Người đăng: GuYue
Quãng đường một trăm dặm nếu bình thường thì đi bộ chỉ mất nửa ngày nhưng do
địa hình từ Ngân Hoàng thôn đến Hưng Duy thành nhiều đồi núi hiểm trở nên Từ
Phúc phải đi mất một ngày một đêm mới tới nơi.
Từ xa nhìn lại thì mới có thể thấy hết sự khổng lồ của Hưng Duy thành. Vẫn là
tường thành toàn bộ được xây bằng đá cao chừng mười trường, chiều dài tường
thành có lẽ cũng tầm chục dặm, trên tường thành luôn có quân tuần tra làm cho
người ta có cảm giác bất khả xâm phạm. Phía Đông thành tựa lưng vào dãy Đoạn
Cung sơn, từ xa có thể thoáng thấy một vài công trình kiến trúc tọa lạc trên
sườn núi. Quả không hổ danh là thành thị lớn nhất ở phía Tây của Thiên Quang
đế quốc.
Trước cổng thành đang đứng ước chừng trăm người có lẻ, nhìn qua trang phục có
thể thấy có số lượng không ít quan binh, lại còn thêm vài người mặc những bộ
đồ bên trên đều in những đồ án đặc biệt. Nhìn qua đồ án hình một con chim lửa
là có thể đoán được đâu đều là các ma pháp sư thuộc về quân đội. Nhưng không
biết có chuyện gì mà họ lại xuất hiện ở đây.
- Mọi người từ từ vào, chúng ta chỉ là kiểm tra để theo đúng trách nhiệm, sẽ
không là gì gây khó dễ cho mọi người khi vào thành.
Một tên quan binh tay đặt trên cán đao dắt ở hông một tay thì ra hiệu cho từng
người một tiến lên phía trước nói. Nhìn qua thì có vẻ như hắn là trưởng quan ở
đây.
Thủ tục kiểm tra cũng không quá rườm rà, đơn giản chỉ là hỏi vài câu, kiểm tra
hành lý mang theo rồi sẽ cho vào thành.
Theo như trong trí nhớ của mình khi từng đến đây thì Từ thúc chưa bao giờ thấy
Hưng Duy thành có quan binh tra xét, không biết đã xảy ra sự việc gì khiến cho
toàn thành phải tăng cường canh gác đến vậy . Mang theo nghi vấn này hắn tới
hỏi thăm một tên nam tử:
- Vị huynh đệ này có thể cho tại hạ hỏi thăm một chút tại sao đột nhiên Hưng
Duy thành lại có nhiều quan binh tuần tra vậy được không, lại còn có cả ma
pháp sư nữa? Tuy là Hưng Duy thành nằm gần biên giới với Thương Lân đế quốc
nhưng xưa nay quan hệ hai nước luôn luôn duy trì hòa bình, đã rất lâu rồi
không có chiến tranh xảy ra, phải chăng là có chuyện gì trọng đại?
Trung niên nhân nọ tướng mạo bình thường, làn da hơi ngăm đen lúc này quay
sang trả lời:
- Ngươi đây có phải là người tối cổ không vậy? Mà thôi nhìn bộ dáng của ngươi
chắc ở trên núi cũng lâu rồi phải không?
Vừa nói hắn vừa chỉ vào giỏ thuốc mà Từ thúc đeo ở sau lưng.
- Cũng không hẳn là có chiến tranh nhưng cũng gần như vậy. Đại khái là khoảng
một năm trước Thương Lân đế quốc thay đổi hoàng đế. Vị đế vương này sau khi
đăng cơ thì liền ban bố rất nhiều sắc lệnh ngăn cản người dân từ nước chúng ta
sang bên kia biên giới. Đồng thời điều động rất nhiều cường giả cùng quân đội
đến đóng tại các thành thị ở biên giới hai nước. Nếu không phải thám tử của
chúng ta nhanh nhạy sớm về báo tin thì có lẽ giờ này thành Hưng Duy đã sát
nhập vào lãnh thổ của Thương Lân rồi. Chính vì vậy từ kinh đô chúng ta cũng
liền phát lệnh điều động quân đội tới bien giới trấn thủ đề phòng những trường
hợp xấu nhất có thể xảy ra. Dân đen như chúng ta thật không hề muốn phải trải
qua chiến tranh loạn lạc như vậy a, cứ bình bình an an sinh hoạt cho qua ngày
là tốt nhất rồi!
Từ Phúc nghe tới đây thì gật đầu chắp tay cảm ơn nam tử:
- Thì ra là vậy, cảm ơn ngươi!
Sau một vài thủ tục kiểm tra đơn giản thì Từ thúc cũng đã vào trong thành.
Hưng Duy thành lúc bình thường cũng đã vô cùng đông đúc, người đi kẻ lại như
mắc cửi nay lại có thêm quan binh tăng cường tuần tra nên đường phố có vẻ hơi
chật chội. Không biết tại sao mà một thành thị cận kề nguy cơ chiến tranh lại
có thể thu hút nhiều người tập trung đến như vậy, phải chăng do có lượng cầu
lớn đến từ binh lính nên nguồn cung là các thương nhân cũng tăng theo. Tuy có
thể nguy cơ tai họa đổ ập lên đầu nhưng cơ hội kiếm tiền như thế này ai mà bỏ
qua được cơ chứ. Dọc các tuyến phố thì các cửa tiệm cứ san sát nhau, cảnh
tưởng người người dừng lại mua hàng có thể thấy ở khắp các con đường lớn. Có
lẽ chỉ trừ những con hẻm nhỏ là có thể đi lại thoải mái còn đâu tại những
tuyến phố lớn thì việc bước được một hai bước đã có thể coi như không tệ rồi.
Từ thúc thúc vào thành từ buổi sáng vậy mà mãi tới gần trưa hắn mới có thể tìm
được một khách điếm để nghỉ lại.
Khách điếm này nằm ở cuối một con đường nhỏ, địa thế quả thực không thể nói là
tiện cho việc buôn bán nhưng lại rất thích hợp cho việc nghỉ trọ vì nó khá yên
tĩnh. Thật may cho Từ Phúc vì Thật may cho Từ Phúc vì khi hắn đến hỏi vừa may
còn duy nhất một phòng nhỏ cho hắn thuê, không phải là hắn không đủ khả năng
để thuê phòng lớn mà hiện nay tiền bạc là một vấn đề cực kỳ nan giải với hắn,
có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì phải tiết kiệm bấy nhiêu, đang từ chỉ có
một mình tiểu Vũ giờ đây lại phải lo thêm cho một tiểu cô nương nữa. Hắn tuy
rằng có hiểu biết về thảo dược nhưng đó chỉ là về độ trân quý và dược tính chứ
về giá trị trên thị trường thì hắn hoàn toàn không biết một chút nào, chưa
biết gốc Song Sinh Địa Linh Sâm kia có thể bán được bao nhiêu, chỉ riêng nghĩ
về việc mua đồ dùng hàng ngày cho hai đứa trẻ thôi cũng như là một tảng đá đè
nặng trong lòng hắn rồi. Bảo hắn không muốn cho tiểu Vũ đi học là hoàn toàn
sai lầm, thân là một thầy thuốc thì lương tâm và y đức không cho phép hắn nhận
tiền của bệnh nhân nghèo, nhất lại là những người đã giúp đỡ hắn rất nhiều kể
từ khi hắn tới Ngân Hoàng thôn sinh sống. Nhưng không có tiền đồng nghĩa với
việc là không thể chi tiểu Vũ tới học tập ở học viện được.
Từ Phúc vốn không có con cái, đúng hơn là con trai của hắn không nhận hắn làm
cha, cũng chính vì có nhiều hiểu lầm trong quá khứ nên hắn mới đến Ngân Hoàng
thôn để có thể trải nghiệm một cuộc sống thanh bình. Đến khi tìm thấy tiểu Vũ
thì một lần nữa lại khiến hắn nhớ về đứa con trai kia của mình, vì vậy hắn dồn
toàn bộ tâm huyết vào để nuôi dạy tiểu Vũ. Chính vì vậy hơn ai hết hắn muốn
cho tiểu Vũ đi học, cho đứa trẻ này trải nghiệm sự giáo dục tốt nhất có thể.
Trong chiếc giỏ này hắn đem theo khá nhiều loại thảo dược quý hiếm mà hắn đã
tìm được trong suốt những năm qua, bây giờ vì tiểu Vũ hắn quyết định sẽ đem đi
bán để có thể lo liệu cho thằng bé.
Sau khi sắp xếp đồ đạc trên phòng mình xong xuôi thì hắn xuống dưới đại sảnh
của khác điếm, nơi đó là một phòng ăn lớn. Đi đường xa nên lúc này hắn cũng đã
thấm mệt và đói bụng. Từ Phúc chọn một chiếc bàn ở trong góc để ngồi xuống,
sau khi gọi vài món ăn đơn giản thì hắn rót một chén trà, đang chuẩn bị uống
thì từ phía một chiếc bàn lớn gần cửa ra vào phát ra những âm thanh thu hút sự
chú ý của hắn.
Đó là một nhóm năm sáu tên tráng niên tuổi chừng hai, ba mươi. Nhìn qua thang
phục trên người bọn họ thì có thể thấy đây là quân binh. Từ Phúc thầm nghĩ
“Chẳng phải tình hình quân đội đang căng thẳng hay sao, những lúc thế này đáng
nhẽ quân binh như bọn chúng phải tập hợp trong doanh trại mới đúng chứ, tại
sao lại có thể ra ngoài mà ăn thịt uống rượu thoải mái như vậy cơ chứ. Chẳng
nhẽ kỷ luật quân đội đã xuống đến mức này hay sao?”.
Một tên đầu trọc nhìn qua có vẻ như là lão đại của cả bọn ngồi chống một chân
lên ghế, hắn lấy tay vặn chiếc đùi gà đưa lên miệng cắn một miếng lớn, uống
một hớp rượu rồi nhìn về mấy tên còn lại nói:
- Mấy người các ngươi nghĩ xem cái tình cảnh nhàm chán này còn diễn ra bao
lâu nữa? Con bà nó! Gần nửa năm rồi mà chưa đánh một trận nào hết, ta đây vào
quân cũng chỉ muốn đánh vài trận, giết vài tên địch kiếm chút ít công danh vậy
mà cứ phải chôn chân ở cái nơi quái quỷ này! Cả ngày chỉ có ở trong doanh trại
hết tập luyện rồi lại điểm binh qua lại, cơm ăn cũng không có được thoải mái
như ở nhà, biết vậy từ đầu ta đã không nên nghe lời cha ta đi đầu quân mà ở
lại quê cưới vợ cho rồi!
Nói xong hắn lại cắn tiếp một miếng thịt lớn, định đưa bát rượu lên uống tiếp
nhưng rồi phát hiện rượu trong bát đã gần hết. Một tên dáng người nhỏ con điệu
bộ có phần khúm núm ở cạnh hắn thấy vậy vội rót rượu vào bát cho tên đầu trọc
rồi nhanh miệng nói chen vài câu:
- Lão đại ngươi đừng nói lớn tiếng như vậy, chúng ta là trốn khỏi doanh trại
ra ngoài, nếu nói lớn tiếng để người khác bắt gặp e là chúng ta sẽ bị phạt
nặng!
Không đợi này một tên tóc cắt ngắn, dáng người trung đẳng đập bàn nói lớn:
- Ngươi đúng là một tên nhát gan! Ngươi sợ cái gì chứ, chúng ta đã phải chọn
một nơi nhỏ như thế này để ăn uống thì làm gì có ai có thể biết được cơ chứ.
Đúng lúc này thì tên đầu trọc cũng vừa tu xong bát rượu lại nói tiếp:
- Các ngươi nói xem tại sao tên hoàng đế của Thương Lân đế quốc lại làm ra
những hành động như vậy? Mới lên ngôi được bao lâu, ngồi chưa ấm chỗ đã liền
muốn động binh. Dẫu ta biết rằng đế quốc bọn chúng quân lực hùng hậu nhưng
chúng ta cũng đâu có yếu thế, nếu như thực sự đánh nhau thì đến lúc đó cá chết
lưới rách chỉ có béo bở cho đế quốc Sương Nguyệt ở phía bắc, bọn chúng có thể
nhân cơ hội hai nước chúng ta lưỡng bại câu thương rồi hốt luôn một vố thôn
tính cả hai.
Một tên dáng bình thường điệu bộ có phần cổ quái miệng nở một nụ cười cổ quái
nói:
- Theo đệ thì có lẽ đây chỉ là cách mấy vị đế vương thể hiện uy quyền, hoặc
cũng có thể là đế vương của bọn chúng đang muốn trao đổi điều kiện gì đó với
bệ hạ của chúng ta.
Nghe đến đây thì không chỉ mấy tên quân binh huynh đệ của hắn tò mò hỏi dò mà
ngay cả mấy vị khách xung quanh cũng tròn xoe con mắt vểnh tai lên lắng nghe.
Thấy vậy hắn cười càng cổ quái hơn rồi nói:
- Có lẽ đế vương của Thương Lân đế quốc đã sa vào lưới tình với bệ hạ của
chúng ta, hắn muốn có được bệ hạ của chúng ta nên mới nghĩ ra kế sách này. Hắn
nghĩ bệ hạ của chúng ta thương dân như con chắc chắn sẽ không muốn cảnh trăm
họ lầm than nên sẽ xuống nước hòa giải, đến lúc đó hắn chỉ cần nêu ra điều
kiện đó thì người không thể từ chối, hơn nữa nếu hai nước chúng ta sáp nhập
làm một thì việc thống nhất tam quốc sẽ chỉ như lấy đồ trong túi mà thôi!
Tức thời mọi người nghe thấy đều không nhịn được mà phì cười, ngay cả Từ Phúc
nghe xong cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm cười trừ. Hắn nói như vậy là có ý gì
cơ chứ, đế vương hai nước yêu nhau sao? Chưa cần nói đến thân phận hai người
họ, chủ riêng việc hai tên nam tử ở chung một chỗ, lại còn làm những chuyện
của nam nữ thật sự quá là trái với luân thường đạo lý rồi, một việc hoang
đường như vậy sao có thể xảy ra được cơ chứ. Kẻ nghĩ ra được chuyện này thực
sự là đầu óc có vấn đề rồi.
Thấy huynh đệ của mình nói ra những lời này lại còn khiến cho mọi người xung
quanh phì cười thì tên đầu trọc đành phải chữa thẹn hộ huynh đệ mình, hắn nói:
- Lão tứ, ngươi có phải ngươi say rồi nói nhảm không? Chuyện đó làm sao có
khả năng xảy ra được cơ chứ!
Sau đó hướng về phía tên có dáng người nhỏ con nói:
- Lão lục, ngươi đỡ Tứ ca của ngươi dậy, chúng ta đi về
Nói đoạn hắn đứng dậy trả tiền rồi cả bọn ra về để lại bên trong khách điếm
những tiếng cười vẫn không ngớt. Tên nam tử đầu trọc tuy nhìn qua có vẻ hơi
hữu dũng vô mưu nhưng cách làm vừa rồi của hắn không thể không nói là sáng
suốt, không cần biết tứ đệ của hắn say thật hay giả vờ nhưng chỉ cần những lời
nói vừa rồi đã đủ để đưa tất cả bọn chúng vào chỗ chết, những lời nói xúc phạm
đến hoàng đế như vậy mà bọn chúng cũng dám nói ra vậy thì có lẽ lăng trì xử tử
vẫn còn là nhẹ.
Đầu giờ chiều Từ Phúc rời khỏi khách điếm, qua hỏi thăm thì hắn được biết
thương hội duy nhất tại Hưng Duy thành nằm tại đường lớn hướng chính nam. Từ
khách điếm của hắn đi tới nơi bình thường chỉ mười phần chung là tới nơi nhưng
hiện nay thì với lượng người ở trong thành đông đến như vậy khiến cho hắn phải
mất tới gần một canh giờ mới có thể tới nơi.
Dừng lại trước một tòa nhà cực lớn Từ Phúc ngửa mặt lên nhìn thì trên một tấm
biển lớn treo ở trước mặt tiền của tòa nhà có đề mấy chữ “Vạn Kim Thương Hội”.
Mặt tiền của tòa nhà này ước chừng phải gấp ba, bốn lần so với những cửa tiệm
bình thường. Cửa chính cơ hồ là chiếm đến hai phần ba mặt tiền của tòa nhà,
vài chục người đi lại cùng lúc cũng không có vấn đề gì, phía trước cửa có một
hãng cột làm bằng đá hoa với những đường vân tuyệt đẹp, không cần phải là
chuyên gia thì nhìn qua cũng có thể thấu được hàng cột này tuyệt đối giá trị
không nhỏ.
Bước qua cửa lớn là tiến vào đại sảnh của thương hội, đập ngay vào mắt mọi
người khi tiến vào đây là một bức tượng Thiềm Thù cao chừng hai thước làm toàn
bộ bằng vàng. Bên trong đại sảnh rộng chừng vài trăm thước vuông cũng có mấy
hàng cột nhưng khác với những cây cột ở bên ngoài thì những cây cột ở bên
trong này tất cả đều được dây vàng lên trên, kể cả những bức phù điêu treo
trên tường khắp đại sảnh cũng là như vậy. Không dừng lại ở đó ngay cả những
chiếc đèn chùm treo trên trần cũng được làm từ vàng và pha lê nhìn qua cực kỳ
huyễn lệ. Trước khi đến đây thì Từ Phúc cũng đã được nghe về danh tiếng của
Vạn Kim thương hội rồi, cái gì là “đại lục đệ nhất thương hội”, cái gì là “phú
khả địch quốc” cơ chứ, quả đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Nghe nói là
một chuyện nhưng nhìn thấy mới khiến cho người ta cảm giác hết được sự giàu có
của thương hội này. Đây mới chỉ là một phân hội tại một thành thị mà đã xa hoa
đến như thế này vậy thì tổng bộ của thương hội thì sẽ còn đến một mức nào nữa
cơ chứ.
Bên trong đại sảnh thì Từ Phúc nhìn thấy có một nơi tập trung khá là đông
người đang đứng chờ, có vẻ như đây chính là quầy lễ tân của thương hội. Đứng
yên vào hàng chờ đợi đến lượt thì hắn đưa mắt nhìn quanh cả đại sảnh một lượt
như muốn ngắm nhìn lại sự xa hoa lộng lẫy cùng với không khí buôn bán tấp nập
ở đây, nhưng trái với suy nghĩ đó thì tất cả những gì hắn thấy chỉ là khung
cảnh mọi người qua lại, gần như không hề thấy bất kỳ một chút dấu vết nào của
hàng hóa được giao dịch cả, nhất thời trong lòng Từ Phúc có chút lo lắng.