Người đăng: Hoang Truong
"Tinh hạch lấy người sống làm dưỡng chất."
Ánh mắt Mộ Dung Nguyệt lạnh lẽo, nàng vừa nhìn viên Tinh hạch kia đã biết được
có chuyện gì xảy ra, phần nhãn lực này không phải Trần Ngọc Lâm có thể có.
Thực ra, nếu như Huyết Cửu Môn lão tổ ở đây sẽ vô cùng kinh ngạc. Tinh hạch
này không ai có thể nhìn ra dị dạng, trừ việc nó dinh dính một chút máu huyết
khí tức ra. Nhưng mà loại TInh hạch tương tự cũng có nhiều lắm, nào có vấn đề
gì?
Oán khí, oán hận cũng không thể nào lây đến trên viên Tinh hạch này ảnh hưởng
đến nó được. Bởi vì viên Tinh hạch không hấp thu linh khí từ người sống mà
thông qua vật trung gian là Huyết Tộc, bao nhiêu oán khí căm hờn Huyết tộc
chịu hết thảy.
Cho đến khi Huyết Tộc diễn hóa thành Huyết Vương, thông qua nô lệ ma ấn, khống
chế nó, thu hoạch Tinh hạch, lúc nó thành tựu Huyết Vương thì cũng vừa vặn có
được Tinh hạch cấp 3 thậm chí cấp 4. Vừa có Tinh hạch, vừa có Huyết tộc cường
đại làm khôi lỗi, bồi luyện thêm một chút thì một con Huyết Vương thực lực
cũng bằng Ngũ Phẩm đạp luân cảnh đỉnh phong.
Mà, một viên Tinh hạch này hết sức phù hợp công pháp chủ tu máu huyết, cho nên
bốn năm viên đủ cho một Kim Đan trưởng lão tăng thêm một tiểu cảnh giới nhỏ.
Cái này mới là quan trọng.
Nếu là Tinh hạch bình thường có lẽ cần mười viên cơ. Đây cũng một phần do Tinh
hạch đã đến cấp 3 thậm chí cấp 4.
Mà Đạp Luân cảnh đệ tử thông thường không biết, chỉ biết trông coi lũ Huyết
Tộc kiếm ăn. Nếu gặp cường địch ra tay xử lý, thuận tiện kiếm lấy oán khí
trong thiên địa mà tu hành, nếu tốt thậm chí có thể có được con Huyết Vương
coi như khôi lỗi, cũng coi như một nhiệm vụ làm chơi ăn thật.
Có điều lần này ăn có chút lớn.
Mộ Dung Nguyệt nhíu mày, nàng vung tay, tên Ma tu kia lăng không biến mất, thủ
pháp hệt như cách Tiêu Dao Thánh Nhân thu hồi toàn bộ Hải Triều vào tay áo.
Nàng cau mày nói:
"Đi nào mấy đứa. Ta trực tiếp đưa mấy nhóc đi ngay bây giờ, vụ này cần thông
báo cho Liên Minh, phát tổng truy nã lệnh càng sớm càng tốt."
Trong thời đại này, chính đạo đã đẩy Ma tu về biên giới của sự hủy diệt, nhưng
vẫn còn những nhân tố nguy hiểm tiềm ẩn. Hiện tại Ma tu đã không sai lệch lắm
với cái gọi là chuột chạy qua đường, chúng bị dọa sợ đến nỗi tông môn cũng
phải giấu kín ở nơi không người, đệ tử cũng không có đồng phục của riêng mình
mà hầu như toàn giả dạng người phái khác.
Phàm là Ma Môn, đều là bị truy nã.
Còn một cái gọi Tổng truy nã, chính là cho các tông môn toàn lực truy nã một
môn phái/ người/ thế lực, chân chính diệt tận gốc bọn họ không cho có cơ hội
rút dây động rừng.
Nàng cũng không ngại chạy đi tiêu diệt Huyết Cửu Môn, nhưng mà bố cục của Ma
Môn hết sức phức tạp, tổng bộ chỉ có các trưởng lão hết sức trung thành biết.
Còn lại chỉ có duy nhất vô số phân đà Ma tu, lại thông thường các trưởng lão
cùng môn chủ toàn phân tán chân trời góc biển, chính người bên cạnh chúng cũng
không tin được.
Tức là không giải quyết được toàn bộ trong một lần. Dù sao chúng cũng không đủ
ngu để đi lập một tổng bộ trong thời kì này.
Với sự phát triển Internet, có khi họp tổng bộ cũng chỉ diễn ra Online không
biết chừng.
Tuy rằng Ma Tu bị đánh như đánh chó, nhưng mà vẫn có rất nhiều người không
nhịn được làm Ma Tu.
Vì dụ hoặc quá lớn, người khác tu luyện 10 năm lên 1 cảnh giới, ta ăn thịt
ngàn người lên một đại cảnh giới, mất chừng nửa năm.
Dụ hoặc không?
Mộ Dung Nguyệt hôm nay tâm tình vốn đang tốt, nay đột nhiên thấy vụ này tâm
tình lập tức tụt xuống về 0.
Nàng đối với tu sĩ cũng không có quá nhiều hảo cảm, nàng biết chính đạo tu sĩ
đối nhân xử thế có khi cùng Ma tu cũng không khá hơn, có nhiều người cũng dính
máu trên tay. Có vài người thậm chí còn tệ bạc hơn cả Ma tu, chỉ thiếu ăn thịt
uống máu người mà thôi.
Cũng có vài tu sĩ chính đạo thật sự làm thế. Có điều họ làm kín kín một chút
mà thôi.
Trên đời này, hiếm có người vô tội hoàn toàn.
Nhưng, nàng đặc biệt không chấp nhận nổi cái loại lấy cả trẻ em ra mà tế
luyện. Tu sĩ đánh nhau là việc của tu sĩ, nàng có thể ngăn cản một hai, nhưng
sẽ không quản quá sâu. Nhưng nếu dây dưa cả phàm nhân, đặc biệt trẻ em vào thì
lại là chuyện khác.
Hơn nữa, nếu nàng không ở đây, hai đứa nhóc nhà nàng tuyệt đối sẽ bị tên Ma tu
này giết hại tế máu.
Về tình hay lý, hay là vì bản tính thì nàng đều đủ lý do ban phát tổng truy nã
lệnh Huyết Cửu Môn. Chưa kể nàng hoàn toàn đủ cả quyền lẫn lực để một mình ban
phát.
Trần Ngọc Lâm kinh dị nhìn Mộ Dung Nguyệt lạnh lẽo, hàn mang bắn ra tứ phía.
Nếu có tu sĩ sống lâu một chút, sống khoảng 2000 năm tầm đó ở đây hẳn sẽ vô
cùng kinh sợ, Huyết Phiến Nữ Hoàng lại nổi điên lên rồi.
Nàng nói thì oai lắm, cái gì mà đến hưng sư vấn tội tổng bộ Liên Minh, đến lúc
nàng thật sự hưng sư vấn tội thì nàng chỉ đơn giản nhấc điện thoại lên, kế đó
hỏi hắn:
"Số điện thoại tổng bộ Liên Minh là gì ấy nhỉ?"
Hỏi hắn xong nàng tự trả lời, tự tay bấm số điện thoại, kế đó gọi điện cho ai
đó, hình như là Hội trưởng Liên Minh thì phải:
"Ê lão già dịch, có việc cần nhờ lão đây."
"Ờ, thằng cháu nhà này vừa suýt bị tấn công bởi một gã Ma Môn, Huyết Cửu Môn.
Ờ, ông ra lệnh tổng truy nã cái tông môn đó hộ tôi."
"Cái gì? Không được á? Này, còn nhớ 500 năm trước bà đây cho một đóa Bông Hồng
Băng, tổng bộ Liên Minh mất mười năm băng mới tan hết không? Tin bà đây cho
thêm một bông không hả?"
Trần Ngọc Lâm nghe thế, toát mồ hôi hột. Bà cô này từ "chém giết phàm nhân" là
lý do chính, giờ đây lý do chính quay ngoắt thành "có gã ma tu tính chém cháu
nhà bà, diệt giùm cái tông môn đó hộ với".
Có điều hắn lại thấy hơi ấm áp.
"Có tin ngay ngày mai bà này đến nhấc cả tổng bộ Liên Minh ném vào mặt trời
không?"
Được rồi, hơi ấm áp quá rồi.
"Ờ, đúng. Cái lũ này chế tạo Tinh hạch bằng luyện chế người sống. Thích thì
đây vẫn còn một gã Ma Tu đệ tử, có thể chí ít tra ra một cái phân bộ đấy."
"OK, nhớ nhé. Ừm, Tuyệt Sát Lệnh cũng được."
Tuyệt sát lệnh cao hơn tổng truy nã lệnh, tổng truy nã là tình nguyện, mà
tuyệt sát lệnh là ép buộc các tông môn phải tham gia liệp ma đấy.
Phần thưởng cũng lớn hơn một chút.
Trần Ngọc Lâm cũng không quản những thứ này, Mộ Dung Nguyệt phân phó xong, hai
tay nàng đầu tiên gõ cốc cốc vào không khí, rồi cả hai bàn tay cắm vào trong
hư không, giống như Doctor Strange cưỡng ép mở ra một cái thông đạo đến một
căn phòng, bên trong có một lão già béo một tay vẫn còn cầm điện thoại, một
tay đang cầm chén trà uống, lúc nàng mở cái lỗ ra lão nhìn chằm chằm nàng
không dứt.
Kế đó nàng không khoan nhượng vứt tên Ma Môn vào trong, đóng thông đạo không
gian, vừa nói vào trong điện thoại:
"Thế nhé, giao hàng nhanh hoàn tất. Thu được cái gì thì thu."
Trần Ngọc Lâm:
- ............
Âu Bảo Uyên :
- ..............
Lão già béo:
- ..................
Thế thì còn cần gọi điện thoại làm gì cho phí thời gian của thiên hạ? Không
bằng trực tiếp mở ra lỗ giun không gian, nói một tiếng cho nhanh.
Chỉ có thể nói, ta chính là thừa thời gian?
Trần Ngọc Lâm thì im lặng, lại còn nhớ gõ cửa trước khi mở cửa mới sợ chứ. Hồi
trước hắn có vặn vẹo nàng một đợt tại sao nàng muốn hắn phải gõ cửa trước khi
vào mà nàng lại không, kết quả từ đó nàng vô cùng làm gương cho gã.
Nhìn xem, trước khi khai mở thông đạo không gian cũng rất biết phép lịch sự mà
gõ cử... a, là gõ không gian.
Siêu cấp lịch sự. Là tấm gương của cả thiên hạ.
Trong lòng hắn vỗ tay khen hay với nàng.
Mộ Dung Nguyệt không thèm để ý mấy người nhìn chằm chằm vào nàng, lúc ngắt kết
nối điện thoại nàng liếm liếm môi:
"Thật muốn tặng cho một đôi nam nữ này một quả bom Hoa Hồng Băng."
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc hỏi:
"Cô đang nói ai vậy ạ? Ở đó chỉ có một lão già chứ?"
Mộ Dung Nguyệt nhìn hắn, nói:
"Còn một người nữa, dưới gầm bàn ấy."
Trần Ngọc Lâm:
"??????"
Người đó dưới gầm bàn làm gì, dùng cái mông suy nghĩ cũng ra được.
Mộ Dung Nguyệt giải quyết xong vụ hưng sư vấn tội, tâm tình tốt hơn một tí.
Sau khi thăm cô bé bị Huyết tộc cắn, tâm tình lại tốt hơn tí nữa.
Sau khi nhìn thấy Trần Ngọc Lâm treo lủng lẳng trên cây như con dơi do không
quen ngủ giường cứng, cũng một phần do nàng nói chuyện quá lâu, với lại Uyên
xí luôn một cái phòng ngủ duy nhất rồi, tâm tình nàng lại về mol.
Dù sao cũng đang rảnh, ngủ lại đây chút vậy. Nàng kiểm tra một khoảng chừng
100 cây số xung quanh, rồi mới nằm chợp mắt một xíu.
Chợp mắt mà không phải ngủ, nàng mà ngủ một giấc sẽ dài mấy trăm năm, một đêm
chỉ là chợp mắt mà thôi.