Người đăng: GuYue
- Tiểu tử nhà ngươi định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Đáng tiếc con bé này
lại không phải mỹ nhân gì hết, không tính tới việc nó không phải nhân loại thì
cứ nhìn cái cơ thể của nó đi, nhìn trông thật giống một con quái vật.
Tiểu Vũ không hề nhìn lại chỉ thều thào nói:
- Với ta thì muội ấy còn xứng đáng làm người hơn ngươi nhiều và muội ấy cũng
rất xinh nữa.
Dường như bị chọc giận, gã thợ săn liền vứt cây cung xuống đất rồi lao vào
đánh tiểu Vũ tới tấp đến khi hắn ngã gục xuống, lúc này cả người tiểu Vũ đều
là vết thương nhưng hắn vẫn cố gắng ôm chân của gã thợ săn. Gã thợ săn lúc này
đã tức giận tột độ, hắn rút con dao ra rồi cúi xuống dí vào cổ tiểu Vũ:
- Đừng tưởng ta không dám giết ngươi, ta giết ngươi xong rồi đem con bé đi
thì thần không biết quỷ không hay.
Nói rồi tay hắn đưa nhẹ, tức thì con dao đã cứa một đường vào cổ tiểu Vũ, máu
tươi chảy ra. Tiểu Vũ liền rơi vào hôn mê, sinh mệnh đang dần trôi qua.
Sau khi xử xong tiểu Vũ thì gã thợ săn quay qua Mộc Nghiên cười: “Thảo nào
ngươi không chạy, thì ra một chân đã bị thương.”.
Nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt hắn vụt tắt khi hắn nhìn thấy Mộc Nghiên hạ
bệ chán bị thương xuống rồi tiến lại phía hắn, trong đôi mắt của nàng lúc này
chỉ còn sự băng lãnh. Nàng vung tay lên tức thì hàng loạt dây leo đã lao tới
cuốn chặt gã thợ săn, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi toàn thân đã biến
thành giống như một cái kén.
Nàng vội chạy tới rồi ngồi xuống nên cạnh tiểu Vũ, đưa hắn gối lên chân mình.
Tình hình tiểu Vũ cực kì xấu, vết thương ở cổ làm hắn mất rất nhiều máu, khuôn
mặt tái mét, hơi thở cực kì yếu ớt, sinh mệnh gần như sắp kết thúc. Nàng lúc
này lại bắt đầu khóc:
- Ta xin lỗi, là lỗi của ta, chỉ vì ta muốn chơi đùa với ngươi một chút vậy
mà lại khiến ngươi bị người ta làm cho ra thành bộ dáng như thế này. Tất cả
đều là lỗi của ta, thực ra từ tối hôm qua thì ta đã có thể đi lại bình thường
rồi.
Chợt như nàng nhớ ra điều gì đó vội với tay đến con dao của gã thợ săn rồi cắt
lên cổ tay của mình, tức thì dòng máu màu xanh mang theo mùi thảo mộc trào ra,
nàng liền nhỏ một ít vào vết thương của tiểu Vũ sau đó đưa lên miệng của hắn,
một tay khẽ mở miệng của hắn ra còn tay kia cứ như vậy nhỏ máu vào miệng hắn
rất nhanh tất cả các vết thương trên người hắn lành lại với tốc độ mắt thường
có thể nhìn thấy được. Nhưng như vậy vẫn không có kết thúc, nàng liền đưa tay
lên cặp sừng trên đầu của mình, nàng nhắm chặt hai mắt rồi chỉ nghe thấy tiếng
“rắc!” một đoạn cành cây dài chừng ngón tay đR nằm trong tay nàng, đoạn cành
cây này trên nó còn có hai chiếc mầm nhỏ xinh nhìn qua trông rất đẹp.
Mộc Nghiên lúc này sắc mặt đã tái nhợt nhưng lại vô cùng thỏa mãn, nàng lấy
đoạn cành cây đó nhét vào trong tay tiểu Vũ, như là bản năng tiểu Vũ liền nắm
chặt tay lại:
- Ngươi cứu ta, ta cứu ngươi như vậy chúng ta không ai nợ ai. Còn thứ này coi
như là quà tạ lỗi của ta dành cho ngươi đồng thời cũng coi như một bài học
dành cho ta đi. Có lẽ ta cũng nên trở về rồi, nếu người trong tộc ta thấy cảnh
này chỉ sợ ngươi sẽ bị cả tộc ta truy sát.
Nói xong nàng liền đẩy tiểu Vũ khỏi đùi mình, chậm rãi đứng dậy đi về hướng
của Thần thụ, dần dần bóng dáng của nàng biến mất, chỉ còn lại hắn hôn mê nằm
đó.
Trên cành của một cây đại thụ gần đó đang ngồi một thanh niên, người này nhìn
qua khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người bình, tướng mạo bình thường, quần
áo mặc trên người cũng là loại bình thường nhất. Hắn ngồi vắt vẻo ở đó hai
chân đung đưa, miệng ngậm một nhánh cỏ lau nhìn điệu bộ giống hệt như một mục
đồng vậy, chỉ khác là hắn không có chăn trâu, miệng hắn lúc này đang mỉm cười,
nhánh cỏ lau đảo qua đảo lại:
- Hai người các ngươi đừng có trách ta tại sao lại không ra tay cứu các
ngươi, đây cũng là do "số phận" của hai ngươi đã "an bài" như vậy rồi. Nếu
không có sự việc ngày hôm nay thì Linh tộc có lẽ còn lâu lắm mới có thể sánh
cùng "Lục tộc"! Lão Mộ ơi là lão Mộ, có vẻ thù lao ta đòi hơi ít a.
Hắn đã ở đây từ lúc gã thợ săn xuất hiện, chăm chú quan sát hết thảy mọi việc
xảy ra. Thế rồi hắn tuột xuống khỏi cành cây biến mất không để lại dấu vết gì.