- Quyển 2 - Sắc Phong Thái Tử


Người đăng: victortran888

Theo sự dẫn đường của tên thái giám già, Jack nhanh chóng đi đến Tẩm cung của
Lý Uyên, trước cửa cung lúc này đứng đầy cung nữ và thái giám, cửa cung mở ra,
Jack quan sát thấy Lý Uyên đang nằm dài trên long sàn, vẻ mặt vô cùng tiều
tụy.

“ Tề Vương điện hạ đến thưa Bệ hạ” lão thái giám quỳ xuống, tiến sát tới Lý
Uyên thông báo.

Lý Uyên mở mắt, nhìn chằm chằm Jack, hai con ngươi đục ngầu không biết đang
suy nghĩ điều gì.

“ Nhi thần tham kiến phụ hoàng” Jack vội quỳ xuống hành lễ.

“ Nguyên Cát, con bình an trở về, ta đây rất vui ... Thế Dân có thực đã chết
rồi không ?” Lý Uyên vẻ mặt thê lương nói.

“ Bẩm phụ hoàng, đúng như vậy, Tần Vương đã chết lúc giao tranh” Jack thành
thật nói.

“ Nồi da nấu thịt, nồi da nấu thịt a, ... là chính do ta, do ta mà” Lý Uyên
đau đớn hô lớn.

“ Phụ hoàng phải tịnh dưỡng cho thật khỏe để quay lại điều hành đất nước,
chuyện đã xảy ra không thể cứu vãng, phụ hoàng đừng tự trách mình” Jack khẩn
khoản nói.

“ Nguyên Cát, con thật sự không giống trước đây, thái độ làm việc trầm ổn rất
nhiều, ta đây rất yên lòng” Lý Uyên nhìn chằm chằm Jack nói.

Jack giật mình nhưng vẫn ra vẻ bình thản nói: “ Việc xảy ra đã làm cho con
trưởng thành không ít, con thấy bản thân trước đây thật nông cạn”

“ Trưởng thành rất tốt, rất tốt ... Nguyên Cát, ta biết sức khỏe của mình đã
không ổn, không còn lâu nữa đâu ... ta quyết định lập con làm Thái Tử, từ nay
Đại Đường trông chờ vào con, Đại Đường căn cơ bất ổn, rất nhiều việc phải lo,
không thể đi theo sai lầm của Tùy triều có biết không ?” Lý Uyên nhàn nhạt
nói.

“ Nhi thần đã biết” Jack gật đầu nói.

“ Thôi con lui xuống đi” Lý Uyên phất phất tay, nhắm mắt lại.

“ Nhi thần cáo lui”

Ra khỏi Tẩm cung của Lý Uyên, Jack ngay lập tức đi đến Tề Vương Phủ, cảnh
tượng thê thảm của năm đứa con trai Lý Nguyên Cát làm cho hắn không khỏi khóc
lên thành tiếng. Thật quá tội nghiệp cho năm đứa trẻ vô tội, đám thuộc hạ của
Lý Thế Dân đáng bị tru di cửu tộc.

Sau khi an táng cho năm đứa con trai của Lý Nguyên Cát, Jack cố gắng giành
thời gian an ủi cho thê tử của hắn Dương Thị và đám thê thiếp. Đám phụ nữ này
hoàn toàn là những người xa lạ đối với hắn nhưng hắn vẫn phải làm ra vẻ thân
thiết, khiến cho hắn mệt bở hơi tay.

Mọi việc ở Tề Vương phủ có vẻ đã ổn thỏa, Jack liền cấp tốc qua phủ Đông Cung,
cảnh tượng thê thảm lại lần nữa đập vào mắt hắn làm cho hắn không khỏi chửi
thề bọn thuộc hạ máu lạnh của Lý Thế Dân.

Lại bỏ ra không ít thời gian an ủi thê tử của Lý Kiến Thành là Trịnh Quan Âm
và đám thê thiếp, khi về đến phủ Tề Vương thì đã mười hai giờ tối.

Các thi thể trong hoàng cung và Huyễn Vũ Môn, Chu Tước Đại Môn đã được xử lý,
cấm vệ quân đã lập lại trật tự, thành Trường An sau một ngày phong ba, rốt cục
đã trở lại bình thường.

Mệt mỏi cả một ngày, cuối cùng Jack cũng đã có thời gian nghỉ ngơi.

Tại Tề Vương Phủ, Dương Thị như con mèo con liên tục quấn lấy Jack.

“ Điện hạ, thiếp rất sợ, chàng ôm thiếp đi” Dương Thị nước mắt lưng tròng,
nàng ôm chầm lấy Jack, thỏ thẻ nói.

Jack ban đầu có hơi ngại ngùng nhưng thấy Dương Thị tội nghiệp như vậy, hắn
cũng bạo dạng ôm ấp nàng vào lòng. Hắn chăm chú nhìn gương mặt kiều diễm của
nàng, quả thật nàng rất đẹp, mắt phượng mày ngài, mũi cao, môi anh đào, gương
mặt góc cạnh hoàn mỹ, đặc biệt trên thân thể nàng tỏa ra mùi hương rất dễ
chịu.

Hắn là một xử nam hai mươi ba tuổi, từ trước tới giờ chưa gần gũi qua phụ nữ
nên khó tránh thoát khỏi dụ hoặc của thân thể nữ nhân.

“ Điện hạ, cả ngày hôm nay thiếp luôn sống trong sợ hãi, sợ rằng sẽ không còn
gặp lại được điện hạ nữa. Khi Thừa Nghiệp, Thừa Tưởng bọn hắn bị Hầu Quân Tập
giết chết, thiếp cũng muốn quyên sinh theo nhưng lại chưa biết tin tức của
chàng, sợ chàng sẽ đau lòng ...” Dương Thị nước mắt chảy dài trên má, nghẹn
ngào nói, gương mặt nàng giống như hoa hồng trong sương sớm, càng xinh đẹp vạn
phần.

Jack lau đi những giọt nước mắt trên má nàng, nâng cằm của nàng lên, cười nói:
“ Ta cát nhân thiên tướng sau lại có thể dễ chết đươc, tranh quyền đoạt lợi,
từ xưa đến nay chính là như vậy, nàng đừng khóc. Phụ hoàng đã phong ta làm
Thái Tử, nàng từ nay chính là Thái Tử Phi rồi”

“ Điện hạ, thiếp không cần cái gì Thái Tử phi chỉ cần luôn ở bên cạnh chàng là
được, chàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Thái Hồ không, chàng có
làm một bài thơ tặng thiếp, chàng ngâm lại cho thiếp nghe đi” Dương Thị ngọt
ngào nói.

“ Ta đương nhiên nhớ nhưng hôm nay ta muốn dùng cách khác để bồi hoàn cho sự
sợ hãi của nàng” Jack thầm hô không ổn, vội vàng ôm nàng hôn xuống.

Cửa phòng đóng lại, cả hai người quấn lấy nhau triền miên xuân sắc ...

Ngày 3 tháng 7, năm 626, 6 giờ 30 phút sáng.

Sau một đêm xuân sắc tràn đầy, Jack như thay da đổi thịt, người ta nói có ăn
tủy trong xương mới biết nó ngon chính là vậy, Jack đã không dứt ra khỏi Dương
Thị được.

Trong Thái Cực Điện, hơn trăm tên văn thần võ tướng đang cúi đầu chờ nghe
Hoàng thượng tuyên chỉ, Jack cùng với Achilles, Tiết Vạn Triệt, Phùng Lập đứng
đầu trong nhóm võ tướng, nhóm văn thần bên phải thì Ngụy Trưng và Bùi Tịch
đứng đầu các quan đại thần.

Tên thái giám già vẻ mặt trang nghiêm, cầm thánh chỉ tuyên đọc trước bách
quan: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thái Tử Lý Kiến Thành không
may mất sớm, Trẫm vô cùng đau lòng, nhưng Thái Tử vị không thể một ngày không
có. Trẫm nhận thấy Tề Vương Lý Nguyên Cát tuổi trẻ, tài cao, làm việc ổn
trọng, Trẫm quyết định sắc phong Tề Vương Lý Nguyên Cát làm Thái Tử. Trẫm nay
đã già yếu, sức khỏe không kéo dài được lâu, Thái Tử Lý Nguyên Cát sẽ thay
trẫm điều hành Đại Đường, Trẫm mong các vị đại thần chung tay giúp sức cho
Thái Tử Lý Nguyên Cát, làm cho Đại Đường ta ngày càng giàu mạnh, khâm thử”

“ Bệ hạ thánh minh, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế” Ngụy Trưng ngay lập
tức cúi đầu cung kính nói. Các quan đại thần lần lượt bắt chước Ngụy Trưng,
biểu hiện rất hài lòng với chiếu chỉ của Lý Uyên đưa ra.

“ Đa tạ Phụ hoàng sắc phong” Jack cúi đầu nhận lấy chiếu chỉ tên thái giám già
đưa đến.

“ Thái Tử điện hạ, mời Thái Tử Điện hạ ngồi lên ngai vàng, thay Bệ Hạ quản lý
đất nước” Bùi Tịch chắp tay cúi đầu trước Jack nói.

“ Đúng vậy, kính xin Thái Tử điện hạ ngồi lên ngai vàng” đám văn thần võ tướng
cũng đồng loạt chắp tay cúi đầu nói.

“ Được” Jack gật đầu, tiến bước lên long ỷ rồi vững vàng ngồi xuống.

“ Thái Tử Thiên tuế, Thiên Tuế, Thiên Thiên Tuế” trăm tên văn thần võ tướng
chắp tay, nâng thẻ ngọc lên ngang đầu sau đó đồng loạt hô lớn.

“ Các vị đại thần miễn lễ” Jack biểu hiện phong khinh vân đạm, phất tay nói.

“ Tạ ơn Thái Tử”

“ Các vị đại thần, có gì cần bẩm báo ?” Jack nhìn trên dưới trăm tên văn thần
võ tướng, nghiêm túc nói.


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #172