Gặp Lại Phương Thanh Tuyết


Người đăng: metallica3d

Vũ Hóa Môn có tổng cộng một trăm lẻ tám vị chân truyền đệ tử, mỗi người đều sở
hữu một ngọn núi tú lệ, tràn ngập thiên địa linh khí. Có đôi khi bọn họ cũng
xuống núi giảng dạy phương pháp tu luyện cho đám ngoại môn đệ tử, nội môn đệ
tử, sau đó chọn vài người tâm phúc trong đó.

Chân truyền đệ tử có quyền lực cực đại, thực lực cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng trong bọn họ cũng phân ra làm các cấp bậc, trong một trăm lẻ tám vị chân
truyền đệ tử, "Hoa Thiên Đô" chính là một trong những đệ tử lợi hại nhất, thậm
chí tại đạo thuật giới, hắn còn được xưng là "Thiên Đô Tử". Địa vị có thể nói
là ngang với đại trưởng lão của thập môn tiên đạo.

Nghe đồn trong đạo thuật giới, hắn là người có hi vọng nhất đột phá thần thông
thập trọng, làm một cao nhân bước vào Trường Sinh Bí Cảnh.

Uy năng vô biên, đạo thuật vô lượng.

Thiên Kê Chí Dương Tác chính là một khiện pháp bảo của hắn khi mới thành đạo,
bản thân hắn hiện tại đã nắm giữ thần thông cực cao, không cần phải sử dụng
pháp bảo này nữa, vì vậy hắn mới cho Mạc sư tỷ mượn, để nàng trảm sát yêu nhân
Ma Môn, khiến môn phái ban cho một quả Âm Dương Vạn Thọ Đan, sau đó trở thành
chân truyền đệ tử, lúc đó sẽ trở thành người tâm phúc của hắn.

"Ta cảm giác được Thiên Kê Chí Dương Tác đột nhiên xảy ra vấn đề, tâm linh đã
mất đi cảm ứng với nó, cũng không biết là xảy ra chuyện gì nữa. Không biết ai
đã lấy đi kiện thuần dương chí bảo này!"

Hoa Thiên Đô cũng không để ý tới lời nói của Nguyên Kiếm Không, sắc mặt hắn
băng lãnh, không khí xung quanh bỗng dưng trở nên lạnh giá, mặt đất bị một
tầng băng thật dày bao phủ.

Nhất là vị Mạc sư tỷ, mấy người nội môn đệ tử cùng với một đám Bảo Thân Vương,
hoàng tử Đại Đức hoàng triều kể cả Lưu Khang đang nằm trên mặt đất đều trực
tiếp bị đóng băng thành từng khối, đem cơ năng trong thân thể bọn họ kể cả độc
hồn bên trong đều đóng băng lại.

Cách cách cách, cách cách cách....

Bích quang trên người Nguyên Kiếm Không lóe lên, hàm răng liên tục va vào nhau
cach cách, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được từng đợt hàn khí lạnh buốt ngấm
vào cơ thể, tựa hồ như cơ thể mình đang đông cứng lại vậy.

Cho dù hắn đang mặc một kiện pháp y linh khí, thân thể tu luyện tới Thần Biến
Cảnh Giới, cũng không thể chịu được không khí lạnh giá do một cái vung tay của
Hoa Thiên Đô tạo nên, điều này có thể thấy được thần thông của Hoa Thiên Đô có
bao nhiêu lợi hại rồi.

"Thiên Hàn Huyền Minh Kính của Hoa sư huynh quả thực là quỷ thần cũng phải
chấn động, nếu như đáng lên thân thể ta, chỉ sợ là mặc mười kiện pháp y linh
khí nháy mắt cũng bị đông thành đá rồi vỡ nát như mạt phấn mất."

Trong lòng Nguyên Kiếm Không lấy làm kinh hãi thốt lên.

Thiên Hàn Huyền Minh Kính chính là một trong những bát đại thần thông của Vũ
Hóa Môn, vừa ra tay hàn khí lập tức tràn đầy, không khí như đang trong ngày
đông giá lạnh, sông ngòi đóng băng, trời đất tràn ngập băng tuyết, mạnh mẽ
không gì sánh được.

Hiện tại Hoa Thiên Đô vận dụng Thiên Hàn Huyền Minh Kính không phải để giết
người, ngược lại là để cứu người, chỉ có đóng băng thân thể lại mới lưu giữ
được sinh cơ của đám người kia, từ đó có thể thấy được sự khống chế thần thông
của hắn đã đạt đến cảnh giới quá xảo diệu, xuất thần nhập hóa, lô hỏa thuần
thanh, người khác cũng không thể tưởng tượng được.

"Hoa sư huynh, phi kiếm của chúng ta đều mất rồi, Hồng Phấn thái tử lại không
thấy ở đây, nhất định là do hắn đã cướp hết mấy kiện phi kiếm đó rồi. ngay cả
kiện Ngân Xà Kiếm của ta cũng bị lục dục âm lôi làm ô uế. Mong Hoa sư huynh
hãy đứng ra làm chủ cho ta."

Nguyên Kiếm Không thập phần luyến tiếc kiện Ngân Xà Kiếm.

"Đầu tiên ta phải mang bọn họ về môn phái đã, về chuyện linh khí pháp bảo bị
mất sau này hãy nói. Nguyên Kiếm Không, ta đã nói nhiều lần rồi, dựa vào linh
khí chỉ có thể tăng cường lực sát thương mà thôi, đối với tu vi của bản thân
cũng không có bất luận chỗ tốt gì, mất đi Ngân Xà Kiếm có lẽ ngươi mới nhanh
chóng bước chân vào Thần Thông Bí Cảnh."

Hoa Thiên Đô lạnh lùng cười nói tiếp: "Bất quá Thiên Kê Chí Dương Tác lại
không phải tầm thường, có người dễ dàng loại bỏ ấn ký của ta trên đó, với tu
vi của Hồng Phấn thái tử nhất định là không thể làm được. Dù cho cả mười Hồng
Phấn thái tử cũng không thể, ta hoài nghi đám trưởng lão Ma Môn đã phái ra cao
nhân động thủ rồi, phải nhanh chóng trở về thông tri cho trưởng lão môn phái,
chưởng giáo chí tôn mới được! Ngươi cứ theo ta về trước, về đế bản giáo ta sẽ
nhờ trưởng lão ban cho ngươi một kiện phi kiếm khác."

Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay của Hoa Thiên Đô đã duỗi ra, từ trên bầu
trời bay xuống một mảnh mây trắng cỡ mấy mẫu, bao phủ lên mấy người đóng băng
dưới mặt đất, thoáng cái đã bay lên trời, cùng lúc đó hắn cũng nhún chân đạp
lên đám mây bay đi.

Phiến mây trắng này cũng không phải là pháp bảo, mà là do hắn trực tiếp vận
dụng thần thông, kéo một đám mây từ trên bầu trời xuống, sau đó dùng pháp lực
ngưng kết thành trận pháp, đạp mây mà đi.

Đê ngưng kết đám mây thành vật thể phi hành như vậy, còn lợi hại hơn rất nhiều
so với pháp bảo.

Đại thần thông cưỡi mây đạp gió!

Nguyên Kiếm Không cũng vội vã phi hành ở bên dưới, theo sát đám mây.

Pháp y cấp bậc linh khí không thể giúp người bay cao, chỉ có thể lướt đi tại
tầng trời thấp, tốc độ cũng không nhanh lắm, bằng không sẽ bị thiên phong
cường liệt trực tiếp thổi xuyên qua lớp bảo hộ, pháp lực đình trệ, khiến người
mang nó rơi từ trên không xuống chết tan xác.

Mà ngay cả Phương Hàn cưỡi trên tiên hạc cũng giống như vậy, không thể bay quá
cao đến tận tầng mây trên cùng, chỉ có thể phi hành phía dưới tầng khí lưu. Dù
là như vậy nhưng Phương Hàn vẫn phải trốn trong đám lông hạc.

"Phương Hàn, ngươi làm như thế nào trong nháy mắt đã khiến cho thi thể của
Hồng Phấn thái tử biến mất vậy? Trên người của ngươi rốt cuộc là có kiện pháp
bảo gì? Cho dù là bảo khí cũng không có khả năng tự biến thành động thiên, mở
ra hư không! Trừ phi, trừ phi trên người của ngươi có một kiện "Đạo khí" như
trong truyền thuyết, chỉ có pháp bảo cấp bậc đạo khí mới có thể tự mở ra hư
không, dung nạp vạn vật."

Hồng Di quận chúa bỗng nhiên hạ xuống một cồn cát giữa sa mạc, ánh mắt gắt gao
nhìn tới nhìn lui trên người Phương Hàn, tựa hồ là muốn từ trên người hắn tìm
ra đầu mối gì đó.

Nói là nàng không khiếp sợ thì đó là lời nói dối rồi.

Vừa rồi, lúc Phương Hàn thu lấy thi thể của Hồng Phấn thái tử, nàng rõ ràng
thấy thi thể này trong nháy mắt đã biến mất, điều này chỉ có thể đoán trên
người hắn chắc phải có một kiện đạo khí gì đó trong trong truyền thuyết a!

Một kiện đạo khí!

Là khái niệm gì?

Vũ Hóa Môn là một môn phái tu tiên lớn như vậy, lịch sử lâu đời, nếu tính ra
cũng bằng thập bội, trăm lần lịch sử các vương triều, cho đến bây giờ cũng chỉ
có vài món đạo khí.

"Bí mật trên người ta càng ít người biết càng tốt. Nếu biết được, đối với quận
chúa nàng cũng không có chỗ tốt, nàng không nên hỏi nhiều. Ta đã xóa đi độc
hồn trong Chân Lam Kiếm rồi, cả Huyết Chi Tinh Thần của Mạc sư tỷ nữa, hiện
tại nàng có thể lấy máu tế luyện."

Phương Hàn khẽ vung tay, một đoàn hơi nước hoàng tuyền xuất hiện, hắn lấy Chân
Lam Kiếm từ trong đó đưa cho Hồng Di quận chúa.

"Tốt lắm, ta không hỏi nữa, chúng ta giết Lưu Khang mang đi mấy kiện phi kiếm
này coi như là một chuyện bí mật động trời rồi, nếu như để trưởng lão Vũ Hóa
Môn biết, nhất định bọn họ sẽ dùng môn quy để xử trí. May mà không còn ai
chứng kiến hành động của chúng ta, sau này trở về, chúng ta có thể nói là được
người cứu mới có thể may mắn giữ lại tính mệnh, ai hỏi cũng chỉ nói một lời
như vậy thôi, Vũ Hóa Môn cũng sẽ không tra xét mấy ngoại môn đệ tử thực lực
thấp như chúng ta đâu."

Hồng Di quận chúa dùng kiếm cắt lên ngón tay mình, đem tiên huyết nhỏ lên thân
kiếm, nhất thời trong lúc đó nàng có một loại cảm giác huyết nhục tương liên
cùng với Chân Lam Kiếm.

Kiện Chân Lam Kiếm này đã được nước của hoàng tuyền cọ rửa Huyết Chi Tinh
Thần, hiện tại giống như một tờ giấy trắng, như một kiện phi kiếm mới ra lò
vậy, khi Hồng Di quận chúa lấy máu tế luyện, ngay lập tức đã thành lập lên cảm
ứng tâm linh với kiếm. Sau này khi giết người, dính máu của địch nhân cũng sẽ
không bị tế luyện nữa.

Giống như một tờ giấy trắng, sau khi vẽ lên đó một bức họa, người khác cũng
không thể vẽ một bức họa khác lên đó. Trừ phi là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh
dùng thần thông xóa bỏ Huyết Chi Tinh Thần cũ. Nó mới có thể biến thành một tờ
giấy trắng như ban đầu.

Sau khi tế luyện Chân Lam Kiếm hoàn tất, Hồng Di quận chúa rất hài lòng, nàng
nói: "Bây giờ chúng ta đi Lam Nguyệt thành, nhớ kỹ là phi kiếm không thể bại
lộ đó, hơn nữa ngươi lại mặc bộ Huyết Miên Ma Y này trông quá chói mắt đi,
không khiến người ta chú ý mới là lạ á."

"Không sai!" Phương Hàn nói xong liền cởi kiện Huyết Miên Ma Y ra, sau đó nhét
vào Hoàng Tuyền Đồ, "Chúng ta nên đi bộ tới Lam Nguyệt thành, dùng kiện Huyết
Miên Ma Y này để phi hành cũng không thể bay lên cao, không thể trốn trong mây
được, như thế sẽ bị đám cao thủ phát hiện, tiên hạc cũng tương tự như vậy."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã vộ vã chạy theo hướng trung tâm sa mạc, đến
Lam Nguyệt thành.

Liên tiếp hành tẩu ba ngày trong sa mạc, rốt cục trước mắt hai người cũng xuất
hiện một số ốc đảo, còn có một nhánh sông rất dài xanh biếc một màu. Trong
suốt đoạn đường tới đây, Phương Hàn và Hồng Di quận chúa mỗi ngày đều hỗ trợ
nhau bàn luận võ công, tu luyện kiếm pháp, hắn cảm giác được cơ thể rất kiên
cố rồi, loáng thoáng còn có cảm giác bản thân chuẩn bị bước vào Thông Linh
cảnh giới nữa.

"Đây là Lam Nguyệt Hà! Dọc theo Lam Nguyệt Hà xuống phía dưới sẽ đến Lam
Nguyệt quốc, bất quá khi đi trên đoạn đường này nên cẩn thận đề phòng, đám sa
phỉ và ma nhân đang vây khốn Lam Nguyệt quốc nhất định là có căn cứ tạm thời ở
ven dòng sông này."

Hồng Di quận chúa lên tiếng nhắc nhở.

Ngay khi nàng vừa dứt lời, đột nhiên từ phía xa trên dòng Lam Nguyệt Hà nổi
lên một đạo hắc khí kinh nhân, giống như lang yên, phi thẳng lên bầu trời.

"Thiên Lang Thất Sát Yên!"

Trong lòng Phương Hàn khẽ động, vội vàng kéo Hồng Di quận chúa phủ phục trên
mặt đất.

Sau đó hắn lại thấy xung quanh lang yên có một đạo tử điện vờn quanh, giống
như bị sét đánh, đao mang hiện ra chẻ cột khói kia thành hai đoạn.

"Tử Điện Âm Lôi Đao! Đúng là Phương Thanh Tuyết rồi!"

Trong lòng Phương Hàn bỗng nhiên khẽ động.


Vĩnh Sinh - Chương #35