Thần Thông


Người đăng: metallica3d

Dòng Long Uyên Hà, cuồn cuộn không dứt, ầm ầm sóng dậy, nhìn không thấy bến,
giống như một con giao long đang ẩn núp dưới đáy sông vùng vẫy.

Đây là một con sông trọng yếu của Đại Ly, kéo dài vạn lý, nước chảy cuồn cuộn,
sóng lớn tràn bờ, bắt nguồn từ Long Uyên tỉnh . Cũng vì thế nơi đây mới được
gọi là Long Uyên tỉnh.

Đêm tối.

Từ xa nhìn lại Long Uyên Hà giống như một con hắc long thật lớn, từ trên cao
phóng mắt nhìn xuống, trông thật tráng lệ khiến người ta có cảm giác cuộc sống
của cư dân xung quanh đây đều phồn hoa no đủ.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua đóa hoa sen, gió đêm hiu hiu thôi đung đưa đám cỏ
lau càng tăng thêm một loại ý cảnh tuyệt vời.

Thế nhưng ở thượng lưu ngoài trăm dặm Long Uyên tỉnh, trên bờ cát một người
mặc y phục ám kim sắc, vóc người cao to khôi ngô, một trung niên liên tục chạy
băng băng, còn nhanh hơn ba phần so với loại báo săn nhanh nhất.

Xoẹt xoẹt ! Tốc độ chạy của hắn vậy mà khiến không khí bị xé rách tạo thành
một luồng khí thật dài, luồng khí này di chuyển như làn sóng, như nước sông bị
khuấy động mà nổi giận.

Thiên lý mã nhanh nhất cũng không bằng nửa tốc độ của hắn.

Vù! Vù! Vù!

Trong lúc trung niên chạy băng băng, đột nhiên phía trước bờ sông có một vài
cây đuốc bùng cháy! Bóng người chớp động! Cuối cùng vô số thanh âm kình nỗ
(tên) gào thét phá không mà đến.

"Phi Hạc Liên Nỏ!"

Trung niên đối mặt với mưa tên khẽ cau mày, thân thể nằm xuống, chỉ cách mặt
cát một khe nhỏ, dĩ nhiên đã tránh được làn mưa tên trong đường tơ kẽ tóc.

"Bạch Hải Thiện, ngươi trốn không thoát đâu. Mau đem Cửu Khiếu Kim Đan, Giao
Phục Hoàng Tuyền Đồ giao ra đây! Đầu quân về bên ta, không chỉ miễn cho tội
chết còn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Với thân thể ngươi đã tu luyện tới
cảnh giới thập trọng thần biến! Bên ta tuyệt đối sẽ để ngươi làm khách quý!"

Ánh đuốc sáng trưng, mấy trăm người vây quanh trung niên được gọi là Bạch Hải
Thiện.

Trong đó một người thủ lĩnh chắp tay đứng đó, trong lúc nói chuyện vẫn toát ra
khí thế uy nghiêm trời sinh. Hắn mặc một bộ hoa phục, mái tóc hoa râm, trên
mặt có vài nét tang thương, hai mắt đặc biệt sáng rực, dưới ánh trăng phản xạ
giống như bảo thạch.

"Long Uyên Phương gia, Phương Trạch Sơn!"

Bạch Hải Thiện đứng lại nhìn tên thủ lĩnh đang nói, sau đó lại nhìn bốn phía,
phát hiện xung quanh có đến mấy trăm người lực lưỡng, chia làm từng tầng, tầng
bên trong võ sĩ cầm trường kiếm phát ra tinh quang lấp lánh, tầng ngoài là các
võ sĩ một tay mang liên nỏ, một tay cầm đuốc, phong tỏa bốn phía.

Mấy võ sĩ cầm liên nỏ, trên thân liên nỏ điêu khắc nhũ bạch sắc tiên hạc uốn
lượn, nỗ tiễn từ mỏ chim hạc bắn ra.

Loại liên nỏ này tầm bắn cực xa, lực xuyên thủng rất mạnh, đúng là binh khí
của Phương gia chắc có được từ Vũ Hóa Môn.

"Không sai, chính là ta."

Phương Trạch Sơn mỉm cười nói: "Nghĩ không ra Bạch Hải Thiện tiên sinh cũng
biết đến kẻ hèn này.

"Ca ca ngươi chính là Phương Trạch Đào tổng đốc Long Uyên, làm tướng ở biên
cương, là người nổi tiếng nhất Phương gia, là kẻ thân cận của hoàng đế Đại Ly,
ta đứng trên đất của Phương gia, sao lại không biết được một vài tin tức đây?
Chỉ có điều các ngươi có thể biết trên người ta có Cửu Khiếu Kim Đan và Giao
Phục Hoàng Tuyền Đồ. Xem ra tin tức lấy từ Vũ Hóa Môn." Bạch Hải Thiện tuy
rằng bị bao vây, nhưng vẫn không chút nào để ý, chậm rãi nói.

"Gia tổ ta chính là đệ tử của Vũ Hóa Môn, lần này biết được nơi ở của Bạch Hải
Thiện tiên sinh chính là phi hạc của Vũ Hóa Môn đưa thư tới." Thân thể Phương
Trạch Sơn khẽ động, bước lên phía trước, khớp xương rung nhè nhẹ, như diễn tấu
một loại âm nhạc nhẹ nhàng.

"Bạch Hải Thiện, ngươi tại cổ mộ Hoàng Tuyền Sơn tìm được Giao Phục Hoàng
Tuyền Đồ và Cửu Khiếu Kim Đan, người khác không biết thế nhưng Vũ Hóa Môn lại
biết rõ ràng."

"Cửu Khiếu Kim Đan là đan dược có thể giúp người tiến tới thần thông bí cảnh.
Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ ẩn chứa một bảo tàng bí mật to lớn. Phương gia các
ngươi đều muốn, chẳng lẽ có mưu đồ làm loạn?" Bạch Hải Thiện sang sảng cười.

"Câm miệng! Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, Phương gia tự nhiên là hiến cho hoàng
thượng. Mà Cửu Khiếu Kim Đan có thể khiến Phương gia ta xuất hiện một vị cao
thủ tiên lên thần thông bí cảnh, làm cho địa vị Phương gia càng vững chắc tại
triều đình." Phương Trạch Sơn đột nhiên quát: "Xem ra Bạch Hải Thiện ngươi
không muốn giao ra hai thứ này. Vậy ta đây không còn cách nào khác là tới lấy
mạng nhà ngươi!"

"Phải vậy không!"

Đồng tử trong mắt Bạch Hải Thiện đột nhiên co lại, tinh quang bạo xạ! Ầm ầm!
Thân thể hắn trùng xuống, y phục cả người rung lên phần phật, cơ thể như người
cá, lại như hình rồng, hắn bước một bước đã hơn mười bước của thường nhân,
thẳng đến trước mặt Phương Trạch Sơn, khi Phương Trạch Sơn kịp phản ứng lại,
cơ hội cũng đã mất.

Phành phạch, phành phạch...

Phương Trạch Sơn chỉ cảm thấy không khí bốn phía mạnh mẽ bị đè ép thoát ra,
khoảng không trong thời gian ngắn hình thành một pho cự quyền, liên tục to dần
trong ánh mắt hắn, dường như muốn đem đầu của mình chấn nát vậy.

Một quyền ra oai, mãnh liệt như bão.

"Hạc Vũ Trường Không!" Ranh giới sinh tử trước mắt, Phương Trạch Sơn cuối cùng
cũng hiển lộ ra thực lực hơn người, hai khối cơ vai rắn chắc run lên, bá!
Giống như tiên hạc giương cánh, thân thể nhẹ nhàng bay bổng, nương theo quyền
phong mà động. Thân thể thoáng cái đã tránh thoát.

"Tốt, Tùng Hạc Vạn Thọ quyền. Ngươi đã tu luyện thân thể tới cảnh giới chín
trọng thông linh, chỉ có điều vẫn không phải là đối thủ của ta! Gọi ca ca
ngươi Phương Trạch Đào đến đây đi!"

Trong lúc nói chuyện thân thể Bạch Hải Thiện cũng không dừng lại, mà là xông
thẳng vào trong đám người.

Bụp bụp bụp bụp bụp bụp!

Một hộ vệ trực tiếp bị đánh nát đầu, phơi thây tại chỗ, năm hộ vệ nơi thái
dương bị ngón tay của hắn xuyên thủng, máu tươi đầm đìa, sau đó mười tên hộ vệ
khác bị thân thể quỷ mị của hắn đụng phải bay lên, ngũ tạng vỡ tan, giống như
bị mã xa nghìn cân quét qua vậy.

Thân thể tu luyện tới cảnh giới thập trọng thần biến, ngũ mã không thể phân
thây, đủ có thể thấy được lực lượng hùng hồn, gân cốt cường hãn cỡ nào, quả
thực là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, là hung khí của nhân gian.

Ngay lập tức mấy trăm người vây quanh trong nháy mắt đã bị Bạch Hải Thiện phá
tan.

"Phương Trạch Sơn, ngươi dám chặn đường cướp đồ, giờ ta tạm lưu lại cái đầu
trên cổ nhà ngươi, ngày sau lại đến lấy." Bạch Hải Thiện phá tan vòng vây,
nghênh ngang bước đi.

Mấy tên hộ vệ còn lại đều cầm " Phi Hạc Liên nỏ" Vọt tới, thế nhưng nỗ tiễn
bắn lên thân thể hắn, lại bị ám kim sắc y phục ngăn trở, không xuyên vào nổi.

Hiển nhiên hắn ám kim y phục đúng là nhất kiện bảo y, không sợ đao kiếm.

Có bảo y phòng thân, lại chống được sức của năm ngựa kéo, trong thiên hạ còn
ai có thể ngăn được?

"Bạch Hải Thiện, đã đến đây, sao phải vội vã ra đi như vậy?" Đúng lúc này, một
thanh âm mờ ảo giống như làn khói đột nhiên vang lên.

"Ai!"

Bạch Hải Thiện đột ngột dừng bước, thân thể không bất động vững vàng như núi,
tinh thần cô đọng thành một đoàn, tản ra bốn phía.

Sau đó trong tròng mắt xuất hiện một bóng hình bạch y nữ tử, da thịt nõn nà,
mi mắt như trăng rằm, băng cơ ngọc cốt, lả lướt dưới ánh trăng hạ xuống.

Giống như tiên tử trong nguyệt cung đi ra vậy!

Lại vừa giống như long cung long vương công chúa trong dòng Long Uyên Hà!

Thiên địa như được gột rửa, một mùi vị thánh khiết dập dờn xung quanh.

Bạch y nữ tử vừa xuất hiện, đám hộ vệ đều trang nghiêm mà đứng đồng thanh hô :
"Tiểu thư!"

Phương Trạch Sơn cũng dừng lại: "Thanh Tuyết, ngươi tại sao đã trở về rồi."

Bạch y nữ tử này chính là Phương gia tiểu thư, Phương Thanh Tuyết.

"Nhị thúc, Cháu mới từ Vũ Hóa Môn trở về." Phương Thanh Tuyết hướng Phương
Trạch Sơn phía gật đầu, "Chuyện nơi đây giao cho cháu đi."

"Giao cho ngươi? Khẩu khí thật là lớn!" Bạch Hải Thiện nhìn Phương Thanh Tuyết
đột nhiên nhấc tay, u u u, u u u, một đạo ô quang bắn thẳng đến Phương Thanh
Tuyết.

Đạo ô quang này từ bàn tay Bạch Hải Thiện phóng ra, toàn bộ đều sắc bén như
lưỡi cưa.

Đây là ám khí sát thủ của Bạch Hải Thiện, có tên "Ô Sát Luân" Do ô cương rèn
thành, lại trong tay một kẻ có lực lượng tương đương với ngũ mã khi vung ra,
trong vòng ba trăm bước ô quang chợt lóe bất luận là cao thủ đến đâu thân thể
cũng đều bị xuyên thủng.

Một chiêu này đúng là đòn giết người lợi hại nhất của Bạch Hải Thiện, hắn rất
tự tin, cho dù là cao thủ cấp thần biến cũng khó thoát khỏi cái chết!

Thế nhưng biến hóa dị thường đã xảy ra.

"Ô Sát Luân" Cách thân Phương Thanh Tuyết ba thước, đột nhiên dừng lại! Giống
như xung quanh thân Phương Thanh Tuyết có một vòng lực lượng vô hình đem vạn
vật đều đóng băng lại.

Tách tách, tách tách, tách tách tách.....

Một mảnh điện võng như tơ nhện, tinh mang nhấp nháy, xuất hiện xung quanh
Phương Thanh Tuyết, mọi người có cảm giác luồng điện lưu cường đại làm toàn
thân mình tê dại, lông tóc đều dựng đứng.

Điện lưu quật lên "Ô Sát Luân", Ô Sát Luân giống như cây nến bị ngọn lửa hòa
tan, từng giọt rơi trên mặt cát, nhiệt độ kim loại nóng chảy đem hạt cát bốc
hơi thành sương mù.

Xung quanh thân thể lại có luồng điện võng dày đặc! Nung chảy kim loại!

Loại lực lượng này không phải là con người có thể tạo ra, mà là quỷ thần!

"A! Thần thông bí cảnh! Ngươi đã bước chân vào cảnh giới thần thông bí cảnh!
Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã tu luyện đến cảnh giới này, thật là kinh nhân!
Phương gia thật không tầm thường! Tiên Đạo môn, Vũ Hóa Môn lại xuất hiện một
kẻ thiên tài !" Bạch Hải Thiện khiếp sợ điên cuồng hét lên. Sau đó quay đầu
chạy!

Thân thể khi tu luyện tới cực điểm, phát ra khí lực cường đại. Trái tim vận
chuyển máu cung cấp cho đại não một lượng lớn chất dinh dưỡng, đại não từ từ
khai phá tiềm năng, trải qua phương pháp tu luyện đặc thù, loại tiềm năng này
sẽ biến thành một loại pháp lực thần bí có thể thao túng sấm sét, ngọn lửa,
bay trên không trung, ngự kiếm giết người, đều là chuyện mà thường nhân không
có khả năng làm được.

Đây chính là thần thông bí cảnh!

Trong thiên hạ cao thủ võ đạo rất nhiều, thế nhưng để tu luyện tới thần thông
bí cảnh, vạn người cũng không có nổi một.

Thần thông bí cảnh, chỉ một bước, nhưng đó chính là một bước ngăn cách giữa
người thường và thiên nhân!

Bạch Hải Thiện tuy rằng tu luyện thân thể tới cảnh giới cực hạn là thần biến,
thế nhưng để đột phá bước vào thần thông bí cảnh, đúng là so với lên trời còn
khó hơn.

Đối phó với cao thủ đã bước vào thần thông bí cảnh, Bạch Hải Thiện chỉ có thể
chạy trốn.

"Tử Điện m Lôi Đao..."

Nhìn Bạch Hải Thiện chạy trốn, chỉ trong mấy nhịp thở đã thoát khỏi tầm mắt
của mình, bạch y Phương Thanh Tuyết phiêu phiêu, một tiếng trầm thấp rả rích
vang lên, ngón tay vung lên, một đoàn quyền đầu đủ cỡ từ ngón tay xuất hiện,
sau đó mãnh liệt bắn phá ra, hóa thành sáu đạo đao mang, nháy mắt đã bay ra
nghìn bước, cách không chém tới!

Điện lưu cường đại như bão táp cuốn tới, khiến cỏ lau trên bờ sông bốc cháy.

Ầm!

Không thể né tránh nửa điểm.

Cả người Bạch Hải Thiện đều bị đánh trúng! Nhất thời truyền ra mùi vị khét
lẹt. Kiện bảo y nọ có thể chống lại đao kiếm, cũng bị điện lưu cường liệt xé
rách.

Rầm!

Hắn chạy như điên, nhanh chóng nhảy xuống dòng Long Uyên Hà.

"Sinh cơ bị diệt, chạy thì có tác dụng gì?" Phương Thanh Tuyết bước tới, thân
thể trôi nổi trên không trung lướt trên mặt nước, đạp lên ngọn sóng mà qua,
nàng đã phát hiện chỗ Bạch Hải Thiện nhảy xuống, đan thủ liền đánh xuống.

Một đoàn hấp lực cường đại từ tay nàng phát ra, nước sông bị hút lên, hình
thành một cây cột nước thô to. Thân thể Bạch Hải Thiện bị nhốt trong cột nước.

"Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ!" Phương Thanh Tuyết nhìn thân thể Bạch Hải Thiện,
ngón tay vung lên, một quyển đồ họa cổ và một hộp kim thiết bị pháp lực của
nàng hút lấy.

Mắt thấy hai kiện báu vật có một không hai sẽ rơi vào tay Phương Thanh Tuyết,
tình huống đột nhiên phát sinh biến hóa. Khi pháp lực thâm nhập vào, quyển đồ
họa cổ đột nhiên chấn động, bá! Một tiếng, liền mở ra.

Cảnh vật trong bức hoạ đen kịt một mảnh, thâm u, mờ mịt, giống như Cửu U hoàng
tuyền, loáng thoáng thấy một đầu giao long đang ẩn núp bên trong, dường như
đang ngủ mà không phải ngủ, như tỉnh mà lại chưa tỉnh.

Giao long chợt mở mắt, mang theo Bạch Hải Thiện băng băng lặn xuống dòng sông,
nháy mắt đã không còn cái bóng.

"Thì ra Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ không thể nhiễm pháp lực, nên pháp lực của ta
tiến vào nó liền thức tỉnh! Không hổ là nhất kiện thượng cổ kỳ trân, ẩn chứa
vẻ thần bí huyền ảo."

Phương Thanh Tuyết có điều lo lắng nhìn về phía dòng sông, một cái bóng cũng
không còn lưu lại. Giao long một khi dưới nước trong nháy mắt có thể bơi đi
nghìn dặm, sao có thể đuổi kịp đây?

"Thanh Tuyết, ngươi đã tu luyện tới thần thông bí cảnh ! Nhà ta trăm năm qua
cuối cùng cũng xuất hiện một cường giả đạt tới thần thông bí cảnh!" Phương
Trạch Sơn kích động vạn phần, tuy rằng để Bạch Hải Thiện chạy thoát, thế nhưng
trong lòng hắn lại vui vẻ phi thường.

"Nhị thúc, người nên phái người xuống phía dưới tìm tòi. Tại bến cảng Long
Uyên tỉnh, thượng du hạ du đều phải tìm tòi. Bạch Hải Thiện đã trúng Tử Điện m
Lôi Đao của cháy, sinh cơ đã hết sống không được bao lâu nữa. Giao Phục Hoàng
Tuyền Đồ bất quá cũng chỉ hấp thu một ít pháp lực để dẫn động đại trận ẩn chứa
trong đó mà thôi, nếu không có gì trở ngại tìm được hai kiện đồ vật đó, cháu
phải dâng cho chưởng giáo Vũ Hóa Tiên Môn."

Ngữ khí Phương Thanh Tuyết nhàn nhạt: "Cháu về trước ra mắt phụ thân đây."

Nói xong câu đó vị nữ tử đã tu luyện tới thần thông bí cảnh này giống như một
con tiên hạc, biến mất trên không trung trong tầm mắt mọi người.

"Truyền lệnh xuống phía dưới, các quan viên của huyện, phủ đều phải điều động
nhân thủ, tìm tòi khắp nơi!" Phương Trạch Sơn phát ra mệnh lệnh.

Gia chủ Phương gia chính là tổng đốc Long Uyên tỉnh, đại tướng quân ở biên
cương, tự mình chỉ huy binh mã một tỉnh, có quyền lực tối cao đối với quân
đội, dân chúng, chỉ cần hại lệnh xuống phía dưới, giống như tiếng sấm rền vang
không người nào dám chống lại.

Bịch! Bịch! Bịch!

Từ tối qua cho đến sáng nay, Phương Hàn lúc làm xong việc, sau đó lặng lẽ trốn
ra ngoài thành đến bãi cỏ lau tại Long Uyên Hà, dựa theo pháp môn rèn luyện
lực lượng đã học trộm được, hắn liên tục bắt chước các loại động tác, rèn đúc
lực lượng của chính mình.

Bị Phương gia nhị tiểu thư Phương Thanh Vi quất cho mười roi, sau lại thưởng
bạc, Phương Hàn lại càng quyết tâm khổ luyện.

Tay chân của hắn đều được buộc mấy bao cát nhỏ, chạy, nhảy, động tác liên
tục, cố gắn đem tay chân vùng thắt lưng, rèn luyện tới trình độ rắn chắc mạnh
mẽ.

Mỗi buổi sáng mấy người hạch tâm đệ tử Phương gia kia tu luyện "Tùng Hạc Vạn
Thọ quyền", từng chiêu từng thức trong lòng Phương Hàn đã nhớ kỹ. Nhưng hắn
vẫn chưa luyện tập.

Bởi vì hắn minh bạch phải đem tay chân và thắt lưng rèn luyện đến khi rắn chắc
có đầy đủ sự mềm dẻo, lúc đó mới có thể rèn luyện chiêu thức. Bằng không cũng
vô dụng, bất luận chiêu thức gì, nếu không có lực lượng cũng chỉ là một cái
thùng rỗng mà thôi.

Dưỡng sinh, luyện lực, chiêu thức, là tam trọng, phải từng bước một tu luyện.

Từng quyền từng quyền đánh ra, mồ hôi văng khắp nơi, tia nắng ban mai đã xuyên
qua đám cỏ lau báo hiệu một ngày mới đã đến.

Ôi chao!

Đột nhiên Phương Hàn buông bao cát ra, liên tiếp đánh mấy trăm quyền, cũng cảm
thấy sao kim lượn lờ trước mắt, đầu phát ra tiếng ong ong, thể lực tiêu hao
đến cực hạn.

Hai chân hắn vô lực bịch một tiếng xụi lơ nằm xuống.

"Vẫn chưa được, mấy ngày này tuy rằng dùng năm lượng bạc cải thiện sinh hoạt,
thế nhưng vẫn không thể so được với mấy tên đệ tử hạch tâm của Phương gia,
mỗi ngày bọn họ đều ăn tổ yến, lộc nhung, nhân sâm, ô kê. Mà ta chỉ có năm
lượng bạc, thỉnh thoảng ăn vài miếng thịt, căn bản không thể mỗi ngày tiến
hành rèn luyện kịch liệt như vậy."

Phương Hàn nằm trên bờ cát ngửa mặt lên trời thở dài.

Thì ra mấy ngày này hắn học trộm võ công, rồi len lén rèn luyện mặc dù có
thành công một chút, thế nhưng xa xa mới bằng đám đệ tử Phương gia. Dù sao cơ
sở dưỡng sinh cũng kém quá xa.

Nếu cứ như vậy, hắn cũng không có khả năng đem thân thể rèn luyện đến cảnh
giới thần lực.

"Sinh ra đã là nô lệ, đọc sách cũng không cách nào trở nên nổi bật. Võ công
lại càng không có cách nào tu luyện. Chẳng lẽ cả đời ta vẫn chỉ là một hạ
nhân, nô bộc? Vĩnh viễn không có ngày nổi danh?"

Phương Hàn lẩm bẩm nói...

Ào, ào!

Đúng lúc này giữa đám cỏ lau ven sông truyền đến tiếng nước khua. Hình như có
một con cá lớn mắc cạn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Phương Hàn cố nén tấm thân mỏi nhừ bò dậy, bước tới
nơi phát ra thanh âm, rõ ràng có một người đang trôi nổi ở đó!

Người này mặc y phục ám kim sắc.


Vĩnh Sinh - Chương #3