Thực Lực Tăng Nhanh


Người đăng: metallica3d

"Sư phụ, sư phụ?" Thấy Bạch Hải Thiện ngã xuống, Phương Hàn vội vã hô lên vài
tiếng nhưng không thấy hắn động đậy, Phương Hàn cũng không ngờ rằng vị sư phụ
này nói chết là chết, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Tuy rằng hai người gặp nhau chưa tới một canh giờ, nhưng dù sao Bạch Hải Thiện
cũng truyền thụ không ít võ công và kinh nghiệm cho hắn, lý giải rất nhiều
điều lý thú và bí ẩn của thế giới này.

Giúp hắn hiểu ra một điều cơ bản, hoàng đế rất vĩ đại, mỗi một quốc gia chỉ có
một vị hoàng đế đứng trên đầu hàng tỉ lê dân bách tính, bất quá bọn họ cũng
chỉ là đồ chơi trong tay những người Tiên Đạo môn phái mà thôi.

Lại khiến mình hiểu được trời đất bao la thế nào, con đường tu luyện ra sao.
Cho nên đối với vị sư phụ này trong lòng Phương Hàn vẫn có chút cảm tình.

Chỉ có điều Bạch Hải Thiện muốn hắn làm mấy việc quá khó khăn, đến Vũ Hóa Môn
trộm Vũ Hóa Phi Thăng Kinh dâng cho chưởng giáo Quần Tinh Môn, lập được công
lao lớn sau đó sẽ cầu chưởng giáo cứu sống Bạch Hải Thiện.

Chưởng giáo Tiên Đạo thập môn, uy chấn thiên hạ, có khả năng xoay chuyển càn
khôn, mỗi người đều có năng lực trong nháy mắt quét sạch một quốc gia, ngàn
năm bất diệt, uy năng vô tận, muốn đi ăn căp đồ của bọn họ, nói dễ vậy sao?
Một đệ tử chân truyền nho nhỏ cũng có thể biến mình thành tro bụi.

"Mặc kệ như thế nào trước tiên đem sư phụ mai táng đã. Miễn cho Phương gia
phát hiện, bằng không liên lụy đến ta, lúc đó cũng chỉ có con đường chết. Thân
thể luyện đến thập trọng thần biến cảnh giới, toàn thân giống như thép sắt,
mai táng cũng sẽ không bị thối rữa, mình cũng không cần lo lắng thi thể này bị
tổn hại, bớt được một chuyện phiền toái."

Phương Hàn đem thi thể Bạch Hải Thiện giấu đi, hắn vội vã tìm một cái cuốc, bí
mật tại bờ sông đào một cái hố thật lớn, sau đó mai táng cỗ thi thể kia.

Thân thể Bạch Hải Thiện vẫn mặc áo choàng ám kim sắc, đó chính là một kiện bảo
y "Kim tàm ti", rất chắc chắn, nước lửa không thể làm tổn hao, vừa lúc che kín
cỗ thi thể tránh bị ngoại vật xâm hại.

Mọi chuyện đã sử lý xong xuôi, Phương Hàn rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

Hắn là một tên tiểu nô chăm sóc ngựa tại Phương gia, tuy rằng địa vị rất thấp,
buổi tối lại phải vất vả chăm ngựa, nhưng ban ngày lại có chút thời gian rảnh,
chỉ cần nhị tiểu thư Phương Thanh Vi không dùng ngựa, vậy thời gian rảnh rỗi
của hắn rất nhiều.

Bận rộn cả một buổi cuối cùng cũng làm xong việc, mặt trời đã lên cao ba cây
sào, lúc này đã là buổi trưa.

Ngắn ngủi một buổi sáng, Phương Hàn đã có rất nhiều hiểu biết đối với thế giới
này, thân thể của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu không phải
hắn cảm giác rất rõ ràng nơi trái tim không ngừng truyền đến một cỗ nhiệt lưu,
trên tay còn cầm pho Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, hắn còn ngỡ mình đang trong
giấc mộng.

Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ chính là di vật của ma đế Hoàng Tuyền, là một kiện
pháp bảo không tầm thường. Chỉ có điều hiện tại Phương Hàn cũng không biết
cách sử dụng, thậm chí ngay cả Bạch Hải Thiện cũng không biết sự ảo diệu bên
trong đó, tạm thời cũng chỉ có thể giấu đi...

Đêm khuya yên tĩnh không một bóng người.

Lên!

Một khối đá xanh ba mươi cân bị Phương Hàn nâng lên quá đầu, sau đó hắn liên
tục nhảy lên lại ngồi xuống giống như ếch nhảy.

Đây là một phương pháp luyện lực của Phương gia có tên là, "Kim Thiềm Khiêu
Thủy", có thể rèn luyện thân thể đến cực đại, thế nhưng rất hao tổn thể lực,
có thể làm tổn thương đến gân cốt, biến người luyện thành tàn phế, nếu không
có điều kiện chăm sóc cực tốt cộng thêm thể lực dồi dào căn bản không thể dùng
loại phương pháp này để luyện tập.

Phương Hàn vốn cũng không dám tùy tiện áp dụng luyện tập loại phương pháp này,
thế nhưng sau khi được đan dược thoát thai hoán cốt, Cửu Khiếu Kim Đan trong
tim không ngừng bị máu cọ rửa, căn bản không úy kỵ bất luận loại huấn luyện
gì.

Cửu Khiếu Kim Đan được dấu trong tim, khi vận động, hắn cũng cảm giác được
dược lực hòa cùng thân thể tỏa ra nhiệt khí, có thể trị thương tổn, toàn thân
giống như được ngâm mình trong suối nước nóng, miệng mũi đều toát ra mùi vị
thơm ngát.

Một lần, hai lần, ba...

Phương Hàn liên tục nhảy, mỗi khi hắn cảm giác tình trạng kiệt sức, Cửu Khiếu
Kim Đan nơi trái tim lại sinh ra một cỗ nhiệt lực, cảm giác dễ chịu lại tràn
ngập mỗi một thốn cơ thể.

Đã nhảy được mấy trăm lần nhưng Phương Hàn vẫn cắn răng tuyệt không dừng lại,
hắn lại điên cuồng dùng quyền đánh lên tảng đá cứng rắn!

Bụp bụp bịch!

Nắm tay Phương Hàn liên tục nện trên một khối sơn thạch, một quyền lại một
quyền, hung mãnh tàn bạo, giống như một con trâu điên, huyết nhục tung toé,
khớp xương răng rắc răng rắc rung động, dường như cũng bị đánh nát! Đau đớn
kịch liệt từng trận truyền thẳng đến đại não, mấy lần suýt ngất, nhưng hắn vẫn
cắn răng chịu đựng!

Huyết nhục trên tay lẫn lộn không rõ, hắn lại tiếp tục dùng chân hung hăng đá
lên tảng đá.

Bang bang bang! Bang bang bang!

Chân đá lên đá, toàn bộ đều sưng lên, tím bầm, da tróc thịt bong trông thật
khủng khiếp!

Khi không chịu được nữa hắn lại dùng các bộ vị trên thân thể, lưng, cánh tay,
eo, bụng, cổ, mạnh mẽ đâm vào tảng đá! Đánh cho đến lúc toàn thân đầy thương
tích mới thôi.

Rầm!

Khi huấn luyện kết thúc, Phương Hàn cũng không để ý tới thương thế trên người,
hắn hung hăng nhảy xuống dòng nước đen kịt liên tục bơi, cố gắng chống lại áp
lực của dòng nước chảy xiết.

Hắn dùng mọi phương pháp huấn luyện có thể để tàn phá thân thể của mình.

Đây tuyệt đối giống như ma quỷ huấn luyện, cho dù mấy đệ tử Phương gia mỗi
ngày đều ăn nhân sâm, tổ yến, lộc nhung, muốn huấn luyện ma quỷ như vậy chỉ sợ
thân thể cũng không chịu nổi.

Điều trọng yếu nhất chính là ý chí của bọn họ cũng không thể chịu nổi.

Mỗi ngày đau đớn đến độ chết đi sống lại, ai có thể chịu nổi? Thế nhưng Phương
Hàn vẫn cứng rắn kiên trì tập luyện.

Trái tim của hắn giống như cái miệng vậy, liên tục phun nuốt, mai Cửu Khiếu
Kim Đan cuồn cuộn cung cấp không ngừng huyết khí, vô luận hắn huấn luyện nặng
đến thế nào, thương tổn nhiều bao nhiêu, chỉ cần qua một giấc ngủ lại khôi
phục như lúc ban đầu.

Hắn biết mình thụ thương càng nặng, lại càng nhanh chóng kích phát dược lực
của Cửu Khiếu Kim Đan.

Theo đó cường độ huấn luyện càng lúc càng lớn, một ngày nào đó trái tim sẽ hòa
tan toàn bộ Cửu Khiếu Kim Đan, đến lúc đó thân thể hắn sẽ cường hãn tới một
trình độ khó tin được.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Mỗi tối Phương Hàn dùng hơn hơn phân nửa thời gian để huấn luyện ma quỷ, tàn
phá thân thể của chính mình để nhanh chóng thôi động sinh cơ, kích phát dược
lực Cửu Khiếu Kim Đan.

Dần dần thân thể hắn càng ngày càng mạnh, càng cường tráng, cơ thể trước đây
gầy gò xấu xí, giờ đây đã nổi lên từng khối cơ nhục rắn chắc tràn đầy lực
lượng cùng sự dẻo dai.

Từ bên ngoài mà nhìn, so với trước đây thân thể hắn chỉ rắn chắc hơn một chút,
thế nhưng hắn tự biết, cơ bắp, xương cốt bản thân đã mạnh mẽ hơn rất nhiều,
trọng lượng thân thể cũng đạt tới sáu mươi cân rồi.

Mười ngày liên tiếp, Phương Hàn vẫn chỉ luyện Kim Thiềm Khiêu Thủy, bây giờ
hắn dễ dàng nâng được tảng đá năm mươi cân, thậm chí là tảng đá lớn tám mươi
cân hắn vẫn có thể vừa nâng vừa.

Nhục thân cảnh đệ nhị trọng, luyện lực, đó là khâu trọng yếu nhất trực tiếp
ảnh hưởng tới thành tựu tu luyện võ công sau này.

Lực lượng tu luyện càng tinh thuần, sau này thành tựu càng lớn.

"Một trăm cân!"

Một tháng sau, Phương Hàn đã có thể nâng được một khối đá nặng một trăm cân,
động tác nhảy cóc vẫn dễ dàng, cự ly lúc trước chỉ là một bước giờ đã có thể
nhảy xa đến bốn năn bước, nhảy liền ba mươi sáu lần mà mặt hắn vẫn không đỏ,
hô hấp vẫn bình thường.

Vết chân rất sâu của hắn in đầy trên bờ cát.

Hây!

Mộ lúc sau, hắn đem tảng đá một trăm cân này tung lên cao khoảng ba bốn thước,
khi khối đá rơi xuống hai tay hắn lại đỡ lấy, gân cốt toàn thân răng rắc kêu
lên, cư nhiên hắn cứng rắn đỡ được tảng đá kia.

Gãy!

Một tiếng hô trầm thấp vang lên, một tay Phương Hàn nâng tảng đá trăm cân lên,
tay kia hung hăng tung ra một quyền nện lên một thân cây to bằng miệng chén,
nhất thời cây nhỏ gãy đôi.

Vù!

Phương Hàn nâng tảng đá quá đầu đứng thẳng tại chỗ, thân thể sừng sững, loáng
thoáng có thể thấy toàn thân hắn tán phát ra vài phần khí thế, không còn là
dáng dấp của một kẻ nô bộc thấp hèn nữa.

Cuối cùng hắn cũng hoàn thành bước huấn luyện lực lượng, toàn thân, tay chân,
thắt lưng, bụng mỗi một thốn trên cơ thể đều rèn luyện tới mức cực hạn.

"Ta đã đạt tới cảnh giới luyện lực rồi. Nói cách khác khi bước vào nhục thân
cảnh đệ tam, là cảnh giới có thể luyện chiêu thức, có thể tu luyện được chiêu
Tùng Hạc Vạn Thọ quyền, và một số chiêu thức trong Thất Tinh Quyền. Hơn nữa tố
chất cơ thể của ta còn hơn cả đệ tử hạch tâm của Phương gia, Lực lượng của ta
so với bọn hắn còn cường hãn gấp đôi! Tu luyện chiêu thức, uy lực cũng khẳng
định còn lớn hơn nhiều."

Phương Hàn tràn ngập tự tin đấm hai quyền đầu vào nhau, khớp xương kêu răng
rắc.

Hạch tâm đệ tử Phương gia cũng hoàn thành huấn luyện lực lượng, nhưng giờ cũng
không thể so sánh được với Phương Hàn. Bởi vì thức ăn của bọa họ bất đồng, bọn
họ ăn thịt, tổ yến... Mà Phương Hàn "Ăn" chính là Cửu Khiếu Kim Đan!

Nếu so sánh lực cánh tay, Phương Hàn có thể nâng được tảng đá trăm cân, làm ra
mọi loại động tác, mà đám đệ tử hạch tâm của Phương gia lại không thể làm được
như vậy.

Kế tiếp là tu luyện các loại chiêu thức, đem lực lượng toàn thân kết hợp với
chiêu thức phát động vậy không biết là mạnh mẽ đến trình độ nào.

Trình độ liên kết giữa các bộ vị trên cơ thể Phương Hàn có thể nói là hoàn mĩ,
trải qua việc tu luyện chiêu thức, sự liên kết này càng trở nên vững chắc hung
hãn hơn.

Nhìn những vì sao trên bầu trời, Phương Hàn khoanh chân ngồi xuống, dõi mắt
trông về nơi xa, quan sát quỹ tích vận hành của chúng, lý giải cùng lĩnh ngộ
các loại chiêu thức trong Thất Tinh Quyền mà Bạch Hải Thiện đã dạy.

Thân thể hắn tu luyện ngày tiến ngàn dặm, Cửu Khiếu Kim Đan nơi trái tim chậm
rãi vận chuyển bị máu cọ rửa càng kích phát ra dược lực cường đại...

Cùng lúc đó.

Chiêm Địa Thiên Mẫu, là nơi xa hoa nhất trong nội phủ Phương gia, giống như
long nữ trong long cung, như nguyệt trung tiên tử, người đã dùng Tử Điện m Lôi
Đao giết Bạch Hải Thiện, tiểu thư Phương gia Phương Thanh Tuyết chính là đang
ngồi lặng lẽ, bên cạnh nàng là một người trung niên có khuôn mặt uy nghiêm đôi
mắt sáng quắc, bờ vai rộng như hùm như gấu.

Trung niên nhân này chính là gia chủ Phương gia Phương Trạch Đào, hiện tại là
tổng đốc Long Uyên tỉnh, cũng là phụ thân của Phương Thanh Tuyết. Thân thể đã
tu luyện tới cảnh giới thập trọng thần biến.

Ở tuổi của hắn thân thể cũng bắt đầu suy yếu, thời gian trôi qua lại càng
thoái hóa, trừ phi có kỳ dược hỗ trợ, bằng không tu vi sẽ thụt lùi không tiến
bộ được nữa.

Lúc này Phương Thanh Tuyết ngồi ở trước mặt hắn, hắn cũng không có vẻ mặt uy
nghiêm của một người cha đối với con cái, dù sao vị nữ nhi này chính là cường
giả tuyệt thế đã bước vào hàng ngũ thần thông bí cảnh.

"Phụ thân, con đã trở thành đệ tử chân truyện của Vũ Hóa Môn rồi, chưởng giáo
tại Vũ Hóa Tiên Sơn đã ban thưởng một tòa hành cung độc lập, con cần mang theo
một nhóm gia nô trung thành đến đó để quét tước cung điện, nhóm lửa trông lò
luyện đan, chăm hoa cắt cỏ, nuôi dưỡng linh thú." Phương Thanh Tuyết nói.

"Thanh Tuyết, ngươi thực đã trở thành đệ tử chân truyện của Vũ Hóa Môn? Thật
tốt quá, thật tốt quá...Điều này càng củng cố địa vị của Phương gia chúng ta,
dù là hoàng thượng cũng phải dựa vào chúng ta a. Đem theo một đám nô tài trung
thành cũng không có vấn đề gì, ngươi cứ tùy tiện chọn đi."

Phương Trạch Đào kinh hỉ nói, hắn biết đệ tử chân truyền có bao nhiêu phân
lượng.

Tổ tiên Phương gia cũng không phải là đệ tử chân truyền, chẳng qua chỉ là một
ngoại môn đệ tử mà thôi.

"Còn nữa, bởi vì con trở thành chân truyền đệ tử cho nên Thiên Hình trưởng lão
có để mấy danh ngạch đệ tử ngoại môn cho con lựa chọn, đó cũng là cơ hội hiếm
có, con sẽ tuyển mấy đệ tử hạch tâm trong gia tộc đi theo." Phương Thanh Tuyết
nói.

"Danh ngạch đệ tử ngoại môn!" Phương Trạch Đào hít một hơi lương khí, kinh hô.

"Thưa tổng đốc đại nhân cùng tiểu thư, triều đình đưa thánh chỉ tới sắc phong
đại tiểu thư làm công chúa! Bây giờ đã tới của rồi!" Vừa lúc đó bên ngoài cửa
truyền đến một thanh âm.

"Biết rồi, mời người truyền thánh chỉ vào uống trà, ta hiện tại có chút chuyện
lát nữa sẽ gặp."

Phương Thanh Tuyết phất phất tay.


Vĩnh Sinh - Chương #6