Người đăng: GuYue
Đây là một khu rừng rậm với những cây cổ thụ cao chót vót, những tán cây rậm
rạp đan vào nhau khiến cho ánh sách rất khó lọt xuống phía dưới.
Trong khu rừng có một người đang chầm chậm bước tới, mỗi bước chân đều thập
phần bình thản nhưng tâm tình của hắn lúc này như đang bị lửa nóng thiêu đốt.
Rốt cuộc cũng được nhìn thấy nàng, nàng vẫn đứng dưới gốc cây nơi lần đầu hai
người gặp nhau chỉ khác là lần này không còn nữa một thằng bé bị lạc đường
trong rừng, hắn giờ này đã là một thanh niên anh tuấn. Nàng cũng không còn là
một cô bé bị thương chờ người đến cứu như lúc trước, nàng giờ đây một thân
quần áo diễm lệ, dung mạo nàng càng đẹp hơn tựa như tiên tử hạ phàm như vậy
giống nhau. Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau chứa đầy những thâm tình ẩn
ý:
- Huynh có nhớ đã bao nhiêu năm rồi hay không? Tại sao bây giờ huynh mới trở
lại tìm ta!
Giọng nàng run run, lúc này trong đôi mắt nàng đã xuất hiện một tầng lệ quang.
Tựa như trách cứ, tự như tủi thân lại tựa như sung sướng.
- Mười chín năm bốn tháng lẻ sáu ngày! Ta vẫn còn nhớ rất rõ!
Giọng hắn trả lời dõng dạc, dứt khoát như chém đinh chặt sắt, mang lại cảm
tưởng như mỗi giờ mỗi khắc hắn đều khắc sâu vào tâm trí mình vậy.
- Nhưng ta vẫn chưa trở lại tìm nàng vì lúc đó ta còn chưa đứng ở thế giới
này đỉnh phong, chưa thể xứng đáng với nàng, chưa thể bảo hộ cho nàng...
Không để hắn nói tiếp nàng đi nhanh tới nhào vào lòng hắn, đem đầu mình tựa
vào vai hắn:
- Chàng biết không, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng trong lòng ta đã
xuất hiện một cảm giác rất lạ, chỉ là lúc đó ta còn quá nhỏ nên chưa thể hiểu
được đó là cái gì. Chàng có biết vì sao ta bị mọi người gọi là tiểu ma nữ
nhưng trước mặt chàng thủy chung không thể phát tác ra được một chút nào hay
không? Khi chàng lần đầu cứu ta rồi lại sau đó đứng lên phía trước che chở cho
ta trong lòng ta lúc đó có một cảm giác cực kì ấm áp, cực kì an bình, kể cả
cho dù ta từ nhỏ đến lớn luôn được mọi người xung quanh bảo vệ, luôn được cha
ta thương yêu nhưng nếu so với cảm giác lúc đó thì thật đúng là một trời một
vực! Đến sau này lớn lên ta mới dần hiểu được đó gọi là yêu, sau đó mỗi năm
vào đúng ngày đó ta đều tới nơi này hy vọng chàng có thể trở lại cho đến khi
cha ta cho người đến gọi ta về, ta hy vọng lại có thể gặp lại được cậu bé năm
đó đi lạc đến đây, thậm trí có lần ta còn tự dựng lại khung cảnh ta gặp nạn
với mong muốn lại được chàng đến cứu.
Nói đến đây hai mắt nàng đã đẫm lệ nhưng vẫn không dấu được sự vui sướng đang
dâng lên trong lòng. Hắn cũng lại như thế nào không vui đâu này nhưng khi nghe
tới đoạn nàng tự làm mình bị thương chỉ để mong được gặp lại hắn thì hai trong
mắt hắn cũng đã trở nên hơi ươn ướt.
- Ta yêu chàng! Hôn ta đi!
Nàng dời đầu khỏi vai hắn, nhẹ nhàng nói.
- Ta cũng yêu nàng!
Dứt lời môi hai người đã gắp gao dán chặt vào nhau, tay hắn vòng qua eo nhỏ
của nàng còn tay nàng đặt lên bả vai rộng rãi của hắn. Rốt cuộc tại nơi lần
đầu số phận đem họ tới với nhau đôi tình nhân đã tái hợp.
Lúc này từ trong người hắn bốc lên một cỗ nhiệt lưu làm cho căn nguyên tội ác
của hắn bắt đầu trỗi dậy. Bị một thứ gì đó khẽ đụng chạm vào thân dưới làm
nàng đỏ mặt nhưng cũng không vì vậy mà có thể ngăn cản nàng và hắn tiếp tục.
Đôi bàn tay của hắn đã dời khỏi nàng eo nhỏ, bắt đầu tác quái trên cơ thể
nàng, nàng cũng theo bản năng mà đưa tay lên cởi áo hắn ra. Cuối cùng môi hai
người cũng rời nhau, cả hai cùng thở hào hển.
Quần áo cũng đều đã cởi xuống nhưng hắn và nàng đều có chút bối rối, một phần
vì cả hai đều là xử nam xử nữ, một phần vì nửa thân dưới của nàng không phải
là nhân loại nên không thể theo lẽ thường mà hành động, đúng vậy, nàng là bán
nhân loại, nửa thân dưới của nàng mang hình dáng của một con Mai Hoa Lộc (hươu
sao), nàng khẽ quay mặt đi, hàm răng khẽ cắm môi dưới. Nhưng sự bối rối rất
nhanh trôi qua, hắn liền đi đến phía sau nàng, nàng cũng hiểu ý liền quỳ hai
chân trước xuống còn hai chân sau dạng ra, cuối cùng cũng vượt qua được sự bỡ
ngỡ thuở ban đầu. Hắn từ từ tiến vào, hắn như thế nào yêu nàng, cho dù lúc này
dục hỏa nóng cháy thúc dục nhưng hắn cũng không muốn làm nàng bị thương, dần
dần một lần rồi lại một lần, những âm thanh thầm thấp xen lẫn tiếng thở và kêu
rên vang lên. Dần dần tần xuất của những âm thanh đó cũng tăng lên, rồi đến
lúc những âm thanh đó lặp lại một cách đều đặn. Cả khu rừng dường như dừng lại
mọi hoạt động của nó, lúc này trong khu rừng chỉ còn có những âm thanh kia
vang vọng.
Tiểu Vũ bừng tỉnh, tiếng thở hào hển của hắn làm kinh động tới Từ thúc đang
ngủ ở bên cạnh. Từ thúc tỉnh dậy quay qua hỏi hắn:
- Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?
- Từ thúc, con gặp phải một giấc mơ vô cùng kì quái!
- Nằm mơ? Chẳng phải từ bé đến giờ chơi chưa từng ngủ mơ hay sao. Mà sao lại
gọi là giấc mơ kì lạ?
Tức thì hắn liền miêu tả lại một lượt giấc mơ của mình. Nghe xong hắn kể Từ
thúc trầm ngâm một lúc lâu, biểu hiện thập phần kỳ hoa, rồi quay sang bảo hắn:
- Có lẽ do ngươi quá mệt mỏi cộng thêm thời gian lâu ngày ở trong rừng nên
sinh ra tâm thần không ổn định đó thôi. Sáng mai ta sẽ đi kiếm chút thảo dược
để làm cho ngươi một ít trà an thần, chắc sẽ có tác dụng, còn giờ thì nằm
xuống nghỉ đi!
- Vâng ạ!
Ngày hôm qua sau khi dùng xong cơm tối thì tiểu Vũ liền đem tất cả những
truyện mình trải qua từ khi bắt đầu đi giao thuốc hộ Từ thúc, tất nhiên vẫn là
trừ việc xảy ra ở trong hang động sau thác nước. Sau khi kể xong hắn mới nhớ
là còn nhánh cây mà Mộc Nghiên tặng, hắn liền lấy ra hỏi Từ thúc thì Từ thúc
bảo với hắn rằng đây là một cành Lục Ngạc Mai có tác dụng tăng tốc độ hồi phục
của cơ thể, tuy không phải là cực phẩm trân quý nhưng cũng thuộc vào loại ngàn
vàng khó cầu. Từ thúc thấy trên tay hắn Vô Cực Chỉ Hoàn thì cũng có hỏi nhưng
rất nhanh hắn liền bảo đó cũng là vật do Mộc Nghiên tặng, dù sao chiếc nhẫn
cũng nhìn như hai sợi dây leo quấn vào nhau hắn cũng lấy Lục Ngạc Mai từ đó ra
nên Từ thúc cũng không nghi ngờ gì hết.