Ngoại Môn Đệ Tử


Người đăng: metallica3d

"Ngày hôm nay may mà có Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ cứu mình một mạng, bức đồ họa
này rốt cuộc là có bí mật gì đây? Hay là một kiện pháp bảo gì đó nhỉ?"

Phương Hàn ngồi trên giường, lấy ra Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ liên tục dò xét.

Trên mặt vẫn là một mảng mông lung đen kịt, một hình ảnh mờ nhạt giống như
rông, như xà, lại trông như một con thuồng luồng cuộn tròn nằm trong dòng
Hoàng Tuyền, rất bí ẩn.

Bất quá ngoại trừ vẻ thần bí ra, trông nó cũng chẳng khác gì một bức tranh
bình thường.

"Quên đi, chờ tu vi của ta được nâng cao rồi hãy nói, hiểu biết thêm về con
đường tu luyện chi đạo sau đó trở lại nghiên cứu bức đồ họa này." Phương Hàn
đem Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ thu lại.

"Hử?"

Đúng lúc này hắn phát hiện trên bức hoạ tựa hồ có một điểm khác lúc trước.

Hoàng Tuyền Hà mông lung bao phủ một màn đen kịt còn xuất hiện một điểm nhàn
nhạt như mặt trời lúc hoàng hôn, tựa hồ có vật gì đó đang bơi lội. Phương Hàn
tỉ mỉ nhìn lại, phát hiện hình ảnh kia trong Hoàng Tuyền Hà bơi lội đang hé ra
mội làn khói đen cấu thành một khuôn mặt dữ tợn, chính là Thiên Lang Thất Sát
Yên ban ngày đã truy sát mình và Hạc Tiên Tử.

Cư nhiên bị phong ấn trong Hoàng Tuyền Hà.

"Chẳng lẽ Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ này có thể thu bất cứ pháp bảo gì?" Lật qua
lật lại nhìn một hồi Phương Hàn không cách nào đem khuôn mặt từ bức hoạ lấy
ra.

"Bức hoạ này tuy rằng không thể sử dụng, thế nhưng có thể bảo hộ tính mạng,
thế cũng tốt, sau này thường xuyên mang trên người mới được." Phương Hàn tìm
một sợi dây đem bức hoạ này buộc chặt trên ngực coi như là một chiếc yếm vậy,
lúc này hắn mới yên tâm đi ngủ.

Tỉnh dậy là lúc canh ba, bầu trời một mảnh mông lung, bóng đêm im ắng không
một tiếng động.

Tại Vũ Hóa Tiên Sơn, trên Tử Điện Phong cũng không có người gõ mõ cầm canh,
bất quá Phương Hàn sau khi luyện tới cảnh giới Thần Lực đối với thời gian đặc
biệt nhạy cảm.

Hắn vươn người đứng dậy, sau khi rửa mặt liền đi tới một sườn núi, chọn một
vách núi luyện một chút quyền cước, trên dưới lên xuống, đối mặt với phía dưới
là vực sâu vạn trượng, không cẩn thận là có thể rơi xuống tan xác.

Điều này chính là hắn cố ý, muốn luyện lòng can đảm, vách núi hiện tại chính
là một nơi tốt nhất để rèn luyện phản ứng của tinh thần, toàn thân lúc nào
cũng trong trạng thái căng thẳng, từ đó thần kinh càng lúc càng vững chắc.

Lúc đầu đứng ở vách núi hai chân còn run rẩy thế nhưng sau khi cưỡi hạc bay
lượn, hắn cảm giác lòng can đảm của mình tăng lên một tầng, sâu trong nội tâm
tựa hồ có thêm một tầng "Can đảm".

Chính là bởi vì có loại cảm giác này nên ngày hôm nay hắn quyết định lần thứ
hai tu luyện xem có thể đột phá cảnh giới hiện tại không.

Nhục thân cảnh, rèn đúc đến đệ ngũ trọng cảnh giới Thần Lực chính là một bước
ngoặt rấ quan trọng. Rất nhiều cao thủ thậm chí là đệ tử thế gia cũng vĩnh
viễn dừng lại ở cảnh giới Thần Lực, không cách nào có thể đột phá dù là nửa
điểm.

Bởi vì mỗi một cảnh giới bên trong lại ẩn chứa một loại huyền diệu, chỉ cần
linh cơ khẽ động là có thể thông suốt lĩnh ngộ. Cảnh giới "Khí tức" trong đó
có "Khí", "Nội tráng" trong đó có "Nội", "Thần dũng" trong đó có "Dũng",
"Thông linh" có "Linh", "Thần Biến" có "Biến", nhưng những thứ này nói như vậy
cũng chỉ có ý nghĩa tương đối, ngắn gọn nhưng để lĩnh ngộ thông suốt, mấy ai
có thể.

Để đột phá qua cảnh giới "Thần Lực" Đều là người có thiên tư cực kỳ tốt, hoặc
là có vận khí đặc biệt.

Có thể nói đột phá "Thần Lực" Là có thể có tư cách truy cầu Thần Thông Bí
Cảnh, bằng không tất cả không phải nói nữa.

Ngày hôm nay tựa hồ Phương Hàn đã lĩnh ngộ được điều gì đó.

Sau một hồi luyện quyền, hắn nhanh chóng dừng lại điều tức, hít một hơi thật
sâu sau đó lại thở ra, liên tục hít thở đều đặn giống như "Vo gạo thái rau"
vậy.

Đây là một phương pháp tu luyện khí tức gọi là "Đào khí", cũng không phải có ý
tứ "Hít thở" thông thường mà là thổ nạp khí đều đặn như vo gạo, đãi vàng, sóng
bào mòn cát, dùng hết sức đem một ngụm không khí thở ra, sau đó lại hít một
ngụm mới vào.

Đây là pháp môn trong Thất Tinh Quyền mà Bạch Hải Thiện đã truyền thụ.

Phù phù...........

Mỗi một cỗ hơi thở đều giống như bong bóng, hiện tại yết hầu, phổi đều phập
phồng chuyển động, hít ra thở vào, không khí liên tục qua hô hấp theo máu áp
bức đến trái tim, lực lượng toàn thân bị lực hô hấp tác động.

Nhất thời trong lúc đó cả người Phương Hàn tiến nhập trạng thái vong ngã (
quên hết mọi chuyện xung quanh), thân thể hắn đứng trên vách núi như lung lay
sắp đổ, tựa hồ như tùy thời đều có thể bị gió thổi rơi xuống phía dưới, thế
nhưng hắn vẫn hoàn toàn chưa phát giác ra, bởi vì hắn đang tiến nhập vào một
cảnh giới mới.

Tạp chất toàn thân không ngừng theo máu lại thông qua hô hấp bị đẩy ra, giống
như "Sóng bào mòn cát chỉ còn lại vàng" vậy!

Cuối cùng, một hơi thở đã được đẩy ra triệt để.

Xì!

Từ trong miệng Phương Hàn phát ra một tiếng huýt sáo dài so với tiếng gáy của
Hạc Tiên Tử còn thánh thót vang vọng hơn.

Gân cốt toàn thân, nội tạng, lại lần nữa càng thêm rắn chắc liên mạch hơn,
cùng lúc đó lỗ tai của hắn trở nên linh mẫn dị thường, bất cứ thứ gì xung
quanh như gió thổi cỏ lay hắn lập tức đều cảm nhận được rõ ràng, có thể so với
loài chuột có cái mũi cực thính.

Đây là cảnh giới nhục thân cảnh thứ sáu "Khí tức", toàn thân cực độ mẫn cảm,
phản ứng càng thêm linh hoạt, nội tạng bắt đầu vững chắc, cô đọng, tạp chất
trong huyết nhục dần dần bị luyện hóa bài trừ.

Phương Hàn cảm giác tinh lực bản thân vô cùng dồi dào, tựa hồ có thể "Nhìn"
được tới vùng sâu kín nhất trong trái tim, mai Cửu Khiếu Kim Đan kia liên tục
tản mát ra dược lực cường đại.

Đồng thời hắn thử chỉ huy một chút trái tim mình, nhất thời nhịp đập của trái
tim hơi đình chỉ, mai Cửu Khiếu Kim Đan càng ẩn sâu hơn, dược lực liền ngừng
phát tán.

Lúc này không ai có thể nhìn ra được ở chỗ sâu nhất trong trái tim hắn có ẩn
dấu một mai linh đan.

Bước đột phá này khiến hắn có thể ẩn dấu Cửu Khiếu Kim Đan càng sâu hơn.

"Ai?"

Vừa lúc đó Phương Hàn cảm giác được phía sau có tiếng gió thổi, hắn hiện tại
phi thường mẫn cảm, tai nghe rõ ràng mọi động tĩnh xung quanh, mắt nhìn tám
hướng, chỉ cần hơi chút gió thổi cỏ lay, hắn đều có thể cảm nhận được.

Hắn vội quay đầu lại liền phát hiện một nữ tử bạch y phiêu phiêu, giống Long
Cung tiên nữ, chính là Phương Thanh Tuyết, nàng đã bế quan được một tháng rồi.

"Có thể đột phá Thần Lực cảnh giới, luyện tầng thứ sáu, Khí Tức cảnh giới,
thiên tư của ngươi phi thường lợi hại. Có tiềm lực, đám đệ tử Phương gia hiếm
mới có người đạt đến tầng thứ sáu này. Ngươi tên là gì?"

Phương Thanh Tuyết nhìn Phương Hàn, hỏi.

"Nguyên lai tiểu thư không nhớ rõ ta rồi? Nô tài là Phương Hàn. Một tháng
trước chính tiểu thư phân phó nô tài nuôi dưỡng linh thú." Trong lòng Phương
Hàn khẽ động, vội vàng nói.

"Phương Hàn? Ờ? Ta cũng có điểm ấn tượng, ngươi chính là tên nô tài tình cờ ăn
mật rắn cạp nong một sừng đó hả?" Phương Thanh Tuyết suy tư một hồi, đột nhiên
nhớ ra.

Phương Hàn nói ăn được mật rắn cạp nong một sừng đó là lừa gạt Phương Thanh
Tuyết. Thực ra do hắn đã chiếm được Cửu Khiếu Kim Đan, bất quá Phương Thanh
Tuyết cũng sẽ không tra xét những chuyện nhỏ nhặt của phàm nhân nên nàng không
phát hiện ra chuyện này.

Phương Hàn cảm giác được chỉ có cao thủ Thần Thông Bí Cảnh mới có thể khiến
Phương Thanh Tuyết khắc sâu trong trí nhớ, chuyện tình còn lại nàng đều quên
hết.

Nàng không quan tâm tới bất cứ chuyện tình gì của phàm nhân, loại tâm tính này
đúng là mạnh mẽ, hiếm ai có thể làm được.

"Chính là nô tài." Phương Hàn vội vàng nói.

"Ừ, không tệ, tu luyện tới cảnh giới lục trọng Khí Tức, để cho ngươi nuôi
dưỡng linh thú thật sự là rất đáng tiếc. Ngươi lại là người nhà ta, có thực
lực như vậy, có thể chiếm được một địa vị tương ứng. Vừa lúc Phương gia ta còn
có một danh ngạch ngoại môn đệ tử của Vũ Hóa Môn, để ngươi bổ xung vào vậy."
Phương Thanh Tuyết tiếp tục nói: "Ngươi nếu từ ngoại môn đệ tử có thể tu luyện
tấn chức lên nội môn đệ tử, nói không chừng có thể thu được một kiện linh khí
cho Phương gia ta." Phương Thanh Tuyết thản nhiên nói.

"Hử? Dễ dàng có thể cho ta một danh ngạch ngoại môn đệ tử vậy sao!"

Phương Hàn vừa nghe vậy, quả thực là không thể tin được lỗ tai mình.

Hắn ở Tử Điện Phong vô luận như thế nào cũng chỉ là một tên nô tài mà thôi,
trừ khi bản thân tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh. Thế nhưng bây giờ nếu như
trở thành ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn, vậy tuyệt nhiên là bất đồng rồi!

Thân phận lập tức trở nên nổi bật!

Mấy ngày này Phương Hàn cũng biết, ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn hầu hết đều là
đệ tử trong gia tộc quyền quý thuộc Đại Ly vương triều, hoặc là một số vương
triều gần Đại Ly.

Hiện tại mình cư nhiên có thể sánh ngang cùng mấy tên đệ tử quyền quý kia, đều
là ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn, thân phận quả thực là đột nhiên tăng mạnh! Nhảy
một bước đã xa nghìn dặm, từ nô lệ lên biến thành quý tộc.

Hơn nữa hiện tại nếu được làm đệ tử của Vũ Hóa Môn có thể học được rất nhiều
thứ.

Phương Hàn cũng biết nếu như cứ một mình đóng cửa làm xe ( bế môn tạo xa), sẽ
là không thể nào tu luyện tới Thần Thông Bí Cảnh. Tu luyện có tiến bộ thần tốc
như bây giờ đều do lực lượng của Cửu Khiếu Kim Đan hỗ trợ.

Từ Thần Lực cảnh giới đến Khí Tức cảnh giới đình trệ đủ một tháng, điều này ai
cũng có thể nhìn ra.

Nếu như cứ đóng cửa làm xe, chỉ sợ sau này càng ngày càng gian nan, cùng lắm
chỉ tu luyện tới cảnh giới thất trọng Nội Tráng sau đó sẽ không tiến được nữa,
một năm, hai năm, ba năm...Cũng có thể là cả đời.

"Nô tài có đức có tài gì mà được tiểu thư ưu ái vậy?" Phương Hàn nơm nớp lo sợ
nói.

"Ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới trọng Khí Tức đã là có tài có đức rồi.
Thế giới này đều không nhìn thân phận, chỉ nhìn thực lực mà thôi. Chỉ có thực
lực mới là vĩnh hằng. Vũ Hóa Môn chúng ta hàng năm cũng có người xuất môn trợ
giúp vương triều Đại Ly, vương triều Đại Đức, vương triều Đại Húc, ba đại
vương triều này cũng thường xuyên tiến cống tài vật cho chúng ta, điều này
cũng không phải dựa vào tín ngưỡng Tiên Đạo, mà là dựa vào thực lực, được rồi,
hôm nay ngươi hãy thu thập một chút, sau đó mang thư tay của ta đến chỗ báo
danh của ngoại môn đệ tử, tránh cho đến lúc đó ta lại quên mất."

Phương Thanh Tuyết bắn ra một chỉ, không biết từ nơi nào một đạo tuyết ký (
thẻ bài trắng ) từ từ bay tới, sau đó một đoàn tử sắc lôi điện ngưng tụ trên
tay, hiện tại tuyết ký đã ngưng tụ thành vài chữ, liên tục lóng lánh rồi hiện
lên rõ ràng, tựa hồ mấy chữ này có linh tính vậy.

Phương Hàn tiếp nhận mẩu tuyết ký này, chỉ thấy mặt trên tử sắc lôi điện ngưng
tụ thành tám chữ: "Phương Hàn, ngoại môn đệ tử, thu nhận!" Vô cùng đơn giản,
nhưng vẫn mang đủ nghĩa của một bức thư bảo đảm.

"Đệ tử chân truyền, rốt cuộc là có quyền thế lớn thế nào? Quả nhiên là lực
lượng càng lớn đi đôi với quyền thế càng lớn sao?" Phương Hàn thầm nghĩ, vội
vã thu vào trong ngực.

Chờ hắn cất kỹ thư giới thiệu này, khi ngẩng lên đã không thấy Phương Thanh
Tuyết đâu cả.

"Tiểu thư, còn chuyện nuôi dưỡng linh thú tính sao? Giao cho ai đây? Phương
Hàn vội vàng hô, nhưng thủy chung không có tiếng trả lời, nguyên lai Phương
Thanh Tuyết lại tiếp tục đi bế quan rồi.

"Quên đi, Phương Thanh Tuyết là người dù là gặp bất cứ chuyện tình gì, muốn
làm cái gì thì làm cái đó, tiêu dao tự tại. Vạn Thú Bài hiện tại cứ giữ trong
tay, ta...... ít nhất ..... Còn có thể câu thông với Hạc Tiên Tử, cái này cũng
là một sự trợ giúp không nhỏ đối với ngoại môn đệ tử, khi làm ngoại môn đệ tử
rồi, thân phận sẽ khác biệt nha. Cái này tiểu thư Phương Thanh Tuyết đúng là
cấp cho mình một đại ân rồi...Mà Bạch Hải Thiện đối với ta cũng có ân, sau đó
biết làm sao? Quên đi, hiện tại không nghĩ được nhiều như vậy, có gì sau này
hãy nói."

Phương Hàn đem mấy truyện phức tạp đó vứt qua một bên.

Ngoại môn đệ tử... Rốt cuộc là như thế nào đây?


Vĩnh Sinh - Chương #14