Người đăng: hilappro
Thương Thiên ở tá túc Hoàng Phủ gia cũng bảy ngày, nhưng hắn còn có việc không
ở lại lâu chỉ có thể từ biệt Hoàng Phủ Thiên sau đó đi ra Hoàng Phủ gia, còn
Hoàng Phủ Tiên Tiên hắn đã truyền những gì cần truyền, xong việc hắn tất sẽ
trở về đón.
Lần này từ biệt Thương Thiên mục tiêu đúng là Đông Châu có tin tức một tòa
Thượng Cổ phần mộ xuất thế, hắn cũng tò mò muốn đến phần mộ xem thử.
" Haha cứ tưởng ngươi sẽ ẩn nấp ở Hoàng Phủ gia " Lúc này một tiếng cười lạnh
từ trên trời vang lên, một thân hỏa sắc y phục lúc ở Hoàng Phủ gia bị Thương
Thiên nhục nhã Hải Sinh dẫn đầu kèm theo là người đàn ông trung niên cùng với
lão giả bị hắn kích thương hôm đó
Thương Thiên đứng lại nhìn lên trời đang phi hành đứng trên cao này đám hề.
" Ta không thích có người đứng trên ta nói chuyện, xuống cho ta " Thương Thiên
mở miệng sau đó giơ tay một chưởng đánh về phía bọn họ.
Ba người thấy Thương Thiên vẫn vô tri cuồng vọng nhịn không được nhìn nhau nở
nụ cười, nhưng cười không được bao lâu thì trung niên nhân biến sắc lướt đến
phía trước cũng chưởng ra một chưởng đối ứng chưởng ấn của Thương Thiên.
" Không được nguy hiểm....Phốc " Đàn ông trung niên không có bình tĩnh ngược
lại mặt càng thêm tái mét bởi vì hắn chưởng không có đẩy lui được chưởng ấn
của Thương Thiên mà vừa đến gần đã tan biến nhưng không dừng lại ở đó chưởng
ấn Thương Thiên vẫn đánh thẳng vào ngực hắn khiến hắn, lực đạo mạnh làm hắn bị
văng ra đằng sau rớt xuống đất phun một búng máu.
" Thúc thúc " Hải Sinh thấy vậy cũng biến sắc phi xuống dưới tiếp lấy trung
niên nhân.
" Ngươi không phải phàm nhân " Lúc này trung niên nhân được Hải Sinh đỡ lấy
suy yếu dùng một chút sức lực nói.
" Ta lúc nào nói mình là phàm nhân, đều là các ngươi tự cho là đúng thôi "
Thương Thiên nghe vậy cười nhạo nói, chẳng lẽ thời đại này tu vi càng cao thì
trí tuệ càng đi xuống.
" Chuyện này ta Hải gia sai xin bồi tội, mời bỏ qua một con ngựa " Lúc này lão
giả mới từ từ bay xuống mở miệng nói chuyện, hắn biết trung niên nhân kia là
Hóa Phàm cảnh nhưng không ngờ lại bị đối phương một chưởng đánh bay, này tu vi
bực nào mới có thể làm được, giờ đối phương muốn làm khó thì bọn hắn cũng chỉ
có thể bỏ mạng nơi này.
Trước thời đại bởi vì một số lý do không ai biết tuyệt thế cường giả nổi lên
tranh chấp tử chiến, trong quá trình giao thủ làm thiên địa quy tắc tan vỡ nên
từ đó tới nay không bao nhiêu người đặt chân vào Nhân Hoàng cảnh nên Nhân
Hoàng cảnh thời đại này ở mỗi gia tộc thánh địa được xem như là kim bài chỉ
khi nguy cấp mới xuất động, còn lại thời gian đều ngủ say giữ tuổi thọ.
" Các ngươi đã tìm đến tận môn để đánh ta chẳng lẽ còn phải nhân từ hay sao "
Thương Thiên nghe vậy một mặt không biểu tình trả lời, đùa gì thế người đánh
tới tận cửa hắn còn thả đi thế còn không phải nhu nhược.
Không đợi ba người phản ứng Thương Thiên nhắm mắt, trên thương khung thiên địa
dị tượng hiển hiện lôi điện oanh minh, trung niên nhân, Hải Sinh cùng lão giả
nhìn cảnh tượng trước mắt kinh hãi không biết nói gì, này thiên địa dị tượng
chỉ có cường giả tuyệt thế ra tay mới có thể gây nên
Bỗng nhiên lúc này thiên địa dị tượng tan biến, Thương Thiên trên ngươi khí
tức như thủy triều tăng lên Mệnh Hải, Nhập Đạo, Hóa Phàm vẫn chưa dừng lại từ
Hóa Phàm nhất trọng tăng lên mãi đến cửu trọng đỉnh phong mới ngừng tăng.
" Làm sao có thể " Hải Sinh không dám tin vào mắt mình lầm bầm nói, hắn tự cho
là thiên kiêu gặp một nhìn bình thường không khác phàm nhân bao nhiêu thanh
niên từ không có tu vi tăng lên đến Hóa Phàm để hắn làm sao có thể chịu thế
này đả kích.
Trung niên nhân cùng lão giả không nói chỉ là nhìn nhau cười khổ, hai người
đều từ trong đối phương mắt nhìn thấy được tuyệt vọng, lúc không có tu vi bọn
hắn đã bị Thương Thiên một quyền đánh bay, lúc này không chỉ Thương Thiên có
tu vi mà còn lại Hóa Phàm cửu trọng đỉnh phong này cao hơn bọn họ rất nhiều.
Trung niên nhân tu vi cũng chỉ là Hóa Phàm tứ trọng còn lão giả thì khỏi nói
hắn ngay cả Nhập Đạo cũng chưa tiến vào làm sao có thể cùng này Hóa Phàm cửu
trọng đỉnh phong so.
" Các ngươi có thể chết đi " Lúc này Thương Thiên cảm thụ tu vi tăng lên lập
tức mở mắt ra nhìn phía trước ba người mở miệng, hắn nói xong đưa tay ra trước
mặt ba người đè xuống.
Hải Sinh đám người thấy vây cũng sững sờ, này là thế nào. Nhưng lập tức bọn họ
phản ứng lại, một bàn tay to lớn hội tụ thành chưởng ấn từ thiên khung ép
xuống bọn họ vị trí.
" Không " Hải Sinh muốn rách cả mí mắt gào thét nhưng Thương Thiên không có
biểu tình vẫn như cũ nhìn trước mặt tất cả.
" Ầm " Bàn tay đập xuống Hải Sinh bọn người vị trí xong ngay lập tức tan biến,
nơi đó Hải Sinh bọn người đã biến mất đập vào mắt là một bãi máu thật lớn.
" Nên đi " Thương Thiên thu hồi khí thế tu vi lập tức thu lại chỉ còn là một
phàm nhân như lúc trước mới lẩm bẩm nói.
Thái Cổ thần sơn.
Trong cung điện vốn đang nhắm mắt ngủ say linh hồn bỗng nhiên mở mắt ra nhìn
về hướng Thương Thiên đôi mắt như xuyên qua ngàn tỷ dặm nhìn đến tất cả sự
việc ở đó.
" Lại một chiêu đó " Chỉ là chốc lát, linh hồn thu lại nhãn thần mở miệng nói.
Hắn tồn tại thời gian rất lâu nên hắn biết rất nhiều thứ, hắn tuy là nói
chuyện ngang hàng với Thương Thiên nhưng không ai hơn chính hắn hiểu rõ thời
gian tồn tại của hắn so với Thương Thiên chỉ là tiểu bối mà thôi. Nếu Thương
Thiên còn là thời Thái Cổ chân thân dù cho hắn mở miệng hắn cũng không dám.
" Bất Hủ Thiên Quân, Vĩnh Sinh Đại Đế...Haha " Linh hồn lúc này lẩm bẩm một
chút sau đó lại cười to lên một chút xong dừng lại tiếp tục nhắm mắt rơi vào
ngủ say.
" Vù vù " Lúc này vị trí lúc nãy Thương Thiên giết Hải Sinh ba người một tiếng
xé gió lướt tới, một ông lão khuôn mặt hiền lành dừng lại đứng ở nơi đó. Người
này chính là đã từng nhặt Thương Thiên từ trên Thái Cổ thần sơn trở về Lý Lục.
" Không ngờ hắn lại ẩn giấu sâu như vậy " Lý Lục nhìn một chút tình hình phía
dưới cùng bãi máu, sau đó mới hít một hơi lẩm bẩm nói.
Còn lúc này thì Thương Thiên đang ngồi ở một tửu lâu hỏi thăm một chút tình
hình gần đây, theo hắn hỏi được thì đây là đế đô của Thiên Vũ đế quốc, được
Khương Vũ Đại Đế sáng lập, Thương Thiên cũng chỉ hỏi đến đó không quan tâm
nhiều vì theo hắn tính toán bên trong này Khương Vũ Đại Đế cũng chắc là một
tôn Nhân Hoàng.