Thợ Săn.


Người đăng: GuYue

Sáng sớm hôm sau tiểu Vũ dậy sớm, tranh thủ lúc mặt trời mọc để tu luyện. Lúc
này Mộc nghiên vẫn càng đang ngủ, có lẽ nàng vốn được nuông chiều nên không có
thói quen dậy sớm, hoặc cũng có thể là do mấy ngày vừa qua nàng không ngừng cố
gắng thoát ra nên đã mệt mỏi cực độ, cộng thêm tâm thần luôn trong trạng thái
sợ hãi, bây giờ đã thoát ra được nên nàng mới như vậy ngủ say.

Không nghĩ đến những vấn đề này nữa hắn liền đứng dậy đi hái chút trái cây.
Mộc Nghiên nằm đó, ti hí mắt bé nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, khóe miệng
nàng mỉm cười một nụ cười tinh quái.

Ước chừng nửa canh giờ sau hắn mới trở lại, vì trong rừng này đại thụ vô số,
tán của chúng vô cùng rậm rạp nên tán rừng phía dưới ngoại trừ một số loài cây
đặc biệt có thể sinh trưởng ra thì gần như không có những loại cây khác.

Cũng may là hắn tìm được một con suối, hai bên con suối cũng có một số loại
cây tán thấp quả ăn được sinh trưởng nếu không thì thật không biết hắn phải đi
bao xa mới có thể kiến được đồ ăn. Mà điểm kì lạ chính là trong rừng này hẳn
nhiên không xuất hiện động vật cỡ lớn nào ở xung quanh đây, suốt từ lúc đi vào
trong khu rừng này hắn chưa từ gặp một con động vật nào mang tính uy hiếp tới
hắn, chỉ đơn giản là vài con chim mà thôi.

-Nếu như vậy trong rừng không có thú cỡ lớn thì cái bẫy gấu mà Mộc Nghiên giẫm phải từ đâu mà tới. Chả có nhẽ nó không phải dùng để bẫy gấu.

Thoáng nghĩ đến đây hắn chạy nhanh về, lúc này Mộc Nghiên đã dậy nhưng nàng
vẫn ngồi chỗ cũ, có lẽ vết thương vẫn còn đau khiến nàng không thể đi lại
được.

Nhìn thấy hắn trở về nàng quay đầu qua nhìn hắn tức thì ánh mắt hai người giao
nhau. Lúc này mắt nàng đã không còn sưng nữa, hai trong mắt cũng không còn đỏ
nữa mà thay vào đó là một màu xanh tựa như thảo nguyên bát ngát vậy. Nhưng rất
nhanh hắn liền bình tĩnh tâm tình, đi tới bên cạnh Mỗ Nghiên, để vào tay nàng
mấy trái cây rồi hỏi:

- Trước khi ta tới đây thì ngươi đã ở đây bao lâu rồi?

- Hai ngày. Ngươi hổ chuyện này làm gì?

Nàng đưa trái cây lên miệng ăn, vừa nhai vừa trả lời.

- Nếu vậy chúng ta cần mau mau phải rời khỏi đây. Theo ta được biết thì khi
thợ săn đặt bẫy họ thường sẽ quay lại kiểm tra sau mỗi năm tới bảy ngày, từ
khi ngươi bị dính bẫy tới nay cũng đã ba ngày rồi, ta chỉ sợ khi những thợ săn
đó trở lại mà trông thấy ngươi thì sẽ phiền phức to.

- Nhưng chân ta vẫn chưa còn đau lắm,chưa thể đi lại được, hay là ngươi cõng
ta trên lưng đi!

Nói đến đây nàng chỉ chỉ vào cái chân đau của mình hơi nhăn mặt lại.

- Ngươi nhìn ta xem, ta mới có sáu tuổi như nào có thể cõng ngươi cơ chứ! Nếu
như ngươi như một bé gái bình thường thì ta còn có thể cõng ngươi, đằng này
ngươi lại như vậy thì ta làm sao có thể cõng ngươi đi được chứ.

Tiểu Vũ cười khổ gãi đầu. Thân hình Mộc Nghiên đúng là hắn không thể cõng
được.

- Hay là ta dìu ngươi đi vậy! Dù sao ba chân kia của ngươi vẫn đi lại được.

- Thế cũng được!

Mộc Nghiên cũng vì lời nói vừa rồi của mình mà hơi sửng sốt, vốn nàng còn đang
định bắt hắn phải cõng mình đây vậy mà tự nhiên lại đồng để hắn dìu đi. Nhưng
lời đã nói ra rồi mà sửa lại thì chẳng phải lộ ra là nàng muốn củ hành hắn hay
sao. Nhìn thấy hắn vẫn trơ ra như tượng nàng hơi gằn giọng:

- Sao còn không tới đỡ ta đứng dậy, có hay không muốn rời khỏi chỗ này?

Tiểu Vũ tới gần Mộc Nghiên rồi ngồi xổm xuống rồi lấy tay trái của nàng choàng
qua vai mình, tay phải mình thì vòng qua eo của nàng sau đó từ từ đỡ nàng đứng
dậy. Lúc này hắn mới có thể cảm thụ được làn da mềm mại của nàng, cũng giống
như Linh Nhi vậy mềm mại mà đàn hồi nhưng của Linh Nhi thì ấm áp còn của Mộc
Nghiên thì lại hơi mát. Nhưng điểm gây cho hắn bất ngờ lại là đôi tay của
nàng, đúng hơn là những thứ giống như dây leo kia, chúng cũng như vậy cực kì
mềm mại chỉ là thoáng kém những chỗ có da thật một chút.


Đây là một gã thợ săn nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, thân hình cao to, vẻ ngời
dữ tợn vì một bên mắt của hắn bị chột, hắn mặc một bộ đồ làm từ lông thú, thắt
lưng hắn có dắt một con dao và một ống tên, tay cầm một cây cung. Do tiểu Vũ
và Mộc Nghiên phải dừng lại nghỉ ngơi nên hắn đã đuổi kịp. Hắn nhìn tiểu Vũ
một cái rồi nói:

- Thì ra phá hỏng việc tốt của chúng ta lại chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi
chưa sạch. Ta cứ tưởng lần này đặt bẫy sẽ không thu được chút gì nhưng ai ngờ
lại gặp một món hời lớn đến vậy. Tiểu tử, nể tình chúng ta cùng là nhân loại
ta sẽ để ngươi đi, chỉ cần để lại cô bé kia là được. Ngươi biết không, thụ yêu
cả người đều là đồ tốt a.

Nói rằng tiểu Vũ không cảm thấy sợ hãi là tuyệt đối không phải, nhưng vì phía
sau còn có Mộc Nghiên đang bị thương nên dường như hắn có thêm được vài phần
dũng cảm, hướng tới gã thợ săn nói:

- Thì ra ngươi chính là kẻ đã đặt chiếc bẫy đó, ngươi thật là độc ác!

- Độc ác sao? Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé đó, kẻ yếu làm mồi cho
kẻ mạnh. Chỉ cần bắt con bé này đem đi bán thì ta cũng giàu to rồi! Giờ thì
mau tránh qua một bên đi!

- Không!

Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn gã thợ săn, lời hắn nói ra như chém đinh chặt sắt. Hắn
không thể để tên thợ săn này đối phó với một cô bé, nhất là cô bé còn đang bị
thương nữa chứ.

- Vậy đừng trách ta độc ác! Thụ yêu trưởng thành ta đánh không lại nhưng đối
phó hai đứa nhóc các ngươi thì dư sức.

Nói rồi hắn tiến tới giơ chân đá vào bụng tiểu Vũ một phát, tiểu Vũ liền bay
ra xa mấy thước nhưng rất nhanh liền đứng dậy, lại chạy tới chắn trước người
Mộc Nghiên. Lúc này gã thợ săn liền vung cây cung của mình vào đầu tiểu Vũ làm
hắn lảo đảo, miệng đã bắt đầu chảy máu nhưng rất nhanh hắn lại ổn định thân
thể.


Vĩnh Hằng Vô Cực - Chương #20