Người đăng: GuYue
- Linh Nhi, tiểu Hồng! Hai người hôm nay đi ra ngoài làm gì vậy? Có thể nói
cho ta biết được không?
Tiểu Vũ khi vừa thấy hai người trở về liền vội chạy tới hỏi ngay, tiểu Hồng
thì nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm còn Linh Nhi hơi đỏ mặt:
- Chỉ là chút đồ của con gái thôi mà, ngươi quan tâm làm gì?
Tiểu Hồng ngay lập tức bồi thêm vào:
- Cái loại nam nhi như ngươi quan tâm chuyện của con gái chúng ta làm gì vậy?
Sau giờ cơm tối mọi người đều trở về phòng mình nghỉ ngơi vì ngày mai đã là
ngày nhập học rồi. Không biết hai cô bé như thế nào chứ tiểu Vũ hắn đang vô
cùng háo hức đến mức trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau.
- Tiểu Vũ dậy mau! Có biết là lúc nào rồi không? Nếu còn không dậy thì ngươi
sẽ bị muộn đó. Tối qua ta đã nhắc ngươi đi ngủ sớm vậy mà giờ này còn chưa dậy
là sao?
Tiểu Vũ vẫn còn đang trong giấc nồng, hai tay không ngừng quơ quơ miệng lẩm
bẩm
- Từ thúc cho con ngủ thêm chút nữa đi!
Từ thúc vẻ mặt nghiêm nghị lên quát
- Không được! Ngươi dậy mau đi! Linh Nhi với tiểu Hồng đều đang đợi ngươi kia
kìa! Ta đã pha trà cho ngươi uống cho tỉnh táo rồi đây, ngươi ăn sáng rồi uống
đi!
Nghe tới Linh Nhi thì tiểu Vũ như là được tiêm thuốc kích thích vậy, hắn bật
người dậy còn nhanh hơn cả tôm tươi. Chạy đi vệ sinh buổi sáng rồi thay quần
áo, ước chừng chỉ mười phút sau đã tinh tươm xuất hiện trước mặt Linh Nhi và
tiểu Hồng. Tiểu Hồng bĩu môi liếc hắn một cái còn Linh Nhi đi tới nắm tay hắn
rồi cả ba đứa trẻ theo Từ thúc rời khỏi khách điếm.
-Oa, học viện thật là lớn! Từ thúc có phải chúng con sẽ học ở đây không?
Tiểu Vũ nhìn qua học viện không nhịn được mà kinh hô. Đối với một đứa nhóc
trước nay chỉ sống trong núi như hắn thì nơi đây là một thứ gì đó cực kì có
sức hấp dẫn. Nới đây sẽ là nơi mà sáu năm tiếp theo hắn gắn bó như nhà, là nơi
sẽ quyết định con đường tương lai của hắn.
-Ừm. Sau khi vào trong này các ngươi nhớ phải nghe lời các lão sư ở trong này, phải cố gắng chăm chỉ học tập, tu luyện, đừng làm phụ lòng mọi người trong thôn!
Tiểu Vũ gật đầu lia lịa:
-Từ thúc người yên tâm đi, tiểu Vũ chắc chắn sẽ ngoan ngoan, chăm chỉ!
Trong lúc Từ thúc đang dặn dò tiểu Vũ thì có một chiếc xe ngựa dừng lại gần
đó. Từ trên xe ngựa có một cô bé bước xuống, nhìn qua chiếc xe ngựa là có thể
đoán được gia cảnh của cô bé rồi, nếu không phải vương công quý tộc thì cũng
là phú hào một vùng. Tuy là như vậy nhưng cô bé ăn mặc cực kì bình thường,
khuôn mặt cũng gọi là xinh xắn nhưng điểm đặc biệt nhất là một đầu tóc vàng
kim buộc gọn sau lưng nhìn qua có vài phần ưu nhã.
Khi cô bé vừa bước xuống thì ngay sau đó một nữ tử quần áo hoa lệ cũng bước
xuống theo nhưng cô bé quay lại nói điều gì đó với nữ tử này thì vẻ mặt cô ta
có vẻ hơi trầm xuống rồi sau đó liền trở lại trong xe, cửa xe đóng lại rồi sau
đó rời đi. Thấy nhóm người Từ thúc và tiểu Vũ đứng đó cô bé liền đi tới chào
hỏi:
- Xin chào mọi người, ta tên là Chúc Đan, xin hỏi đây có phải Hưng Duy học
viện không?
Giọng nói của Chúc Đan thực nhẹ nhàng, bộ dáng lễ phép khiến cho Từ thúc cũng
không nhịn được mà gật đầu một cái thầm nghĩ "không biết gia đình nào lại có
thể giáo dục ra một tiểu cô nương lễ phép đến vậy?" rồi nói:
-Đúng vậy! Đây chính là Duy Hưng học viện, nhìn qua tuổi tác chắc ngươi cũng tới đây nhập học phải không?
Chúc Đan gật đầu, hướng về ba đứa trẻ hỏi:
- Vâng! Ta là tân sinh năm nay, chắc các ngươi đây cũng là tân sinh của năm
nay, không biếtta có thể hỏi tên của các ngươi được hay không?
Vừa nghe thấy vậy tiểu Vũ nhanh nhảu trả lời:
- Ta tên tiểu Vũ, đây là Từ thúc thúc của ta, đây là Linh Nhi và đây là…
Tiểu Vũ chỉ từng người một rồi giới thiệu nhưng khi chuẩn bị giới thiệu đến
tiểu Hồng thì tiểu Hồng vội chặn họng không cho hắn nói tiếp:
- Ai cần ngươi nói hộ chứ.
Rồi quay sang phía Chúc Đan:
- Ta là tiểu Hồng! Rất mong được giúp đỡ!
Đúng lúc này thì có một nhân viên học viện đi về phía mọi người rồi nói:
- Các vị chắc là tới để nhập học phải không? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, xin mời
mọi người theo ta vào trong tránh để chậm trễ thời gian!
Sau đó mọi người đi theo nhân viên vào trong, vừa đi tiểu Vũ vừa thầm trồ với
mấy tòa học lâu và mấy công trình kiến trúc ở trong học viện. Linh Nhi thấy
vậy thì cảm thấy hơi ngượng, Chúc Đan thì lấy tay che miệng rồi cười mỉm duy
chỉ có tiểu Hồng là bình tĩnh, dường như đã quen với cái tính hiếu kì này của
hắn.