Người đăng: metallica3d
Phương Hàn nhảy lên, tập trung toàn bộ tinh thần sử dụng phi kiếm.
Toàn bộ tinh thần hắn tiến vào Linh Phong Kiếm, tâm vừa động, kiếm phá không
mà đi, khí thế như sấm đánh chớp giật.
Thậm chí hắn cảm giác được chính bản thân mình lúc này biến thành một bộ phận
của Linh phong Kiếm, theo thân kiếm lao đi, có tư vị như nhân kiếm hợp nhất.
Trong nháy mắt!
Linh Phong Kiếm đã gần sát cổ của Hồng Phấn thái tử, tựa hồ sẽ xuyên qua, trực
tiếp chém rơi đầu hắn. Phương hàn cũng có cảm giác như Linh Phong Kiếm sẽ
nhiễm máu của vị cao thủ Ma Môn này.
Nhưng là!
Tình huống đột nhiên biến đổi!
Hồng quang trên người Hồng Phấn thái tử lại chợt nổi lên cuồn cuộn. Linh Phong
kiếm đang lao nhanh chợt như rơi vào vũng bùn, tốc độ chậm hẳn lại, khiến cho
hắn có cảm giác như không thể khống chế được nữa.
“Lại có người trúng Lục Dục m Lôi mà không chết! Ngươi trên người chắc chắn có
một pháp bảo trân quý! Một tên đệ tử bình thường của Vũ Hóa Môn lại có pháp
bảo có thể chống lại độc hồn?
Hồng Phấn thái tử xoay mạnh người lại.
Ánh mắt nhìn chăm chú Phương Hàn lấp lóe ma quang, nhất thời Phương hàn cảm
thấy lạnh lẽo toàn thân, mồ hôi túa ra khắp người, hình như hồn phách hắn cũng
bị một ánh mắt này chấn nhiếp.
“Nhiếp hồn ma nhãn!”
Ngay thời điểm nguy hiểm quan đầu, hắn cắn mạnh đầu lưỡi một cái!
Nhất thời đầu óc trở nên tỉnh táo lại.
Đây là nhãn thuật của Hồng Trần ma tông, muốn tu luyện cần phải đạt tới thần
biến cảnh giới, tinh thần cực kỳ cường đại mới có thể ảnh hưởng đến tinh thần
của địch nhân, tạo thành đủ loại ảo giác, tuy không phải thực chất nhưng có
thể khiến cho địch nhân lâm vào vực sâu tuyệt vọng.
May là Phương Hàn từng đọc qua giới thiệu về loại ma công này trong “Chư thế
giới”.
Nếu chưa bước vào thần thông bí cảnh, tinh thần chỉ có thể tạo thành ảo giác,
không hề ảnh hưởng gì đến cơ thể.
Đạt tới thần thông bí cảnh, tình thần cường đại chuyển hóa thành pháp lực, có
thể hóa thành thực chất, một chiêu đánh ra mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Hồng Phấn thái tử dĩ nhiên là chưa bước vào thần thông bí cảnh, nếu không sớm
đã toàn diệt tất cả mọi người.
“Hồng Dục Kiếm!”
Bá!
Nhìn thấy Nhiếp Hồn Ma Nhãn không thành công, Hồng Phấn thái tử cũng không
dừng lại, vung tay lên, trường kiếm màu phấn hồng của hắn bay ra, nhắm vào đầu
của Phương Hàn mà đánh tới.
“Đầu không có Hoàng Tuyền Đồ che chắn, không đỡ được rồi!”
Mặc dù biết bản thân hắn có Hoàng Tuyền Đồ có thể thu được phi kiếm, nhưng mà
lần trước Linh Phong Kiếm đâm vào người hắn, trực tiếp trúng vào Hoàng Tuyền
Đồ nên mới bị thu vào, vừa nãy độc hồn cũng là trực tiếp tiến vào thân thể nên
mới bị Hoàng Tuyền Đồ hấp thu.
Phương hàn cũng không dám chắc, khi phi kiếm chém vào đầu mình Hoàng Tuyền Đồ
sẽ cảm ứng được mà thu lấy phi kiếm này, chuyện này không thể mạo hiểm được.
Hoàng Tuyền Đồ chỉ bị động hấp thu chứ không phải chủ động, hơn nữa hắn không
thể không chế, chỉ có thể dùng tay lấy ra.
Lập tức tâm niệm vừa động, linh kiếm bay trở về chống đỡ Hồng Dục Kiếm. Hai
thanh phi kiếm cấp bậch linh khí bay múa, chém giết giữa trời, kiếm khí tung
hoành, hoa lửa bay ra khắp nơi.
“Pháp bào trên người Hồng Phấn thái tử qua mức lợi hại, cư nhiên có thể ngăn
trở đòn đánh lén từ phía sau, chẳng lẽ ta lại thất bại trong gang tấc.
Phương Hàn liều mạng ngăn trở Hồng Dục Kiếm, toàn bộ tinh thần đều tập trung
điều khiển phi kiếm, không có chút phân thần nào.
Hắn bây giờ hắn tập trung tinh thần ngự kiếm, ý niệm vừa chuyển, phi kiếm nhờ
tinh thần cảm ứng, dưới sự thôi động của Linh Phong đại trận bay múa khắp
trời. Nếu như tinh thần lơ là, đại trận trên phi kiếm không có ai không chế,
phi hành quỹ tích hỗn loạn, để cho Hồng Dục Kiếm áp sát thì nguy hiểm vạn
phần.
Hồng Phấn thái tử tựa hồ cũng biết trên người hắn có một kiện pháp bảo lợi
hại, phi kiếm bay theo một quỹ tích vô cùng xảo quyệt, lúc nào cũng nhằm vào
đầu hắn mà đánh tới.
“Xem ra ngươi không thể vận dụng pháp bảo trên người, có lẽ giống là một kiện
bảo khí giống như Thiên Kê Chí Dương Tác? Ta vận khí thất là tốt, tự nhiên lại
có được hai kiện bảo khí!”
Hồng Phấn thái tử cuống quýt tiến lên, phi kiếm chém giết càng ngày càng ác
liệt. Hắn bước từng bước một, mỗi bước chân như tiếng gọi đòi mạng Phương
Hàng. Liên tiếp hơn mưới bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơn ba
trượng. Linh Phong Kiếm mấy lần bị đánh văng.
Tình huống nguy hiểm vạn phần!
“Sát!”
Đột nhiên đúng lúc này, một đạo hồng ảnh từ trên mặt đất chợt nổi lên, pháp
kiếm mãnh liệt nhắm thẳng vào cổ họng của Hồng Phấn thái tử đánh tới.
Chính là Hồng Di quận chúa!
Nàng không biết tỉnh lại từ lúc nào, ám sát rất đúng lúc, cho thấy căn cơ vững
chắc của một kim bài sát thủ.
Bị pháp kiếm đâm vào cổ họng, Hồng Phấn thái tử kinh hãi, hồng quang trên
người nổi lên, lan tỏa ra xung quanh, nhất thời Hồng Di quận chúa trở nên bất
động giữa không trung, không thể tiến thêm chút nào.
“Cơ hội tốt!”
Phương Hàn trong lòng mừng như điên.
Hắn biết đây chính là cơ hội tốt.
Vì Hồng Phấn thái tử phân tâm nên Hồng Dục Kiếm cũng trở nên chậm lại, bị
Phương Hàn điều khiển Phong Linh Kiếm chém mạnh vào đánh rơi xuống cát.
Tiếp đó, Phương Hàn tập trung toàn bộ tinh thần khiển kiếm đánh mạnh vào hồng
quang trên người Hồng Phấn thái tử.
Răng rắc!
Hồng quang hộ thân của Hồng Phấn thái tử lại bị chém lộ ra một kẽ hở.
“Các ngươi muốn chết! Các ngươi tưởng rằng như vậy có thể giết được ta sao!”
Hồng Phấn thái tử điên cuồng hét lên, tập trung tinh thần làm vào kiện pháp y
trên người, nhất thời hồng quan trở nên ngưng tụ trở lại.
“Phá!”
Phương Hàn lúc này quyết liều một phên, tinh thần vừa động, một làn khói đen
bay ra từ trên người hắn, hình thành một ma diện khinh khủng. Làn khói đen này
xuất hiện tựa như một ác ma vừa thoát khỏi giam cầm, Phương Hàn ở sau đem máu
của mình vẩy lên trên ma diện này.
Ác ác ác, ác ác ác.
Ma Diện hình thành từ khói đen nhất thời tựa như có linh tính, lộ ra một cái
miệng như bồn máu, hướng đến hồng quang trên người Hồng Phấn thái tử mà cắn
phá. Răng rắc, dĩ nhiên cắn một một phát đã xuyên qua.
“Thiên Lang Thất Sát Yên! Như thế nào có thể! Như thế nào có thể, nó không
phải ở trong tay Vương Mặc Lâm sao? Ngươi làm sao mà có được?”
Hồng quang hoàn toàn vỡ tan!
Luồng khói đen bao quanh đầu của Hồng Phấn thái tử, tiếp đó gương mặt của Hồng
Phấn thái tử dần chuyển sang màu đen, lảo đảo ngã trên cát, không ngừng co
quắp lại, rồi tắt thở.
“Thu!”
Tâm Phương Hàn mấy động, ma diện yên vụ này lại bay trở vào trong thân thể
hắn, tiến vào trong Hoàng Tuyền Hà trong Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ.
Nếu là pháp bảo, nếu tiến vào Hoàng Tuyền Đồ thì lạc ấn tinh thần trên đó đều
bị gải trừ, nhưng dường như dược lực của Cửu Khiếu Kim Đan trong máu hắn cùng
với Hoàng Tuyền Đồ có một mối liên lạc đặc biệt nào đó, nên những pháp bảo mà
Phương Hàn dùng máu tế luyện khi tiến vào Hoàng Tuyền Đồ vẫn không bị gì.
Thiên Lang Thất Sát Yên này là lần trước hắn cùng hạc tiên tử gặp địch nhân mà
thu được, bây giờ tại lúc nguy cơ quan đầu liền xuất ra tế luyện lập tức thu
được hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Giết chết Hồng Phấn thái tử.
“Hồng Phấn thái tử đã chết!” Hồng Di quận chúa quan sát tràng cảnh trước mặt,
không tin được vào mắt mình
“Nhanh nhanh thu dọn chiến trường! Chúng ta phát tài rồi!” Phương Hàn liền
nói.