Thần Dược.


Người đăng: GuYue

Khi tiểu Vũ tỉnh lại thì trời đã tối, chỉ còn vài ánh trăng chiếu xuyên qua
tán lá khiến cho khu rừng lại càng trở nên âm u quỷ dị.

- Tại sao ta lại nằm ở đây nhỉ? Mộc Nghiên đâu rồi, chả nhẽ nàng đã bị bắt
đi? Ta nhớ là đã bị gã xấu xa đó đánh cho bất tỉnh, rồi lại cảm thấy hình như
có cái gì đó cứa vào cổ, hay là ta đã bị tên thợ săn xấu xa kia giết chết?
Nhưng tại sao cơ thể ta lại không có một vết thương nào thế này, chả nhẽ ta đã
thành hồn ma? Nhưng mà chả phải lão gia gia đã nói linh hồn đạt đến Thánh giai
thì mới có thể miễn cưỡng tồn tại sau khi cơ thể chết đi cơ mà. Đúng rồi khi
đó ta cảm nhận mình sắp chết thì hình như có thứ gì đó chảy vào trong miệng,
chả có lẽ có người đã cứu ta?

Hắn dùng lưỡi liếm môi:

- Thứ này thật ngọt và mát, còn thơm mùi thảo mộc nữa chứ, thật là khác một
trời một vực với những thứ thuốc mà thúc thúc hay cho ta uống mỗi lần bị ốm.
Phải chăng đây chính là thần dược mà mấy người trong thôn hay nhắc tới? Nếu có
thể kiếm nhiều một chút đem về cho Linh Nhi cùng uống thì thật tốt.

Như là cảm nhận được trong tay mình có gì đó, hắn nâng bàn tay lên rồi chăm
chú nhìn vào mẩu cành cây trong tay mình. Đột nhiên hắn hơi mỉm cười:

- Có lẽ người trong tộc của Mộc Nghiên đã tới cứu nàng ấy, hẳn thứ ta uống là
thần dược của họ, còn nhánh cây này chắc chắn là quà mà Mộc Nghiên tặng ta để
cảm ơn ta cứu nàng ấy đây mà!

Nói xong hắn thu nhánh cây vào trong Vô Cực chỉ hoàn, dù sao cũng là quà của
Mộc Nghiên tặng không nên để chung với những thứ tầm thường ở chiếc nhẫn trữ
vật kia. Xong xuôi hắn quyết định sẽ rời khỏi đây, không thể chậm trễ được
nữa.


- Tại sao lại có thể như vậy? Con gái, kẻ nào đã làm như vậy với ngươi, ba ba
sẽ băm hắn thành vạn mảnh trả thù cho ngươi!

Mộc Linh Tử nhìn vào chỗ sừng bị gãy của Mộc Nghiên vẫn còn đang rỉ ra những
giọt máu xanh mà phẫn nộ.

- Không có gì đâu ba ba, đây coi như trả giá cho những việc từ trước đến nay
ta đã gây ra cho mọi người trong tộc đi!

Mộc Nghiên cúi đầu, trong mắt vẫn còn có lệ quang ẩn hiển, hiển nhiên là nàng
vẫn còn cảm thấy đau đớn từ vết thương truyền đến.

- Nhưng mà nó sẽ ảnh hưởng đến ngươi sau này!

- Con đã nói là không sao mà!

Mộc Nghiên vội vàng ngắt lời Mộc Linh Tử, quay người chạy ra khỏi phòng. Đúng
lúc này Mộ Tinh Trần từ ngoài đi vào. Thấy được Mộ Tinh Trần thì Mộc Linh Tử
như người chết vớ được cọc, hắn không còn để ý đến lễ tiết thường ngày vội
vàng hỏi ngay:

- Đại trưởng lão, chuyện này phải giải quyết như thế nào bây giờ? Ta cũng chỉ
có như vậy một đứa con gái, nó mới có sáu tuổi tuy có thực sự nghịch ngợm
nhưng cũng không đến nỗi phải chịu đựng như vậy chứ!

Đến đây thì hắn đã không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt bắt đầu rơi. Mộ
trưởng lão thấy vậy cũng cố gắng an ủi hắn:

- Cũng mong là vết thương này chỉ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con bé
chứ không nguy hiểm tới tính mạng của nó, bây giờ mọi việc đều chỉ trông đợi
vào số mệnh thôi!


Ngân Hoàng thôn.

Bên trong một ngôi nhà nhỏ có hai bóng người, một lớn một nhỏ, người lớn là
một nam tử còn người kia là một bé gái, đó chẳng phải là Từ thúc cùng với Linh
Nhi hay sao.

-Từ thúc, phải chăng ca ca sẽ trở về để kịp đi học c ùng với Linh Nhi?

Linh Nhi lúc này đang cười một cách hời hợt, nàng nói ra câu đó chỉ là để tự
an ủi bản thân mình, không phải nàng không muốn khóc mà đúng hơn là khóc không
nổi nữa rồi, gần hai tháng nay mỗi ngày nàng đều khóc mỗi khi Từ thúc từ bên
ngoài trở về mà không có tin tức gì của tiểu Vũ, cơm cũng không thèm ăn, nếu
không phải Từ thúc động viên nàng rằng một khi tiểu Vũ trở về mà thấy nàng
tiều tụy thì sẽ cực kì đau lòng thì có lẽ nàng đã không động tới đồ ăn.

- Chắc chắn là vậy rồi! Nó sẽ trở về kịp thôi.

Từ thúc lúc này nhìn đã tiều tụy hơn trước rất nhiều, mái tóc từ chỗ chỉ có
vài sợi bạc thì nay đã lan tới nửa đầu, đôi mắt sáng ngời mọi khi nhìn qua lúc
này đã là một mảng mờ mịt.

Đúng lúc này một thanh âm từ ngoài cửa vọng vào:

- Từ thúc thúc, Linh Nhi ta đã về rồi đây!

Hai người một già một trẻ đồng thời chấn động, đến khi hai người định thần lại
thì một thân ảnh quen thuộc đã hiện ra trước mắt họ. Đó không phải là tiểu Vũ
hay sao, lúc này Từ thúc đột nhiên đi tới vung tay tát một cái vào mặt hắn
nhưng hắn không hề có ý tứ né tránh, hắn biết suốt thời gian này Từ thúc lo
lắng cho hắn nhường nào. Linh Nhi thấy thế liền chạy tới đỡ hắn rồi nói:

- Thúc thúc, sao người lại đánh ca ca, thật vất vả ca ca mới về mà!

Từ thúc tức giận:

- Ta còn tưởng tên tiểu tử này tìm được cỏ lạ nào ở ngoài nên quên cả đường
về nhà rồi chứ.

- Từ thúc, Linh Nhi ta biết lỗi rồi, là ta đã làm hai người lo lắng cho, ta
xin nhận lỗi!

Nói xong hắn liền quỳ xuống thì ngay lập tức đôi bàn tay của Từ thúc đã với
tới ngăn không cho hắn quỳ. Sau đó rất nhanh Từ thúc liền kiểm tra một lượt
thân thể hắn, kiểm tra xem hắn có bị thương hay không, đến khi không phát hiện
ra vấn đề gì mới gật đầu nói:

- Bình an trở về là tốt rồi! Trời cũng đã về chiều, để ta đi làm cơm, hai đứa
các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi đi!


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #22