Thề


Người đăng: metallica3d

Nghe thấy đệ tử nội môn quát tháo như thế, máu nóng của Phương Hàn nổi lên.

Từ sau khi dùng Cửu Khiếu Kim Đan, trong máu của hắn có khí tức của Hoàng
Tuyền Đại Đế, tự nhiên có tôn nghiêm. Từ một nô phó mà vươn lên trở thành một
người có nhiều cơ hội đột phát Thần Thông Bí Cảnh, tự nhiên có tôn nghiêm của
mình.

Bất quá lúc này hắn cũng rất rõ ràng, cần phải nhẫn!

Trên đầu chữ nhẫn có một cây dao, đao cắm sâu vào trong tim. Không đành lòng
nhẫn thì hậu quả rất đáng sợ. Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, có thể một
chiêu bóp chết Diêm, huống chi là hắn.

“Thất Sát Hồ Lô là do Thanh Tuyết sư tỷ ban cho ta, có gì thì ta cũng chỉ có
thể giao trả lại cho Thanh Tuyết sư tỷ, xin Hoa sư huynh minh giám. Đừng làm
khó ta. Hoa sư huynh pháp bảo nhiều như vậy, sẽ không tham một kiện bảo khí
này chư.” Trong lúc nói chuyện, Phương Hàn vẫn giữ bình tĩnh, ngữ khí rõ ràng,
hắn biến chuyện hôm nay rất khó mà giải quyết êm đẹp, phải thật tỉnh táo, nếu
lỡ mà làm điều gì thất thố thì có thể gặp đại họa sát thân.

Thất Sát Hô Lô là một bảo khí có uy lực rất lớn, có thể tập kích giết địch,
lại có thể phòng ngự bảo vệ bản thân, khi nãy dfng để đối phó với Thiên Ma
toàn bộ là dựa vào bảo khí này, một khi mất nó thực lực Phương Hàn sẽ giảm đi
rất enhieeuf.

Nếu như có thể giữ lại Thất Sát Hồ Lô, sau này trở thành nội môn đệ tử tiếp
tục tu luyện, có thể xuống lòng đất săn giết yêu ma, luyện chế Huyết Đan, vào
núi sâu tìm kho tàng, xuống biển sâu dò động phủ tiên nhân, vào đầm lầy, núi
lửa tìm kiếm linh dược đều dễ dàng hơn rất nhiều, tốc độ tu luyện cũng sẽ
nhanh hơn.

Dù sao muốn tu luyện đến Thần Thông bí cảnh cần phải dựa vào đại lượng tài vật
để xây dựng trụ cột.

Tu hành có bốn đại yếu tố: tài, lữ, pháp, địa. (*) Tài giữ vị chí cao nhất.

(*) Tài là tài vật, tiền tài. Lữ là đạo lữ. Pháp là công pháp. Địa là nơi tu
luyện.

Một khi mất đi Thất Sát Hồ Lô, Phương Hàn cũng mất đi tài vật quan trọng nhất
để xây dựng trụ cột cơ sở, mất một ưu thế rất lớn.

“Ha ha!” Hoa Thiên lạnh lùng cười, đi về phía trước hai bước, ba trăm đệ tử ở
đây đều bị tiếng bước chân của hắn làm cho chấn động, không dám thở mạnh,
“Ngươi nói như vậy là ta tham lam pháp bảo của ngươi? Nói cho ngươi biết, ta
được Thiên Hình trưởng lão ủy thác, chỉnh đốn lại Vũ Hóa Môn, bởi vì hiện có
vài kẻ không tôn trọng môn quy, tu luyện ma công, luyện chế ma đan, sử dụng ma
bảo khí, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chúng ta sao có thể xưng là môn phái
Tiên Đạo nữa? Làm cho các môn phái Tiên Đạo khác nói chúng ta là Ma Môn sao?
Ngươi cùng Phương Thanh Tuyết là những kẻ đầu đàn, Phương Thanh Tuyết có quan
hệ mập mờ với Ma Suất, mà ngươi thì chỉ là một con chó dựa vào chủ mà kiêu
ngạo. Ngươi nghỉ rằng ta không dám trị ngươi sao? Nói cho ngươi biết, bắt đầu
từ ngày hôm nay, Ngươi nghĩ ta e sợ Phương Thanh Tuyết sao? Hoa Thiên Đô ta ba
tuổi tu đạo, cho tới bây giờ chém giết không ít yêu ma, vì Vũ Hóa Môn thì dù
là Ma Đế ta cũng dám giết. Người không đề cặp đến Phương Thanh Tuyết thì thôi,
ta cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng ngươi đã nói ra tên nàng thì ta càng
phải chỉnh ngươi! Bằng không ta làm sao có thể quản mấy chục vạn đệ tử trong
Vũ Hóa Môn!”

“Con chó ỷ thế chủ…” Nghe bốn chữ này, Phương Hàn càng thêm tức giận, bất quá
hắn vẫn nhẫn! Cố gắng nhẫn!

“Ngươi cho rằng ngươi không đưa Thất Sát Hồ Lô thì ta không dám làm gì ngươi
sao? Hôm nay cho dù Phương Thanh Tuyết có ở đây thì kết quả cũng vậy mà thôi,
đưa cho ta!”

Hoa Thiên Đô nói nhiều như vậy cũng không phải nói cho Phương Hàn nghe, mà ý
muốn tuyên bố với đệ tử ở đây rằng hắn muốn chỉnh đốn lại Vũ Hóa Môn! Dù sao
thì hắn cũng đâu có để Phương Hàn vào mắt, không cần phải nói nhiều như vậy.

Cho dù có một vạn Phương Hàn đi nữa, hắn chỉ cần một chiêu Tuyết Mãn Càn Khôn
là có thể giết sạch.

Trong lúc nói chuyện, Phương Hàn thấy Hoa Thiên Đô giơ tay ra! Nhất thời một
cổ lực lượng mạnh mẽ bao trùm thân thể hắn, tứ chi như bị buộc chặt, không thể
động đậy!

“Ah! Ah! Ah!” Phương Hàn toàn thân chấn động, rống lên Thiên Long Bát m, đồng
thời tinh thần tập trung cao độ, Thiên Lang Yên trong Thất Sát Hồ Lô bao bọc
lấy thân thể hắn, ngưng tụ thành Thiên Lang Chiến Khải.

“Chỉ là chút tiểu xảo.”

Hoa Thiên Đô không thèm để ý, lật tay đánh ra một chưởng! Quang mang không có
gì hoa lệ, đánh tới một cách thong thả, khí lưu bị đè ép, Phương Hàn cảm giác
như trời sụp đè xuống, một cổ lực lượng vô hình đề nặng lên người hắn, Thiên
Lang Chiến Khải vừa ngưng tụ đã bạo vỡ! Thiên Long Bát m cũng không hét ra
được, cả thân thể bị đánh ngã ra đất, nằm phục trên mặt đất.

Hô!

Thất Sát Hồ Lô mất đi khống chế của hắn, lăng không bay đi rơi vào tay của Hoa
Thiên Đô.

Hoa Thiên Đô huy nhẹ tay, Phương Hàn cảm giác da thịt như bị vô số lưỡi dao
cắt xuống, mất cảm ứng với Thất Sát Hồ Lô, huyết chi tinh thần của hắn trên hồ
lô đã bị một cái phất tay của Hoa Thiên Đô giải trừ hoàn toàn!

Thất Sát Hồ Lô từ nay về sau không thuộc về mình nữa!

Hận! Một nổi hận khôn cùng bốc lên!

Hắn sớm tưởng rằng mình đã tìm lại được tôn nghiêm bị đánh mất! Nhưng bây giờ
tôn nghiêm đó lại mất đi một lần nữa! Mất đi một cách bi thảm dưới thực lực
mạnh mẽ của Hoa Thiên Đô.

“Ta muốn học Hoàng Tuyền Đại Đế, lập ra luân hồi, làm cho thế gian có công
đạo, có báo ứng, nhưng hôm nay tôn nghiêm của ta đã bị mất, còn nói gì đến
những chuyện to lớn đó!”

Phương Hàn lần đầu cảm giác được bản thân quá nhỏ bé, hắn muốn thật nhanh trở
nên cường đại, mạnh mẽ hơn!

“Mặc kệ là sao đi nữa, nhất định phải có lực lượng cườn đại!”

“Có lực lượng mới có tôn nghiêm!”

“Có tôn nghiêm mới có lý tưởng!”

“Ta muốn lực lượng….”

Phương Hàn rít gào trong lòng! Toàn thân giãy dụa bất lực!

Thấy Phương Hàn bị Hoa Thiên một chiêu đánh ngã, phục trên mặt đất, đoạt lấy
Thất Sát Hồ Lô, tên nội môn đệ tử họ Tả kia vội nói: “Đại sư huynh, mong người
giúp ta thu hồi lại Linh Phong Kiếm, giải quyết tên gian tế Ma Môn này, tốt
nhất là phế đi võ công của hắn. Như vậy mới có thể chấn nhiếp các đệ tử khác,
bằng không sẽ để lại gương xấu! Ảnh hưởng đến các chân truyền đệ tử, sư huynh
không giết gà dọa khỉ, sợ rằng sau này khó có thể chỉnh đốn được!”

“Phải vậy không? Linh Phong Kiếm không có trên người hắn, bất quá đệ nói cũng
đúng”

Ánh mắt Hoa Thiên Đô trở nên lạnh lẽo, tựa hồ muốn ra tay.

“Hoa sư huynh vâng lệnh chỉnh đốn đệ tử Vũ Hóa Môn, bất quá cũng không cần
động can qua với một đệ tử nhỏ bé như vậy… Ta muốn xin sư huynh một cái nhân
tình có được không?”

Đúng lúc này, từ chân trời truyền đến âm thanh trong trẻo, theo sau đó một đóa
hoa sen màu lam xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bên trên hoa sen có một
người…. mắt tựa như mộng ảo, thân ảnh như tinh vân, mở miệng lên tiếng tựa như
ngàn hoa nở rộ.

“Già Lam sư tỷ!”

“Già Lam sư tỷ……”

Đông đảo đệ tử nhìn thấy nữ tử này thì đều khiếp sợ hô lên, hiển nhiên thân
phận nữ tử này không tầm thường. Nữ tử này chính là người có thành tựu cao
nhất trong các chân truyền đệ tử, Tây Già Lam!

Già Lam chậm rãi bay tới, hạ xuống trên mặt đất, y phục bằng tơ tầm phất phơ,
nhìn Hoa Thiên Đô thong thả nói: “Phương Hàn này đã cứu Nguyệt Nhi, Vũ Nhi một
mạng, Già Lam hội ta nợ hắn một cái nhân tình, không biết Hoa sư huynh có thể
tha cho hắn một lần hay không? Sư huynh đức cao vọng trọng, lại ra tay đối phó
với một tiểu đệ tử, khó tránh khỏi có phần…”

“Nếu Già Lam sư muội đã cầu tình cho hắn, ta cũng tha cho hắn một lần.” Hoa
Thiên Đô sắc mặt âm trầm, cũng không thấy hắn làm ra động tác gì, Phương Hàn
cảm thấy áp lực toàn thân tiêu tán, lại có thể đứng thẳng lên.

“Cút đi! Sau này ta mà còn nghe nói ngươi sử dụng Ma Bảo Khí phá hư thanh danh
của Vũ Hóa Môn thì ta tuyệt đó không tha cho ngươi!”

Hoa Thiên Đô vung tay một cái, một cổ kình phong đánh tới, Phương Hàn không
đứng vững được mà bị đánh văng lăn lốc trên đất, quay cuồng mấy vòng.

Dạ Vũ, Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới, đỡ Phương hàn dạy, mặc dù cả người Phương
Hàn đầy bùn đất, bộ dáng uể oải, mất hết tôn nghiêm, nhưng các nàng rất bội
phục dũng khí của hắn khi dám đối chọi lại tôn nghiêm của Hoa Thiên Đô! Trong
đệ tử Vũ Hóa Môn, không có ai có được dũng khí chống lại Hoa Thiên Đô như hắn.

“Vũ nhi, Nguyệt nhi, đưa hắn đến Già Long Phong của ta! Ta có chuyện muốn nói
với hắn!” Già Làm nhìn mọi chuyện rồi nói.

“Ta có vài lời muốn nói với Hoa sư huynh!”

Đột nhiên Phương Hàn cất tiếng, rất to và rõ ràng! Toàn thân rung rẩy, đứng
thẳng dậy, trong mắt chỉ còn một màu đỏ, nhìn Hoa Thiên Đô nói, “ Hoa sư
huynh, ngươi hôm nay lấy pháp bảo của ta, làm nhục tôn nghiêm của ta, ta tâm
phục khẩu phục, bởi vì ngươi mạnh hơn ta. Không biết ngươi có dám cho ta mười
năm không?”

“Mười năm? Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi khổ luyện mười năm rồi tìm ta báo
thù?” Hoa Thiên Đô khinh miệt nói.

“Không sai. Không biết Hoa Thiên Đô có dám cho ta mười năm không, nếu không
dám cho ta mười năm thì lúc này có thể phế ta, hoặc là sau này âm thầm để đệ
tử khác phế ta.” Phương Hàn cắn răng nói, từ kẽ răng vang lên những tiếng âm
lãnh.

Đệ tử chung quanh đều bị hành động của hắn làm cho ngây dại! Một tên ngoại môn
đệ tử lại có dũng khí khiêu khích Đại sư huynh! Chuyện này quả thực rất bất
ngờ!

Cũng giống như một người nông dân nói với hoàng đế rằng hắn muốn đoạt ngôi vị
của hoàng đế! Thật là buồn cười!

“Ha ha ha ha!” Hoa Thiên Đô cũng không ngờ rằng Phương Hàn lại có dũng khí như
vậy, “Đối với ta ngươi không khác gì một con kiến. Vậy mà lại có dũng khí
khiêu chiến ta, đừng nói là mười năm, cho dù có cho ngươi trăm năm thì ngươi
cũng không làm được gì cả. Mọi người nghe cho rõ, sau này không nên làm phiền
hắn! Để cho khổ luyện mười năm, đến lúc đó ta xem ngươi làm sao báo thù rửa
hận? Đệ tử Vũ Hóa Môn có được dũng khí như vậy cũng không nhiều, Hoa Thiên Đô
ta không có nhỏ mọn như vậy, chỉ vì một con kiến mà phải động can qua. Như vậy
thì làm sao có thể tu tiên được? Còn nói gì đến chuyện trường sinh!”

Phốc!

Phương Hàn đột nhiên quỳ xuống, chỉ tay lên trời thề lớn: “Hoàng Thiên chứng
giám, Phương Hàn ta trong vòng mười năm nhất định trở thành chân truyền đệ tử,
cùng Hoa Thiên tử chiến trên Thiên hình Thai! Không chiến thắng người này,
Phương Hàn ta sẽ tự sát, vĩnh siêu sinh, hôi phi yên diệt! Hoàng thiên làm
chứng, Phương Hàn ta nếu phạm lời thề, thiên địa tru diệt, nhân thần cộng
sát!”

Nhìn thấy Phương Hàn thề độc như vậy, Già Lam cũng có chút sửng sốt!

Còn các đệ tử khác đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thì thì thầm bàn tán.

“Người như vậy cho dù có luyện một trăm năm cũng không có khả năng sánh được
với Hoa sư huynh.”

“Ta xem hắn bị Hoa sư huynh đáng đến nổi điên rồi.”

“Hoa sư huynh liệu có để ý tới hắn không?”

“Đương nhiên là không, Hoa sư huynh là người như thế nào? Hắn cuối cùng cũng
chỉ là một con chó mà thôi.”

“Thật là ngông cuồng tự đại, bất quá Hoa sư huynh hàm dưỡng tốt thật, nếu là
ta sớm đã một chưởng đánh chết hắn rồi.”

“Người này cũng không tầm thường, hắn nói với Hoa sư huynh như vậy, ít nhất
trong mười năm sẽ không có ai dám gây chuyện với hắn, Hoa sư huynh thậm chí
còn che chở cho hắn, tránh bị người khác nói rằng huynh ấy sợ đêm dài lắm mộng
mà hại hắn.”

“Điểm khôn ngoan vặt ấy, ai lại không nhìn ra! Bất quá hắn chỉ sống được mười
năm thôi. Cũng chỉ được nhất thời mà thôi, mười năm thời gian qua đi, đến lúc
đó hắn sẽ hối hận.”……

Hoa Thiên nghe Phương Hàn phát ra lời thề ác độc như vậy, ánh mắt chợt lóe ra
một tia ác độc, tiếp đó cười lạnh nói: “Ngươi quả thật rất giống với Phương
Thanh Tuyết, tính tình, dũng khí không chút khác biệt, bất quá đều là tính
tình đạp nhập ma đạo. Mười năm, để ta xem ngươi có thể làm được cái gì, bất
quá với tính cách của ngươi, muốn bước vào thần thông bí cảnh cũng khó nữa
là.”

Trong lúc nói chuyện, thân thể hắn chìm trong sương khói, mang theo Thất Sát
Hồ Lô biến mất.


Vĩnh Sinh - Chương #70