tất cả đồng đội, giết cả
muội cùng em gái, tất cả tội lỗi... Tất cả tội lỗi cứ để một mình ta gánh chịu
là được...”

“Sẽ không đâu...”

Triệu Anh Không-nhỏ siết chặt tay, thì thào nói:

“Muội sẽ không để ngày đó xảy ra. Yên tâm đi, muội nhất định sẽ để mọi người
bình an vô sự. Chúng ta sẽ không chết, cũng không biết thành công cụ để người
ta khống chế, sẽ không, nhất định không!”

Khung cảnh lại biến đổi.

Triệu Nhị Không khẽ đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay lên nhìn kỹ, nhìn một lát
rồi lại mỉm cười nhìn những người xung quanh. Mặc dù chỉ đơn giản liếc mắt một
cái nhưng mỗi người tại trường đều có cảm giác như là nàng đang nhìn vào mình,
đó là một loại cảm giác xuất phát từ nội tâm, cũng có thể nói là một cái liếc
mắt của Triệu Nhị Không đã nhìn thấu vào trong nội tâm của họ.

“Chuế Không ca ca cũng đến rồi à?”

Triệu Nhị Không bỗng mỉm cười hì hì, lại búng tay một cái, nói:

“Còn nhớ chuyện tinh thần lực vô hạn mà ta từng nói với huynh không? Mỗi người
đều có tinh thần lực giống nhau, mà tinh thần lực đó đều ẩn giấu tận sâu trong
ý thức của từng người. Nếu như gọi phần ý thức ở trong nơi sâu thẳm đó là biển
ý thức thì người bình thường thông thường chỉ sinh tồn trên bề mặt của biển ý
thức, khi ngủ sẽ chìm xuống tầng trung của biển ý thức. Chuế Không ca ca, bây
giờ ta đã xuống tới tầng sâu của biển ý thức rồi, xuống dưới nữa, xuống dưới
nữa sẽ là tầng đáy của biển ý thức, ở đó có cái gì đây? Ta cảm thấy dưới đó
giống như có thứ gì đó đang kêu gọi ta...”

Trước khi Triệu Nhị Không nói chuyện đã búng tay một cái, kết quả là Triệu
Chuế Không căn bản không nghe được nàng đang nói cái gì, chỉ nghe tiếng búng
tay vang lên là trực tiếp hộc máu ngã vật xuống đất, mặc dù chưa đến mức hôn
mê nhưng cả người đã mềm nhũn quỳ rạp dưới đất. Những người ở bên cạnh hắn lại
càng thảm, tất cả ngũ quan trào máu, nằm ngổn ngang xung quanh, bộ dạng giống
như bị lựu đạn nổ chết.

Bất quá, trong một chớp mắt đó, Triệu Anh Không-nhỏ đôi mắt vẫn đỏ vằn máu đột
nhiên giãy giụa kịch liệt, phảng phất như có thứ gì đó đang bám chặt trên
người.. Chỉ có điều, nàng vùng vẫy chưa được bao lâu, Triệu Nhị Không lại búng
tay một cái, nàng lập tức dừng lại, sắc mặt cũng từ chống cự biến thành mê
mang.

“Đúng là vẫn chưa được. Dù gì thì vẫn chưa chìm được xuống tầng thấp nhất,
muốn khống chế cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư thật sự rất khó khăn...”
Triệu Nhị Không nhoẻn miệng cười nói.

Nhìn thấy đồng bạn bị giết, Triệu Anh Không đã không thể đứng yên được nữa,
nàng vươn tay đâm về phía Triệu Nhị Không, nhưng thân ảnh của nàng xuyên qua
tất cả.

“ Đây chỉ là ký ức, ta chỉ có thể quan sát, không làm được gì cả”

Triệu Anh Không đau đớn hét lên, nước mắt đã chảy thành dòng trên gương mặt.


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #287