Vĩnh Hằng Đảo:


Người đăng: Hoang Truong

Trần Ngọc Lâm cười cười vẫy tay với hai người Nguyễn Mộc Linh, mấy người này
không hiểu sao trông cứ như thể mới trút bỏ một cái gánh nặng.

Nguyễn Mộc Linh cảm thán:

"Anh không thấy hai người này hợp nhau vãi ra à? Một người hát ca dở tệ, một
người thì nấu ăn kinh không kém, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã."

"..............."

Trong lúc đó, Trần Ngọc Lâm hắt xì một cái, hắn đang ở bên trong cái Lambor
Limousine, uống nước chanh.

Cả lũ ở đây bao nhiêu người, chỉ có duy nhất một mình hắn là dưới 18 tuổi,
không được uống rượu. Mộ Dung Nguyệt 18 tuổi không biết được bao nhiêu năm
rồi, Âu Bảo Uyên chí ít tồn tại từ thời Cách Mạng Công Nghiệp.

Bốn người khác trên xe, một là một người trông lạnh tanh, tóc trắng tràn đầy
khí phái soái ca. Nếu đến trường hắn thì đảm bảo khối em theo. Người này nhìn
qua thì trông cũng đại loại khoảng 23-24 tuổi. Tên hắn hình như là Chiêu, còn
họ thì hắn nạnh nùng không nói cho Trần Ngọc Lâm.

Dù thế, thông qua giám định Trần Ngọc Lâm cũng biết Chiêu không phải tên thật,
mà là pháp danh của pháp sư. Hệ tu luyện của hắn là Ma Thuật Cổ Thần, thâu tóm
sức mạnh của thần linh hoặc đại loại thế.

Một người khác là Siegmarus, người Đức, là một tay cao to lực lưỡng da ngăm
đen. Tay này trông cũng lạnh lùng không kém nhưng mà lạnh lùng theo kiểu 'mình
chẳng biết nên nói chuyện như thế nào' chứ không lạnh lùng kiếu 'ta khinh
thường nói chuyện cùng ngươi' như gã kia.

Hai cô gái còn lại là kinh ngạc nhất, dù nhìn qua thì bình thường, ngoại trừ
một người băng bó bởi phù chú kín đầu, người còn lại chỉ băng qua đôi mắt bởi
một tấm vải liệm, nhưng bộ đồ trên người họ hắn vẫn nhận ra, là đồng phục cưới
Trung Quốc.

Hơn nữa, là Minh Hôn, tức là kết hôn với người chết.

Trong Giám Định, hai người này cũng hiện ra là:

[Tiên Thiên Linh Cương Thi (cương thi sinh ra linh trí trời ban) - Ma Vật. -
Tên: Chân Linh.]

[Tiên Kiếp Linh Cương Thi (cương thi vẫn còn giữ linh trí từ kiếp trước) -
Linh Ma Vật - Tên: Khải Trang.]

Thực lực cả 4 đều là xxxxxxx.

Cả 4 trông qua đều lớn hơn 18 tuổi. Riêng mình Trần Ngọc Lâm là nhỏ hơn 18
tuổi nên ai cũng uống rượu mình hắn uống nước chanh.

Trần Ngọc Lâm : ( ͡◉ ͜ʖ ͡◉)

Thôi, ít nhất nước chanh cũng ngon mà.

Trần Ngọc Lâm với Âu Bảo Uyên im lặng nghe 4 người kia cùng Mộ Dung Nguyệt hàn
huyên, chẳng thể tìm thấy nổi 1 chủ đề để chen chỗ vô. Kì quái là họ nói một
thứ ngôn ngữ gì đó mà Trần Ngọc Lâm nghe qua thì không hiểu nhưng lúc họ nói
xong thì hắn lại hiểu.

Tức là hắn không hiểu nổi từng từ có nghĩa là gì, cũng xác định chưa bao giờ
học qua loại ngôn ngữ này, nhưng lúc nghe xong cả câu thì hắn lại hiểu ý nghĩa
cả câu dù hắn còn không nhận ra câu bắt đầu từ đâu và kết thúc từ đâu nữa.

Âu Bảo Uyên lầm bầm:

"Ngôn ngữ của Thần."

Trần Ngọc Lâm hỏi:

"Nghĩa là sao? Thần nào? Chúa Kito giáo hay Zeus Hi Lạp?"

Âu Bảo Uyên nhíu mày nhìn hắn, đáp:

"Đều không phải. Đó là ngôn ngữ của Sáng Thế Thần. Loại ngôn ngữ này dù cho là
ai đi chăng nữa cũng đều nghe hiểu được, vì đó là ngôn ngữ họ được sinh ra.
Nhưng họ lại không thể nói được trừ khi được một vị Thánh Nhân chỉ dạy."

"Đó là ngôn ngữ Viễn Cổ Sinh Linh thường dùng để nói chuyện với nhau."

Trần Ngọc Lâm ồ lên một tiếng, chưa bao giờ nghe qua loại thuyết pháp này, quả
nhiên là mở mang tầm mắt.

Mộ Dung Nguyệt quay sang Trần Ngọc Lâm nói:

"Khi nào rảnh cô dạy cho nhóc. Không có cái đó muốn theo học tại Tiên Học Viện
khó lắm. Đó là ngôn ngữ chung của toàn vũ trụ rồi."

Trần Ngọc Lâm sáng mắt, từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Tiên Học
Viện, nhưng chưa bao giờ thấy qua chân thân của nó. Đối với hắn lúc này, Tiên
học viện kiểu như một cái truyền thuyết vậy.

Mộ Dung Nguyệt cười khẩy:

"Nhóc bớt ảo tưởng đi. Tháng 4 là Học Viện nhập học rồi. Tháng 2 ăn Tết xong
là khởi hành đi luôn. Còn phải kiểm tra nữa, chốc ta thiết lập tạm một kì kiểm
tra thử, nhóc qua thì coi như đi thi cũng chắc qua. Không thì thôi ta cho nhóc
một kì luyện tập Địa Ngục luôn."

Trần Ngọc Lâm bắt đầu rợn mồ hôi. Bà cô này 2 năm nay có luyện cái quỷ gì cho
hắn đâu? Giờ lại đòi kiểm tra thử.

Có điều cũng được thôi.

Nửa tiếng sau, Trần Ngọc Lâm cuối cùng cũng đến nơi.

Đây là một hòn đảo nổi lềnh phềnh giữa biển (xe đi trên mặt nước, đương nhiên
rồi).

Nói là nổi lềnh phềnh giữa biển là vì hòn đảo này di động với quỹ đạo khá
chậm, nãy giờ mới 10 phút mà hòn đảo đã di động 10 cm kể từ lúc hắn tới.

Chỗ hắn đứng lúc này là một cánh cổng to tổ chảng, phía trên cánh cổng có một
tấm biển khắc ba chữ:

Vĩnh Hằng Đảo.

Trần Ngọc Lâm nhìn xung quanh, đây là một hòn đảo rộng vô cùng, chí ít cũng to
ngang một cái thành phố cỡ lớn. Toàn bộ hệ thống kiến trúc phân ra 3 khu vực,
khu vực cao nhất có nửa hình dáng giống như một tòa lâu đài thời Trung Cổ, nửa
còn lại lại giống một tòa cao tầng phương Tây.

Khu vực thứ hai, ở phía bên trái là một khu nhà trọ trông không khác gì cái
resort. Mà nói thẳng ra nó chính là cái resort, còn có một chữ [RESORT] to tổ
bố treo trên cánh cổng.

Có thể dễ dàng nhìn thấy bể bơi, hồ tắm nước nóng, và cả khu vui chơi quanh đó
nữa.

Khu vực bên phải thì không nhìn ra cái gì, có vẻ vẫn đang trong giai đoạn thi
công. Nhưng hình như cũng là một khu resort khác.

Tay thanh niên lạnh lùng tóc trắng vừa nãy chỉ vào khu đang thi công, nói:

"Tiểu thư, chỗ kia chúng ta đang đập đi làm mới lại do gần đây doanh thu tăng
khá cao, khoảng 123%. Ngoài ra chúng ta đang dự tính làm thêm một khu vực ngầm
nữa..."

Mộ Dung Nguyệt nhìn tay Chiêu kia, nói:

"Khu vực ngầm? Không có xâm phạm với Địa Giới đó thì được."

Tay Chiêu kia gật đầu:

"Đảm bảo sẽ không xâm phạm khu vực đó thưa tiểu thư."

Mộ Dung Nguyệt vỗ đầu, chỉ về phía Trần Ngọc Lâm nói với toàn thể mọi
người(nãy giờ ở đây tụ tập cũng khá nhiều người):

"Ô đúng rồi, giới thiệu với mọi người phát, đây là Trần Ngọc Lâm, một ma cà
rồng, đây là Âu Bảo Uyên, một Android. Hai đứa này sẽ ở đây trong thời gian
tới. Chào mọi người đi hai người."

Trần Ngọc Lâm gượng cười vẫy tay, đùa gì chứ, nãy giờ mới có hơn 10 phút mà tụ
tập cũng phải cả trên trăm người chứ đâu có ít?

Mộ Dung Nguyệt cười, vỗ tay nói:

"Nào mọi người, "chào đón" hai đứa nhóc này nhiệt tình vào nhé."

Tay thanh niên tóc trắng nghe thế cười, từ trong nhẫn trữ vật lôi ra một cái
máy ảnh cây, dựng xuống nói:

"Nào 2 đứa, đứng ra kia làm 1 phô ảnh kỉ niệm nào."

Trần Ngọc Lâm cùng Uyên nhìn nhau, từ trong mắt nhau cảm giác được cái gì đó
khác lạ, nhưng mà do có Mộ Dung Nguyệt ở đây cho nên cũng nhanh chóng đi theo
chỉ định.

Trần Ngọc Lâm nhìn sàn bê tông, hơi cảm giác không ổn nhưng không biết không
ổn chỗ nào. Kế đó hắn nhìn vào tay Chiêu kia, nụ cười của hắn càng lúc càng
đậm:

"Lặp lại theo anh nào, điều đầu tiên, luôn chú ý cảnh giác xung quanh."

Lúc này hắn chợt hiểu ra vấn đề ở chỗ nào, máy ảnh này còn bật lên, gã kia
cũng không hề nhìn vào màn hình máy ảnh lúc chụp.

Kế đó, hắn bấm vào nút chụp trên máy ảnh, ảnh thì không chụp được nhưng lại có
một cái khác khởi động.

"Hai đứa trượt."

Trần Ngọc Lâm giật cả mình khi đột nhiên thấy sàn bê tông dưới chân đột nhiên
tách ra làm hai, lộ ra một cái hang sâu ngút bên dưới. Hắn ngay lập tức khởi
động thiên phú thần thông, hóa thú, từ đằng sau lưng hắn mọc ra hai cái cánh
dơi, bay phấp phới trên không.

Uyên cũng đồng dạng, sau lưng mọc ra một cặp tên lửa phản lực, bay trên không.

"Cái quỷ gì vậy ông anh? Tại sao lại...á...."

Đột nhiên, hai cánh tay dài dằng dặc vươn lên từ trong bóng tối, chộp lấy cả
hai, kéo xuống lòng đất. Gã kia cười, giơ cái máy chụp ảnh lên chụp một cái,
nói vọng xuống:

"Phản xạ không chậm, nhưng lại tồi. Trượt lần hai, nếu hai đứa không ra được
khỏi đó trong 4 tháng, tính là trượt lần 3, phải đi học bổ túc."

Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên:

- ................

Má nó, vừa nãy bà cô kia có nói sẽ tặng hắn một khóa kiểm tra, hóa ra là đây
à?

Hai người rơi thẳng xuống chừng 34 giây, tức là cái hang này sâu 34 giây. Có
một công thức tính độ cao từ thời gian rơi nhưng mà hắn quên xừ rồi. Hơn nữa
công thức này dùng hổng nổi trong điều kiện này, 20 giây cuối bọn hắn tốc độ
rơi đột nhiên chậm lại, rơi xuống một vùng biển.

Trần Ngọc Lâm bì bõm bơi một hồi, cuối cùng cũng ổn định, đứng lên trên mặt
nước. Còn Uyên thì đã đứng được một lúc rồi.

Chợt Hệ Thống tuyên cáo:

[Nhiệm vụ: Phá vỡ mốc ghi chép 2 tháng vượt ải - Nhiệm vụ cấp Trung.

Yêu cầu: Vượt ải trong vòng 1 tháng.

Phần thưởng: 350 điểm Vận Mệnh.

]

Âu Bảo Uyên:

"6km. Từ chỗ của chúng ta tới trần hang là khoảng 6 cây số. Tứ đây đến các chỗ
khác không thể đo được do hơi nước hấp thụ toàn bộ tia laze tôi phát ra."

Có vẻ như nàng có một phương pháp đặc thù để đo được khoảng cách mà không cần
thước. Trần Ngọc Lâm cũng lười tìm hiểu, lúc này đây là chỗ nào quan trọng
hơn.

"Này, nếu tôi mà là các cậu thì tôi sẽ trèo lên trên bờ nhanh đó."

Chợt 1 giọng nói vang lên, âm thanh pha thêm chút mị hoặc huyền bí. Trần Ngọc
Lâm khoảng nửa giây sau khi nghe câu nói đó, một mùi tanh phả vào gáy hắn.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một sinh vật trông con hải cẩu đầu cá sấu đang há
to mồm chuẩn bị lặng yên không một tiếng động đớp lấy hắn. Trần Ngọc Lâm phản
xạ cũng tính nhanh, tay vung lên một cái đã chợt xuất hiện một cái vòng đeo
tay bằng vàng, hắn phất tay lên, một tấm lưới khổng lồ bằng vàng từ đó vọt ra,
cuốn con hải cẩu-cá sấu thành một đoàn.

"Phản ứng không tệ, nhưng các cô các cậu có chơi được tiếp với lũ còn lại
không."

Chỉ thấy một tràng những tiếng thú rống vang lên, kế đó trong hang đá lao ra
tầm chừng 100 con hải cẩu-cá sấu tương tự, chúng gầm lớn phi thân về phía bọn
hắn. Trần Ngọc Lâm vô cùng quyết đoán quay đầu, kéo tay Uyên bỏ chạy. Tuy rằng
toàn bộ đều có khí tức Tam phẩm ngang bằng với bọn hắn, Tam Phẩm sơ kỳ khoảng
đó, nhưng mà trên trăm con thì là vấn đề to đấy.

Trần Ngọc Lâm trong nháy mắt triệu hoán ra Ngân Nguyệt Lang, gần như ngay lập
tức khi mà hắn triệu hoán Ngân Nguyệt Lang ra khí tức 1/3 của lũ quái vật đều
đồng loạt tăng lên Tứ Phẩm sơ kỳ, ngang bằng Ngân Nguyệt Lang.

Trần Ngọc Lâm nghĩ đến một khả năng, giải trừ triệu hoán Ngân Nguyệt Lang, quả
nhiên 1/3 số con vừa tăng cảnh giới lên đều nhất loạt lui về Tam Phẩm sơ kỳ.

Quả nhiên, sử dụng cảnh giới để qua ải không phải là biện pháp.

"Đi thôi."

Trần Ngọc Lâm chạy được một đoạn, vung tay lên lập tức tấm lưới như thần kì
được thu hồi lại. Kế đó hắn lại vung vòng tay một phát, một tấm lưới khác lần
này khổng lồ hơn nhưng lại ít sáng chói hơn bắn ra, một hơi trói chặt mười con
gần nhất.

Hai người chạy tầm 300 mét cuối cùng cũng lên bờ, thở phào một cái. Giọng nói
vừa rồi lại vang lên:

"Ồ, thoát được cơ à? Tấm lưới vừa nãy là Tấm Lưới Vàng đúng không? Thiết kế
độc đáo đó."

Trần Ngọc Lâm ngẩng đầu nhìn kĩ người vừa nói, chỉ thấy đó là một đứa bé tầm 6
tuổi, khoác một tấm giẻ rách, mỉm cười nhìn bọn hắn:

"Hai cô cậu có cái gì ăn không, chỗ này ngoài mấy quả dưa leo biển và mấy con
cá không mắt còn lại không có gì cả. 50 năm rồi ta chưa ăn cái gì ra hồn."

"Tầm 50 năm trước ta có chọc một bé, tên bé ấy là Mộ Dung Nguyệt. Ta một hơi
xực luôn toàn bộ số Linh Tử Vạn Năm quý báu của bé cùng một nửa con gà quay
thui tẩm mật ong, bé ấy giận tí xuất hồn luôn. Thế là nào giờ ta bị nhốt rịt ở
đây, chỉ có mấy con cá không mắt với vài quả dưa leo biển biết đi thôi. Nhớ
lại ngon thiệt đó hén."

"Đâu đó độ tháng trước ta có phái cái phân thân ra ngoài kiếm đồ ăn, thế là nó
đi rịt một hơi không về luôn, có khi giờ đang đi tai bay vạ gió đâu đó rồi."

Trần Ngọc Lâm cười:

- ?

Nghe hệt như một ông lão già khú vô dụng vậy.

Thằng bé kia mỉm cười, vụt một cái trên tay nó đã xuất hiện một thanh kẹo,
cười, chợt mặt méo xẹo nhìn Âu Bảo Uyên:

"Chà, có kẹo này... cái gì? Pin vị dâu? Là cái gì vậy? Pin thì ta hiểu, vị dâu
ta cũng hiểu, nhưng mà pin vị dâu là cái gì thì ta không hiểu?"

Âu Bảo Uyên:

"Thì nó là pin vị dâu đấy. Ông ép nó vào mấy ô cắm pin, trong mồm ông sẽ cảm
thấy vị dâu..."

Thằng nhóc nhíu mày, ném viên pin trở lại:

"Thật là vô nghĩa, thế thì tại sao không ăn dâu luôn từ đầu. Chà, còn nhóc
trai kia thì chẳng có gì cả, ừm, kì quái, nhóc này không có gì luôn ấy, thế ku
lấy cả đống đồ đó từ đâu ra trừ khi mấy cái túi của ku giống hệt túi thần kỳ
Đôrêmon?"

Trần Ngọc Lâm:

- ?

Trần Ngọc Lâm im bặt, không phải bởi trò đùa, mà là bởi vì hắn chợt nhớ ra
Giám ĐỊnh. Không hiểu sao từ lúc thằng bé xuất hiện, trong đầu hắn chỉ tập
trung vào thằng nhóc đó. Không Giám Định thì thôi, vừa Giám Định xong ngay lập
tức hắn hít một hơi sâu khí lạnh:

"Ông..ông là Tiêu Dao Thánh Nhân?"


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương #77