Khiêu Khích


Người đăng: hilappro

" Ngươi chính là Thương Thiên " Lúc Thương Thiên đang chuẩn bị đi nơi tiếp
theo để dạo chơi thì bỗng nhiên một thanh niên ăn mặc màu trắng trường bào
khuôn mặt trắng trẻo đi tới kiêu căng nhìn hắn hỏi

" Phải thì làm sao, mà không phải thì làm sao " Thương Thiên bình tĩnh trả lời

" Hừ nghe nói có người chữa trị khỏi bệnh cho biểu muội ta, nhưng không ngờ
lại là một phàm nhân phế vật " Thanh niên áo trắng nhìn Thương Thiên khinh
thường nói.

Thương Thiên nghe vậy trong mắt hàn quang đại thịnh nhưng cũng không ra tay,
hắn đạo tâm tu luyện tam thế không phải ai cũng có thể so

Cũng chẳng để ý thanh niên áo trắng nói Thương Thiên quay mặt đi trở về phòng
của mình.

Thấy Thương Thiên không có ra tay hay là phản kháng gì thì hắn trong mắt khinh
thường càng nồng nặc

" Hừ phế vật " Thanh niên áo trắng vẫn mãi không buông tiếp tục mở miệng sỉ
nhục

" Bốp..Ầm...Phốc " Vừa mở miệng xong thì bỗng nhiên thanh niên áo trắng hướng
bên phải bay ngược đi đụng vào tường phun một búng máu.

Thương Thiên không chú ý vẫn cứ tiếp tục đi, lúc nãy ra tay đương nhiên là hắn
nhưng hắn cũng không muốn đứng tranh chấp thời gian với thanh niên áo trắng
này

" A...A...Là ai, là ai dám đánh ta " Thanh niên áo trắng chống người đứng dậy
nhìn xung quanh gào thét nhưng vẫn không ai trả lời hắn.

" Đáng chết " Thanh niên áo trắng vẫn không thấy ai ra thì thấp giọng mắng một
tiếng sau đó nhìn về phía chuẩn bị đi xa Thương Thiên một chưởng bổ ra

Cảm giác được kình khí từ đằng sau đánh tới Thương Thiên cũng không đứng yên
nắm chặt tay một quyền đánh ngược lại

Thanh niên áo trắng kình khí chưởng ra lập tức bị quyền của Thương Thiên phá
giải sau đó quyền vẫn không dừng lại đánh thẳng tới lồng ngực của hắn

" Phốc " Thanh niên áo trắng trúng quyền không bay ngược lại nhưng hắn dường
như bị nội thương phun ra một ngụm máu xen lẫn một ít nội tạng sau ngã xuống
đất

" Hừ " Thương Thiên không có nhìn hắn mà quay đầu nhìn sang một góc khuất bóng
tối hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi

Thương Thiên đi sau khi từ trong góc khuất bước ra một người, đúng là Hoàng
Phủ Thiên Thần

" Thiên Thần đại ca báo thù cho ta " Thanh niên áo trắng vẫn còn thoi thóp
nhìn Hoàng Phủ Thiên Thần tới sau khi mở miệng nói.

" Yên tâm đi ta sẽ không để ngươi bị thương như vậy " Hoàng Phủ Thiên Thần
nhìn một chút sau đó lấy ra một viên đan dược đưa thanh niên áo trắng

Hắn cũng muốn tìm người thử sâu cạn của Thương Thiên nhưng không ngờ Thương
Thiên ra tay nhanh ngay cả hắn cũng không thấy, còn một quyền lúc nãy không
chỉ đơn giản là quyền bình thường, người khác không thấy nhưng hắn tự nhận một
thế hệ thiên kiêu tự nhiên thấy rõ trong đó ảo diệu.

Hoàng Phủ Thiên Thần nhìn quyền như vậy cũng suy nghĩ tự nhận mình không bằng,
dường như "Cách sơn đả ngưu" quyền pháp thì phải luyện đến mức lô hỏa thuần
thanh tình trạng kết hợp với cách vận chuyển lực lượng trong cơ thể và ngưng
tụ ra " Ý " của chính mình

Dùng đan dược chữa thương khôi phục được một phần thanh niên áo trắng đứng dậy
nhìn Hoàng Phủ Thiên Thần

" Thiên Thần đại ca giờ chúng ta làm sao " Thanh niên áo trắng mở miệng hỏi

" Cứ chờ xem diễn biến " Hoàng Phủ Thiên Thần cũng không nhiều lời quay đầu đi

Về đến trong phòng, Thương Thiên lập tức đóng cửa phòng bày cấm chế.

" Hừ tính toán ta " Thương Thiên ngồi trên giường trong miệng lẩm bẩm.

" Có lẽ vài ngày nữa nơi này sẽ không lại yên bình " Trầm ngâm một chút Thương
Thiên âm thầm thở dài lắc đầu

" Mà thôi binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn...hừ Băng Linh thể không phải
loại sâu kiến các ngươi có thể đem làm lô đỉnh " Thương Thiên thầm nghĩ trong
lòng.

Băng Linh thể còn có một diệu dụng là nguyên âm của thể chất này có thể để đối
tượng lấy được nguyên âm rơi vào trạng thái ngộ đạo.

" Cứ đến rồi tính " Thương Thiên cũng bỏ suy nghĩ lung tung tiếp tục nhắm mắt
dưỡng thần tìm hiểu Tam Sinh Thạch ảo diệu.


Vĩnh Sinh Bất Hủ - Chương #9