- Quyển 2 - Tiêu Diệt Vân Lam Tông


Người đăng: victortran888

“ Vân Tông chủ, hiện tại chỉ có thể để Tiền nhiệm Tông chủ xuất quan mới có cơ
may vãn hồi cục diện” Vân Lăng trưởng lão một thân đầy màu, cố gắng ngồi dậy,
nhìn Vân Vận nói.

“ Chỉ còn có cách này ... sư phụ, con xin lỗi” Vân Vận cắn đôi môi đỏ mọng,
gật đầu nói.

Vân Lăng gật đầu, từ trong nạp giới lấy ra một đoạn sáo màu mây trắng, lập tức
đưa lên miệng thổi. Ngay lập tức, một thanh âm bén nhọn từ cây sáo truyền ra.

Trên quảng trường, tất cả mọi người bởi vì hành động của Vân Lăng mà yên tĩnh
trở lại. Tiếng sáo bén nhọn, lượn lờ cả đỉnh Vân Lam Sơn, kéo dài không dứt.

Đột nhiên từ trong chỗ sâu nhất trên đỉnh Vân Lam sơn, một cỗ khí thế mênh
mông, bàn bạt tràn ra, giống như cự thú viễn cổ thức tình. Nháy mắt đã bao
trùm toàn bộ Vân Lam sơn.

Cỗ uy áp lan tràn rộng ra chẳng mấy chốc đã lan ra toàn bộ quảng trường. Ngay
lập tức, toàn bộ đệ tử Vân Lam Tông đều không nhịn được kính sợ trong lòng,
hai chân quỳ xuống. Vân Lăng cùng với các vị trưởng lão khác thì cúi đầu xuống
rất cung kính.

“Luồng khí thế này là” Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào
sâu trong Vân Lam Sơn, trên khuôn mặt nở ra nụ cười cùng một chút rung động
không che dấu được. Nàng cũng không nghĩ tới, việc ngày hôm nay đã làm cho vị
sư tổ đang bế quan kinh động phải đi ra.

“ Rất thú vị, không ngờ Vân Lam Tông còn ẩn giấu một cường giả Đấu Tông” Jack
cảm nhận được cỗ khí thế này, nhoẻn miệng cười. Hắn chỉ có chút bất ngờ chứ
không chút e sợ, cho dù Đấu Tông có đến đây thì hắn cũng đánh cho tan tác.

Cùng với cỗ khí thế mênh mông, một thân ảnh màu trắng chân đạp hư không, bay
thẳng đến quảng trường Vân Lam Tông, trong nháy mắt đã xuất hiện tại bia đá
ngay chính giữa quảng trường. Thân ảnh thản nhiên đảo mắt quan sát xung quanh,
đôi lông mày hơi nhăn lại, uy áp trên quảng trường càng mạnh hơn.

Thân ảnh màu trắng là một lão giả thân mặc bộ nho sĩ trường bào. Cả người xuất
ra một loại hơi thở phiêu dật, khuôn mặt lão không có đến môt nếp nhăn mà
ngược lại làn da như một khối ngọc trơn nhẵn, mái tóc dài màu bạc trắng. Đây
chính là tiền nhiệm Tông chủ của Vân Lam Tông, Vân Sơn.

“ Sư phụ, ngài đã trẻ lại” Vân Vận vui mừng nói.

“ Vân Lăng, hãy giải thích cho ta đi, ngươi biết rằng ta đã từng nói nếu không
phải chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy ta tĩnh tu” Vân Sơn hướng về phía
Vân Lăng nói.

“ Lão tông chủ, nếu ngài không xuất hiện, Vân Lam Tông từ nay sẽ không còn
nữa. Jack Môn chủ Hắc Phong Môn là một Đấu Tông cường giả, y đến đây khiêu
chiến, không người có thể đánh lại, kể cả Vân Vận tông chủ” Vân Lăng quỳ xuống
nói, nét mặt già nua, trên miệng còn dính máu tươi, bộ dạng hết sức thê thảm.

Vân Sơn nghe Vân Lăng nói thì gương mặt thêm âm trầm, nhìn thấy Vân Vận khóe
miệng còn dính máu thì vội nói: “Vận nhi, là hắn đánh trọng thương con ?”

“ Dạ, thưa sư phụ, đồ nhi bất tài phải bận lòng ngài” Vân Vận cúi đầu nói.

“ Vân Sơn phải không ? đừng làm ra vẻ nữa, cho dù có là Đấu Tông thì đối với
ta cũng chẳng có nghĩa lý gì, ta nhắc lại, nếu hôm nay Vân Lam Tông không chịu
sáp nhập vào Hắc Phong Môn của ta thì chỉ có nước bị tiêu diệt” Jack nhàn nhạt
nhìn Vân Sơn nói.

“ Không ngờ ta bế quan một khoảng thời gian Gia Mã Đế Quốc lại nhảy ra một Hắc
Phong Môn cường đại như vậy. Nếu ngươi đã nói thế thì Vân Mỗ cũng xin phụng
bồi, ta sẽ cho ngươi biết Vân Lam Tông ta không dễ bị bắt nạt” Vân Sơn âm trầm
nói.

“ Đừng nói lời thừa thải, tiếp ta một chưởng ... Phật Quang Sơ Hiện” Jack vươn
tay ra, đánh ra một chưởng ấn trong Như Lai Thần Chưởng.

Chưởng ấn hình đấu khí màu vàng sáng chói, to lớn như một đỉnh núi đánh thẳng
đến trước mặt Vân Sơn, Vân Sơn vội đưa lên hai tay, miệng khẽ hô: “ Phong
Bích”

Một đạo phong tường màu xanh liền xuất hiện trước mặt hắn, “ Oành” tuy nhiên
diện tích Phong Bích khá nhỏ so với chưởng ấn, trong nháy mắt liền bị cự
chưởng ấn đánh tan.

Thấy cự chưởng áp đánh thẳng xuống, Vân Sơn cả kinh vội lách mình né tránh.

“ Ầm” cự chưởng đanh xuống mặt đất phát ra tiếng nổ cực lớn, xung lực của vụ
nổ làm cho các đệ tử Vân Lam Tông bị đánh văn ra xa, té lăn trên đất.

Khi mọi người nhìn lại thì tại trung tâm quảng trường xuất hiện một cái hố
khổng lồ hình bàn tay, tất cả đệ tử Vân Lam Tông đều hít vào một ngụm khí
lạnh.

“ Thiên giai đấu kỹ” Vân Sơn vẻ mặt sợ hãi, thốt lên. Đối thủ của hắn chính là
người sở hữu Thiên Giai đấu kỹ, hắn hoàn toàn không có nắm chắc phần thắng.

“ Đại Phong Thủ Ấn” Vân Sơn liều mạng hai tay vung lên thủ ấn đánh về phía
Jack.

Một đạo năng lượng thủ ấn ước chừng khoảng mấy trượng vuông, từ trên không
trung hung hăng áp xuống đỉnh đầu Jack.

“ Trò trẻ con ... Phật Quang Phổ Chiếu” Jack giơ hai tay lên, đánh ra thủ ấn.

“ Ầm” Thủ ấn bàn bạc đấu khí màu vàng kim đánh thẳng vào năng lượng thủ ấn màu
xanh, thủ ấn màu xanh nháy mắt bạo tạc ra thành từng mảnh nhỏ.

Đám đông quan sát trở nên ngây ngẩn trước một màn này, bọn họ không ngờ cường
giả đấu Tông đấu với nhau lại khủng bố đến như vậy.

“ Sư phụ, người nghĩ ai sẽ thắng ?” Tiêu Viêm lúc này đang ẩn thân quan sát
trong một cánh rừng gần đó, vội truyền âm cho Dược Lão.

“ Thiên Giai Đấu Kỹ tên Jack sử dụng vô cùng cường đại, ta nghĩ Vân Sơn sẽ bị
đánh bại” Dược Trần vuốt râu nói.

Dược Trần đã nếm phải một chưởng của Jack khi cứu Tiêu Viêm lúc ở Tháp Qua Nhĩ
sa mạc nên biết được sự lợi hại của nó, lần đó linh hồn lực của Dược Trần yếu
ớt đến nổi phải rơi vào ngủ say, cho đến hiện tại nhờ Tiêu Viêm điều chế đan
dược hồi linh đan mới tỉnh lại.

“ Nếu vậy Vân Lam Tông thật sự tiêu rồi, còn trận ước chiến ba năm tính sao ?”
Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.

Vân Sơn hai tay song kết thủ ấn, theo quanh thân từng đạo cuồng phong ngưng
tụ, đạo bạch quang trên ngón tay Vân Sơn cũng càng lúc càng chói mắt, cuối
cùng cơ hồ giống như một vòng ánh sáng mặt trời.

“ Phong Cực Vẫn Sát”

Lúc này, quanh thân Vân Sơn, không khí trong nháy mắt ngưng kết lại. Ngón tay
đột nhiên chỉ thẳng hướng Jack, hét lớn một tiếng, chỗ ngón tay bạch quang
bùng phát, một đạo quang tuyến cực kỳ bén nhọn bạo bắn ra.

Đạo quang tuyến tốc độ nhanh đến khủng bố, nơi nó đi qua, không gian đểu chấn
động, một vệt tối đen di lưu trên bầu trời, vô cùng chói mắt.

“ Đến hay lắm ... Thiên Phật Giáng Thế” Jack mỉm cười, hai tay kết ấn đánh
thẳng ra.

Một pháp tướng Như lai to lớn xuất hiện trước mặt Jack, giơ cự chưởng tiếp đón
đạo quang tuyến đánh tới.

“ Ầm” pháp tướng Như lai đón đỡ hết đạo quang tuyến nhưng không hề hấn gì.

“ Phật Quang Phổ Chiếu” theo tiếng hét của Jack, hàng ngàn Pháp tướng các vị
phật đồng loạt xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, tất cả đánh ra cự chưởng ấn về
phía Vân Sơn. Cự chưởng được bao bọc bởi ngọn lửa màu trắng xanh tốc độ nhanh
như thiểm điện, khí thế hủy thiên diệt địa.

“ Đại toàn phong bích” Vân Sơn kinh hãi vội kết thủ ấn, một bức tường to lớn
màu xanh biếc dày hàng chục mét chắn trước mặt hắn.

“ Ầm” hàng ngàn cự chưởng đồng loạt đánh thẳng vào bức phong tường màu xanh
biếc, nháy mắt bức tường bị đánh tan ra thành mảnh nhỏ li ti.

Hàng ngàn cự chưởng to như quả núi đánh thẳng xuống người Vân Sơn trong sự
tuyệt vọng của đám đệ tử Vân Lam Tông.

“ Ầm” thân thể Vân Sơn bị cự chưởng đánh nát tan, ngay cả linh hồn cũng bị dị
hỏa thôn phệ không còn một mảnh, dư lực của cự chưởng mạnh đến nổi làm cả ngọn
Vân Lam sơn trong nháy mắt bị chấn nát, ầm ầm đổ sập xuống. Đỉnh núi Vân Lam
nổi tiếng Gia Mã đế quốc từ nay không còn hiện hữu, tổng bộ Vân Lam Tông tại
đây cũng bị xóa sổ.


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #218