Người đăng: victortran888
“ Thánh Vương, hành động của ngươi thật đáng hổ thẹn, đừng để ta gặp lại lần
nữa, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi” Vô Danh nói nhỏ nhưng thanh âm vang
vọng cả một vùng, làm chấn động cả đám người Đông Doanh đang đóng quân gần đó.
“ Thiên Kiếm Vô Danh, ta hy vọng ông sẽ đứng ngoài chuyện này, bằng không ta
không đảm bảo sẽ lỡ tay giết một vài người” Thánh Vương quay sang Vô Danh cười
khẩy nói.
Vô Danh như không nghe thấy Thánh Vương uy hiếp, tiến đến Nhiếp Phong và Bộ
Kinh Vân, ôn tồn nói: “ Phong, Vân, hai con đi chuyến này phải cẩn thận, đây
là tâm huyết trong ba mươi năm nay ta tích lũy và sưu tầm được, Phong Thần Nộ
cùng với Vô Cầu Dịch Quyết, hai con hãy cầm lấy”
Vô Danh đưa cho Nhiếp Phong bí kỹ Phong Thần Nộ còn đưa cho Bộ Kinh Vân ghi
chép về Vô Cầu Dịch Quyết, đây là cảm ngộ Vô Danh thu được trong một lần thám
hiểm thành cổ Lâu Lan ở đại mạc.
“ Đa ta tiền bối” Phong Vân nhận lấy bí kiếp, đồng thanh nói.
“ Bộ Kinh Vân, con sử dụng kiếm, lại có duyên với Kiếm Tông của ta, ta muốn
thu con làm đồ đệ, con có đồng ý không ?” Vô Danh ánh mắt hiền hòa nhìn Bộ
Kinh Vân nói.
“ Con đồng ý, sư phụ nhận của đồ nhi một lạy” Bộ Kinh Vân ánh mắt lóe lên một
tia mừng rỡ sau đó quỳ xuống trước mặt Vô Danh.
“ Tốt, rất tốt, Kinh Vân, từ nay con là đệ tử thứ hai của Vô Danh ta, nếu có
Kiếm Thần ở đây, hắn hẳn rất vui” Vô Danh cười nói rồi đỡ Bộ Kinh Vân đứng
dậy.
“ Nếu có ai đắc tội với con chính là đắc tội với Vô Danh ta, ta sẽ không khách
sáo tru diệt hắn cho dù hắn ở đâu đi nữa” Vô Danh vỗ vai Bộ Kinh Vân nói tiếp,
ngữ khí ám chỉ đám người Thánh Vương.
“ Đa tạ sư phụ” Bộ Kinh Vân ánh mắt thoáng một tia cảm động, vội nói.
“ Chúc mừng tiền bối thu được một cao đồ, chúc mừng Vân sư huynh” Nhiếp Phong
ở một bên cũng tỏ ra rất cao hứng.
“ Ha ha ha ... Vô Danh, ngươi cả đời bị bó buộc số mệnh cô độc, tất cả cũng là
vì ngươi cố đạt được cảnh giới Thiên Kiếm ngày nay. Vì ngươi, mà ngươi đã hy
sinh người bên cạnh, bao gồm cả cha mẹ, huynh đệ và bằng hữu ngươi, cũng giống
như ta hôm nay, cũng bị vận mệnh Cửu Tinh Tàng Long trói buộc. Từ ngươi, ta
cũng tin rằng để thành đại đạo, ta cũng cần có người hy sinh cho ta, vì vậy
ngươi không có tư cách gì mà nói ta” Thánh Vương nhìn Vô Danh cười lớn nói.
“ Ngươi nói đúng, ta không có tư cách nói ngươi nhưng ta vẫn sẽ ngăn cản
ngươi” Vô Danh ánh mắt trở nên nặng trĩu, ôn tồn nói.
“ Vậy thì chờ xem, ha ha ha ... chúng ta đi” Thánh Vương nói xong rồi quay
người rời đi.
“ Thôi, hai con cũng đi đi” Vô Danh phất tay hướng Phong Vân nói.
“ Tạm biệt tiền bối”
“ Sư phụ”
Phong Vân cùng đám người Thánh Vương lần lượt rời đi, Vô Danh khẽ thở dài, dắt
tay Ngôn nhi đi về nhà. Bỗng một bóng người trung niên xuất hiện trước mặt Vô
Danh, Vô Danh cũng nhận ra đây là một người nông dân trong thôn làng này.
“ Vô Danh tiền bối, có người nhờ tôi đưa thanh kiếm này đến cho ngài” người
trung niên đưa ra một thanh kiếm cho Vô Danh.
Vô Danh nhận ra ngay đó là Anh Hùng kiếm, Anh Hùng kiếm trở về tay chủ nhân
bỗng nhiên sáng chói lạ thường thể hiện như đang reo vui.
“ Ai đã nhờ anh đưa cho ta kiếm này ?” Vô Danh vội nhìn người nông dân nói.
“ Đó là một vị trung niên mặc áo bào trắng, anh ta đang chờ tiền bối ở trên
đỉnh núi kia kìa” người nông dân thành thật chỉ tay lên đỉnh núi nói.
“ Đa tạ” Vô Danh gật đầu cảm tạ.
“ Không có gì, tôi cũng được trả công mà” người nông dân nói xong thì đi mất.
“ Gia gia tính đi lên núi gặp người đó hả ?” Ngôn nhi thấy thái độ của Vô Danh
thì vội hỏi.
“ Ừm, Ngôn nhi, con hãy về nhà trước đi, gia gia có chuyện phải đi một chút”
Vô Danh mỉm cười hiền từ nói.
“ Dạ, Ngôn nhi biết rồi, gia gia đi cẩn thận” Ngôn nhi vâng dạ sau đó chạy đi
về nhà.
Vô Danh lên đến đỉnh núi thì thấy một người trung niên đang đứng chờ tại đó,
người đó không ai khác chính là Kiếm Thần.
“ Đồ nhi bái kiến sư phụ” Kiếm Thần thấy Vô Danh đến thì vội quỳ xuống hành
lễ.
Vô Danh vội tiến đến đỡ Kiếm Thần dậy, đã ba mươi năm không gặp làm cho Vô
Danh không giấu nổi vẻ xúc động khi gặp lại người đệ tử của mình. Tuy là tình
nghĩa sư đồ nhưng Vô Danh lại xem Kiếm Thần như con trai của mình.
“ Thần nhi, mấy chục năm qua con đã đi đâu, sao không tìm gặp lại sư phụ lấy
một lần ?” Vô Danh ánh mắt hiền từ nhìn Kiếm Thần nói.
“ Sư phụ, kể từ lần tranh đoạt Long Nguyên ở Thần Long đảo, con đã bị trọng
thương, sau đó con bị kẻ gian hãm hại nên đã phạm phải một lỗi lầm không thể
sửa chữa được. Con ... con đã không còn mặt mũi nào về gặp sư phụ nữa, sư phụ,
hôm nay con trao trả lại cho người Anh Hùng kiếm, con đã phụ lòng sư phụ,
không còn xứng đáng cầm Anh Hùng kiếm trên tay nữa” Kiếm Thần ánh mắt đỏ hoe,
nói trong xúc động.
“ Kiếm Thần, thật ra con đã phạm phải lỗi lầm gì? Nói cho sư phụ biết” Vô Danh
nhíu mày nhìn Kiếm Thần nói.
“ Con đã hủy hoại trinh tiết của Sở Sở cô nương, lại còn cướp đi con trai của
Nhiếp Phong và Đệ Nhị Mộng, giao cho Tuyệt Tâm” Kiếm Thần cúi đầu, chầm chậm
nói.
“ Thần nhi, con thật làm ta đau lòng quá, tại sao con có thể làm những chuyện
như vậy” Vô Danh không thể tưởng được người đệ tử mình hằng yêu quý lại lạc
lối đến thế.
“ Sư Phụ, hôm nay con đến đây là để tự tận trước mặt sư phụ, rửa sạch tội lỗi
bản thân” Kiếm Thần nói xong thì quỳ xụp xuống đất cúi đầu nói.
“ Kiếm Thần, làm sai thì phải biết sửa lỗi, con phải ...” Vô Danh đang cúi
xuống đỡ Kiếm Thần thì bỗng nhiên một thanh trủy thủ màu đen từ trong tay Kiếm
Thần nhanh như thiểm điện đâm sâu vào ngực trái của Vô Danh, một kiếm xuyên
tim.
“ Thần nhi, con ... tại sao ?” Vô Danh vẫn còn bất ngờ trước một màn này, ánh
mắt nhìn chằm chằm Kiếm Thần.
Kiếm Thần nhảy lùi về sau, dậm chân mạnh xuống đất, tảng đá dưới chân Vô Danh
bị nứt ra từng mảnh, Vô Danh cả người rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
“ Sư phụ, đừng trách đồ nhi nhẫn tâm, nếu con không làm vậy thì Sở Sở và Sở
Thiên con con sẽ chết” Kiếm Thần quỳ xuống đất, hai hàng nước mắt chảy dài
trên má.
Hai mươi năm trước, sau khi bị thất thân trong tay Kiếm Thần, Sở Sở đã có
thai, nàng cảm thấy không còn xứng đáng với Bộ Kinh Vân nữa nên đã im lặng bỏ
đi. Nàng tuy căm hận Kiếm Thần nhưng vẫn quyết định giữ lại bào thai mình đang
mang trong bụng, chín tháng sau, nàng sinh nở một bé trai và đặt tên là Sở
Thiên, hai mẹ con từ đó sống nương tựa vào nhau.
Còn về phần Kiếm Thần, do đã làm nên lỗi lầm nên cũng không dám về gặp mặt sư
phụ, hắn bí mật đi theo bảo vệ cho hai mẹ con Sở Sở. Một thời gian sau, Sở Sở
cũng phát hiện ra Kiếm Thần, nàng cật lực trốn tránh hắn, nhưng Kiếm Thần vẫn
đeo bám không buông. Đến khi Sở Thiên được năm tuổi, với mong muốn được gặp
cha của con, Sở Sở đã mềm lòng và chấp nhận Kiếm Thần, kể từ đó cả ba người
cùng sống chung một mái nhà như một gia đình thật sự.
Gia đình ba người sống yên bình trong 15 năm, cho đến khi Sở Sở cùng Sở Thiên
bị thuộc hạ của Thánh Vương bắt đi, Kiếm Thần bị ép buộc phải ra tay sát hại
Vô Danh nếu không tính mạng của 2 người bọn họ gặp nguy hiểm.
“ Ha ha ha ... nếu không quan sát hết tất cả, ta thật không tin Thần Thoại Vô
Danh vậy mà chết bởi người đệ tử hắn thương yêu nhất” một tràng vỗ tay vang
lên, một bóng người trung niên to lớn vạm vỡ, sau lưng đeo một thanh đao lớn
cười ha hả từ từ bước đến.
“ Vô Danh đã chết, các ngươi hãy mau thả vợ con ta ra” Kiếm Thần ánh mắt đỏ
ngầu run rẩy nói.
“ Kiếm Thần a Kiếm Thần, Vô Lượng Nhất Đao ta tuy rất ghét những kẻ phản bội,
khinh sư diệt tổ như ngươi, nhưng ngươi yên tâm, những gì chúng ta hứa nhất
định giữ lời” người trung niên cười khẩy nhìn Kiếm Thần nói.
Kiếm Thần gương mặt ủ rũ không nói năng gì, thẫn thờ như người mất hồn đi
xuống núi.