Lục Diệt Kiếm 23


Người đăng: victortran888

“ Tiểu Phong, thi triển ... Thánh Tâm Tử Phong Trận” Lam Vũ thấy tình thế
không ổn liền hô lớn.

Thần Phong gật đầu, lập tức giơ hai tay lên cao, triển khai trận thế kết hợp
Thánh Tâm Tứ Tuyệt do sư phụ hắn là Hắc Phong sáng chế ra cho hai anh em hắn.

Thánh Tâm Tử Phong Trận muốn thi triển phải có ít nhất hai người có nội lực
ngang bằng nhau cùng học Thánh Tâm Quyết, cùng một lúc sử ra Thánh Tâm Tứ
Tuyệt. Một khi trận thế thành hình, cả vùng không gian mười trượng xung quanh
lập tức bị bao phủ trong một hàn băng kết giới, không gian bị ngưng kết lại,
sinh vật trong vùng không gian này hành động lập tức bị đình trệ, thân thể bị
hàn độc công kích mà dẫn đến tử vong.

Trận thế này đã thoát khỏi cấp độ võ học thông thường, mang xu hướng của tu
tiên pháp môn, vì vậy uy lực thập phần kinh khủng, cao thủ nửa bước Thần Ma
cảnh đụng phải trận thế này cũng phải bị cầm cố như thường.

Tuy nhiên, Thánh Tâm Tử Phong Trận có một nhược điểm là người thì triển phải
hao tốn nội lực vô cùng lớn, Thiên Thần Cảnh sơ kỳ như Thần Phong, Lam Vũ chỉ
có thể cầm cự không đến 30 nhịp hít thở.

Nhiếp Phong lúc này thân thể di chuyển vô cùng chậm chạp trong hàn băng kết
giới, nguyên nhân là do khinh công thân pháp của hắn vô cùng ghê gớm, sợ rằng
đổi là người khác lúc này đã không thể động đậy dù chỉ một ngón tay.

Hàn độc cũng đã bắt đầu ăn mòn thân thể của Nhiếp Phong từ từ, làn da của hắn
đã bắt đầu chuyển sang màu tím nhạt.

“ Kiếm Lưu Tinh”

Bộ Kinh Vân thấy vậy lập tức đánh ra thức thứ nhất trong Tam Bá Kiếm, kình lực
nhanh như sao xẹt, mạnh như lôi đình, đánh thẳng đến người Lam Vũ, nhằm giải
vây cho Nhiếp Phong.

Lam Vũ lúc này đang thi triển trận pháp, thấy vậy thì ánh mắt hốt hoảng tột
độ, nhưng ngay lúc đó hàng vạn kiếm khí màu vàng không biết từ đâu che chắn
trước người hắn, nhanh chóng đánh bật kình lực Kiếm Lưu Tinh lên thiên không.

“ Bộ Kinh Vân tiền bối, ta mới chính là đối thủ của ngài” Hắc Long sau khi
đánh ra kiếm khí phá giải Kiếm Lưu Tinh thì nhìn Bộ Kinh Vân mỉm cười nói.

Bộ Kinh Vân không nói năng gì, Vô Song Kiếm trên tay vẩy ra một chiêu Mạc Danh
Kiếm Pháp, kiếm khí liên miên bất tuyệt đánh thẳng đến người Thần Phong.

“ Bi Thống Mạc Danh”

Hắc Long nhíu mày, thân ảnh như quỷ mị chắn trước người Thần Phong, triệu
triệu kiếm khí như bài sơn đảo hải phá giải Mạc Danh Kiếm Pháp.

“ Thánh Linh Kiếm Pháp, kiếm 22”

Mạc Danh Kiếm Pháp có tính khắc chế Kiếm 22 Thánh Linh Kiếm Pháp nhưng dưới
tay của Hắc Long thi triển lại có xu hướng ngược lại, Mạc Danh Kiếm Pháp do Bộ
Kinh Vân thi triển ra liên tục bị phá giải.

Bộ Kinh Vân biết đã đụng phải kình địch nên kiếm chiêu càng đánh càng mạnh.

“ Kiếm Lưu Vân”

Hàng vạn kiếm khí xuất ra như mây trôi nước chảy, tựa kiếm phi kiếm, tựa vân
phi vân, kiếm khí thánh dải bao vây lấy Hắc Long Kiếm Thánh, đây là cảnh giới
cao hơn khi Bộ Kinh Vân dung hợp Vô Cầu Dịch Quyết vào trong kiếm pháp của
mình.

“ Hay lắm, Bộ Kinh vân, đỡ lấy chiêu này ... Lục Diệt Kiếm 23”

Hắc Long Kiếm Thánh ánh mắt lóe lên tinh quang, lập tức thi triển ra chiêu
kiếm mạnh nhất mà hắn đã cảm ngộ thành công trong thời gian gần đây.

Mười năm trước, Hắc Long đã đứng trên đỉnh của kiếm đạo, đánh khắp thiên hạ
không địch thủ, chết dưới kiếm của hắn là hàng vạn kiếm thủ lừng danh, hắn
được người đời tôn sùng là Kiếm Thánh. Nhưng Hắc Long biết hắn vẫn chưa đi đến
tận cùng của kiếm đạo, bởi vì hắn vẫn chưa thể đánh thắng được cha của hắn,
Hắc Phong, Thiên Môn Môn Chủ.

Hắc Long khiêu chiến cha mình đã hơn trăm lần, nhưng kết quả hắn đều bại bởi
một chiêu, đó là chiêu Diệt Thiên Tuyệt Địa Kiếm 23, Thánh Linh Kiếm Pháp.
Chiêu kiếm này đã ám ảnh hắn, trong cả lúc ngủ hắn cũng suy nghĩ về nó.

Hai năm trước, Hắc Long được cha hắn giao cho một kỳ thư gọi là Lục Diệt Bí
Bản, kỳ thư này đã có từ 300 năm trước, trong thư nghe đồn có chứa bất thế
kiếm pháp, nhưng người nào đọc nó đều tử vong hoặc điên loạn. Hắc Long Kiếm
Thánh tin tưởng cha mình có dụng ý nên đã mở ra xem.

Khi Hắc Long vừa mở Lục Diệt Bí Bản, hàn khí ập đến, hiển lộ ra một chiêu kiếm
pháp khiến người ta sợ hãi, đó chính là Lục Diệt Kiếm 23. Chiêu kiếm này là do
Kiếm Thánh Hoàng Phủ Kiếm cảm ngộ ra trước khi chết để lại trong kỳ thư.

Vốn lúc sinh thời, Kiếm Thánh Trung Nguyên Hoàng Phủ Kiếm dùng chiêu kiếm Diệt
Thiên Tuyệt Địa Kiếm 23 nhưng vẫn bị thua trước Kiếm Thánh Đông Doanh Liễu
Sinh Vô Cực. Sau trận thua đó, Hoàng Phủ Kiếm dốc lòng tu luyện, trước khi
chết, ông ta cũng đã thành công cảm ngộ được kiếm ý Lục Diệt Kiếm 23.

Lục Diệt vốn là một kiếm phải diệt hết Lục đạo chi khổ trong Lục đạo luân hồi.
Nhìn thấy được kiếm ý Lục Diệt Kiếm 23, Hắc Long Kiếm Thánh như thấy lại kiếp
trước của mình, trong phút chốc mở ra Kiếm Mục, kết hợp tam thế kiếm ý vào
trong thân thể.

Hắc Long Kiếm Thánh tĩnh tọa tham ngộ tại vị trí Hoàng Phủ Kiếm tọa hóa 300
năm trước, trong vòng 2 năm đã nắm giữ được Lục Diệt Kiếm 23, thiên hạ đệ nhất
kiếm.

Đám người Võ Tạng Sâm, Nhan Hội còn đang chờ đợi một trận thư hùng giữa Kiếm
Thánh và Bộ Kinh Vân, khi định thần nhìn lại thì hai người họ không biết từ
lúc nào đã đổi vị trí cho nhau, trận chiến đã phân định thắng thua.

Bộ Kinh Vân tay cầm Vô Song Kiếm, tư thế vẫn chỉ thẳng kiếm về phía trước, tuy
nhiên, trên ngực phải máu tươi đã thấm đỏ, trận chiến đấu này, Bộ Kinh Vân đã
bại.

“ Khục ... khục ...”

Vết thương đã chạm đến phổi, Bộ Kinh Vân liên tục ho khan, phun ra từng ngụm
máu tươi, đến lúc này, hắn không còn đứng vững được nữa, phải chống kiếm ngồi
xuống đất.

“ Ầm”

Hàn băng kết giới vào lúc này sụp đổ, vỡ nát ra thành từng mảnh, Lam Vũ và
Thần Phong do nội lực cạn kiệt, đã không thể thi triển tiếp tục Thánh Tâm Tử
Phong Trận. Cả hai ngồi thụp xuống, vội lấy ra từ trong túi hai quả Huyết Bồ
Đề nhanh chóng nuốt vào.

Nhiếp Phong không còn bị kết giới kìm hãm, lập tức phi thân ra ngoài, nhưng
lúc này hàn độc đã có xu hướng tấn công tâm mạch, Bộ Kinh Vân lại đang bị
trọng thương. Nhiếp Phong biết tình thế không ổn liền tức tốc dìu lấy Bộ Kinh
Vân rồi vận khinh công nhanh như một làn gió bay đi mất.

“ Tiền bối, ngài bí mật quan sát nãy giờ cũng đã đủ rồi chứ ?” Kiếm Thánh thu
kiếm vào vỏ, ánh mắt lóe lên quang mang nhìn về đỉnh núi gần đó mỉm cười nói.

Đám người Nhan Hội, Võ Tạng Sâm nghe vậy thì biết có cao nhân đang ẩn thân
quan sát nhưng bọn họ đều không hề phát giác có sự tồn tại của người này.

Một thân ảnh như thiên thần từ trên trời giáng xuống, ánh mắt của mọi người
nhanh chóng bị thu hút về phía đó.

Đó là một lão giả râu tóc bạc trắng, thân mặc bạch bào, ánh mắt sắc tựa kiếm,
trong lúc nâng tay nhấc chân đã thể hiện ra khí thế của bậc tông sư võ học,
đăng phong tạo cực.

Người đến không ai khác chính là Mộ Ứng Hùng, huynh trưởng của Thiên Kiếm Vô
Danh.

Mộ Ứng Hùng ánh mắt tập trung trên người Kiếm Thánh, ôn tồn nói: “ Kiếm Thánh
tiểu hữu, chiêu kiếm của tiểu hữu vừa rồi đã đạt đến đỉnh cao của kiếm đạo,
ngay cả ta và Vô Danh cũng không thể sánh bằng ... chỉ đáng tiếc ý chưa tận
cùng, nếu không Bộ Kinh Vân đã bị vạn kiếm xuyên tâm chứ không chỉ trọng
thương đơn giản như vậy. Ta nghĩ chỉ cần khắc phục được điều này, tiểu hữu sẽ
chính thức là thiên hạ vô địch”.

“ Tiền bối quả thật mắt sáng như đuốc, đã nhận ra thiếu sót của tại hạ” Kiếm
Thánh chắp tay mỉm cười nói.

“ Qủa thật quá giống ... hơn năm mươi năm trước ta có dịp giao thủ với Độc Cô
Kiếm Thánh một lần, khí thế cũng y hệt như tiểu hữu đây, ta bây giờ đã tin
tưởng thế giới này thật sự có luân hồi” Mộ Ứng Hùng quan sát Kiếm Thánh, vuốt
râu ôn tồn nói.

“ Còn hai tên tiểu tử các ngươi, đao pháp quả thật rất khá, đặc biệt trận thế
các ngươi hợp lực thi triển qua nhiên kinh khủng, đặt mình vào vị trí của
Nhiếp Phong, ta nghĩ cũng không khác nhau là mấy. Trường giang sóng sau xô
sóng trước, thiếu niên anh hùng đời nào cũng có” Mộ Ứng Hùng quay sang nhìn
Lam Vũ và Thần Phong một lượt rồi cười nói.

“ Ha ha ... tiền bối là Tuyệt Kiếm Mộ Ứng Hùng, ngài đại giá quang lâm, quả
thật làm cho lòng người phấn chấn” Võ Tạng Sâm tiến tới một bước, chắp tay cúi
đầu hành lễ với Mộ Ứng Hùng.

“ Võ Tạng Sâm, ngươi thân là đại tướng quân Đông Doanh nhưng lại uy hiếp người
khác để đạt mục tiêu, thật là hèn hạ” Mộ Ứng Hùng ánh mắt lóe lên tinh quang,
ôn tồn nói.

“ Ngươi ... khục ... khục” Võ Tạng Sâm bị lời nói và khí thế của Mộ Ứng Hùng
làm ngay lập tức thổ huyết.

“ Lời kẻ mạnh chính là chân lý, chúng ta đi” Võ Tạng Sâm chùi vết máu trên
miệng, nhất thời định dắt đám thuộc hạ rời đi.


Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương #117