Người đăng: Hoang Truong
Trần Ngọc Lâm từ lúc nhìn thấy Tiêu Dao Thánh Nhân thu hình trực tiếp, bắt đầu
chăm chỉ luyện tập tu hành hơn hẳn. Dù sao, một người một mình có thể hủy diệt
cả vũ trụ đúng là kích thích quá lớn.
Không phải sao? Khi biết trên đời này thậm chí tồn tại một cái là Nguy Hiểm
Bảng, và có tận những 76 vị được xếp vào trong Nguy Hiểm Bảng, hắn bắt đầu ý
thức được thế giới này nguy hiểm như thế nào rồi. Dù sao, cảm giác sinh mạng
tùy thời đều có thể bị hủy đi không tốt tí nào.
Trần Ngọc Lâm cũng khá tò mò về những người còn lại trong Nguy Hiểm Bảng, đem
so với Nguy Hiểm Bảng, Cường giả Bảng có vẻ không đáng để tâm rất nhiều.
Đáng chú ý nhất có một vị, đứng thứ 0 trong Nguy Hiểm Bảng. Không phải bởi hắn
mạnh mẽ ra sao, hoặc hắn nguy hiểm thế nào, mà hắn tu luyện là Hiện Thực Pháp
Tắc, hắn có một kĩ năng khắc chế mọi cường giả trong Nguy Hiểm Bảng, đó là một
kĩ năng gọi Mỏ Neo Hiện Thực, ngay lập tức hủy bỏ mọi sự cải biến pháp tắc.
Cho nên hắn mới đứng thứ 0, bởi vì hắn trung hòa mọi nhân tố nguy hiểm.
Trần Ngọc Lâm cũng tốn khá nhiều công sức mới quên được vụ đó. Quả thật một
Thánh Nhân để lại cho hắn dư ảnh khá lớn.
Trong suốt một tháng sau đó, hắn liên tục cố gắng tu luyện, có thể nói là khá
là điên cuồng. Không cóbiện pháp, trong đợt Thiên Kiếp thứ 10 sau khi cố gắng
cảm thụ hắn cảm nhận được một luồng linh lực không thuộc về mình trong cơ thể,
thực ra luồng đó đến từ Thiên Kiếp.
Đó thuộc loại Linh lực không tan, chính là linh lực cực tình thuần, nhưng mà
nếu để lâu từ lợi sẽ biến thành hại cho nên phải tiêu hóa nó càng nhanh càng
tốt.
Một tháng này, Hệ Thống có chút im lặng. Thực tế ra là nếu không phải có 2 lần
nó đột nhiên xuất hiện để ra một cái thông báo nhiệm vụ khá là đơn giản cho
hắn, hắn đều thiếu chút quên mất sự tồn tại của Hệ Thống. Trần Ngọc Lâm cũng
thấy hơi kì quặc nhưng hắn cho là đó là Hệ Thống đến 'ngày' mà thôi, cùng
không có gì đáng ngạc nhiên.
Toàn bộ Võ Kỹ của hắn hiện tại đều đạt tới một điểm giới hạn, có lẽ nó gọi là
cái bình cảnh trong truyền thuyết. Vạn Lôi Pháp thì hơi kỳ tí, do hắn không có
tìm được loại Lôi Quang dị tính nào cho nên hắn phải thiết kế riêng một thiết
bị đặc biệt cắm vào cái ổ điện rồi hai tay hai đầu dây tự sạc.
Cái thiết bị này được hắn chế từ một đoạn dây điện đứt, giá thành chắc khoảng
một ngàn năm trăm Việt Nam đồng (1500vnđ).
Trần Ngọc Lâm dạo gần đây học hành cũng có thể coi như là chăm chỉ. Thực ra Tu
Chân giả Tam Phẩm muốn học giỏi cũng không khó, trí nhớ, suy nghĩ cùng đủ mọi
thứ đều được đề thăng rất lớn. Thiên Kiếp không chỉ có là khảo nghiệm, cũng có
tác dụng phụ trợ,cường hóa linh hồn hắn.
Kì thi cuối cùng cũng qua đi, hắn cũng nhanh chóng đạt được thành tựu tương
đối: Học Sinh giỏi. Mặc dù đích đến của hắn là khoảng 9,7 điểm trung bình môn
nhưng mà trời tuyệt đường người, chỉ được có tầm 9,2 mà thôi. Có điều thế đã
là rất cao rồi.
"Cho nên..."
Trần Ngọc Lâm nói với Lê Thanh Hằng, Long, Vũ Minh mấy đứa bạn hắn:
"Bọn này sẽ chuyển nhà."
Cả lũ:
- ?
Thằng Minh:
"Này, đừng có mà 'cho nên', thế chính xác ra là chuyện quái gì xảy ra? Tại sao
mấy người lại chuyển nhà?"
Mộ Dung Nguyệt gõ cốp cái vào đầu Trần Ngọc Lâm, nói:
"Thì cô chuyển công tác, cho nên phải chuyển nhà thôi. Chỗ công tác mới của cô
là ở khoảng Vinh, không gần đây lắm. Mà cái thằng này cho ở nhà một mình cô
không an tâm nổi, cho nên dắt nó theo thôi."
Trần Ngọc Lâm cười hề hề, mấy hôm sau đó nhà hắn mở tiệc chia tay. Cũng một
phần do quen biết rộng rãi (hơi quá rộng rãi, dù chủ yếu là hắn quen biết
rộng, Uyên cùng cô Nguyệt quen biết hẹp hơn hắn rất nhiều. Uyên thì chẳng quen
ai, 10 người thì 9 người là hắn quen xong giới thiệu cho) cho nên tiệc chia
tay cũng có đến hơn trăm người, mặc dù phần nhiều là chỉ có đến chào hỏi xong
ra về.
Chỉ có mấy người thân vô cùng mới đến chơi xong ăn tiệc mà thôi. Một số là
hàng xóm, đồng nghiệp của Mộ Dung Nguyệt, một số là bạn bè hắn.
Cá biệt giữa buổi tiệc độ 200 tên du côn đến tiễn 2 boss là Trần Ngọc Lâm cùng
với Âu Bảo Uyên đi. Tuy rằng bọn hắn đã đi nhưng mà cơn ác mộng của cái thành
phố này vẫn chưa dừng lại, trước khi lượn ra khỏi cái chỗ này hắn còn quét một
vòng quanh mấy cái ổ xã hội đen trong cái thành phố này, tiện tay nhờ luôn
Hoàng gia chống lưng cho bang Hắc Long.
Dù sao đó cũng là tâm huyết của hắn... ừm, chí ít là tâm huyết lúc hắn đang bị
đình chỉ học rảnh rỗi không gì làm.
Trần Ngọc Lâm cười khổ, cái băng đó lúc hắn hết hứng hắn quẳng ngay sang cho
Uyên lãnh đạo, cũng coi như là dụng tâm lương khổ. Dù sao hắn cũng là một
người (hơi) có trách nhiệm.
Cuối ngày, Âu Bảo Uyên không hiểu lôi từ cái xó xỉnh nào ra một cái cục trông
siêu nguy hiểm. Cái cục này có 4 chân trụ, phần chính của nó là một quả quang
cầu bên trong tràn ngập ánh sáng. Ngay khi nhìn thấy quả cầu này, giác quan
báo động nguy hiểm lập tức ra lệnh cho hắn cút khỏi nơi này càng nhanh càng
tốt.
Âu Bảo Uyên vỗ vỗ cục "nguy hiểm":
"Tìm mãi mới ra. Hóa ra nó bị chôn trong đống quần áo cũ."
Trần Ngọc Lâm run giọng hỏi:
"Cái gì thế?"
Âu Bảo Uyên gãi gãi cằm:
"Cục năng lượng dự phòng tôi chôm từ Phòng Thí Nghiệm lúc trước khi bỏ trốn.
Nhớ không nhầm cục này nổ tung lên sẽ tạo ra một đám mây hình nấm to gấp 73
lần cái vụ nổ của bom Sa Hoàng. Bọn này dùng nó làm pin dự phòng đề phòng
trường hợp hết điện."
Nói rồi nàng vung tay, cái cục 'Nguy hiểm' đó đột ngột thu nhỏ thành cỡ quả
bóng bàn, rồi nàng há mồm nuốt ực một cái.
Trần Ngọc Lâm:
- ?
Cảm giác của hắn trước nay không bao giờ sai. Cứ thế này thể nào cũng sẽ có
ngày con gorilla này "ánh sáng chói lóa, xóa hết bóng tối" cuối cùng lại thành
chất dinh dưỡng cho nấm.
Nấm khói, không phải nấm thường.
Sang ngày hôm sau, Mộ Dung Nguyệt nằm trên cái ghế đẩu, mắt đeo kính râm nói:
"Chuẩn bị xong hết cả chưa?"
Trần Ngọc Lâm liếc nhìn căn phòng, cảm thấy có chút luyến tiếc. Căn phòng này
năm đó hắn được đưa về, cũng coi như nhà hắn rồi. Nay chuyển đi có chút nhớ
nhà.
Âu Bảo Uyên thì ngược lại không thế, nhìn nàng đăm chiêu giống như thể nhớ ra
cái gì đó. Đừng có nhìn nàng là robot, nhưng não nàng làm từ robot nano và cấu
tạo hoàn toàn giống y như người, cũng không hiểu tay khoa học điên nào có thể
làm ra được một con gorilla giống người như vậy nữa.
Mộ Dung Nguyệt mỉm cười nói:
"Đi nào mấy nhóc, sẽ có nhiều lần về mà."
Kế đó nàng đi bộ đi ra ngoại thành, một bước đi của cổ khoảng chừng 300 mét.
Trần Ngọc Lâm chạy theo thở hồng hộc.
Cuối cùng hai người mãi mới đi được tới bìa một khu rừng, cũng chỉ mất chừng
một tiếng. Chủ yếu là do Mộ Dung Nguyệt dừng lại đợi hai đứa.
Mộ Dung Nguyệt ngồi xuống một tảng đá, một tay phụt ra một tia lửa tạo ra một
đốm lửa trong hư không, kế đó nàng lấy ra một tảng thịt rắn bắt đầu nướng ăn.
Có vẻ nàng muốn đi bộ đến Vinh hả? Thế thì xa lắm đấy.
Nói thì nói thế, ba người đi bộ chắc cũng chỉ mất 3 ngày là cùng. Đó là tính
cả ăn uống ngủ nghỉ và trong trường hợp trên đường đi mấy người không có dừng
lại ngắm cảnh hoặc chơi bời gì.
Mộ Dung Nguyệt bắt đầu kêu hắn nướng thịt rắn. Khác với Mộ Dung Nguyệt (chưa
thử trình độ nấu ăn bao giờ, luôn triệu hồi đồ ăn từ trong trữ vật giới chỉ)
và Âu Bảo Uyên (trình độ nấu ăn? Đầu bếp Ma Giới cũng gọi bằng cụ.) thì trình
độ nấu ăn của hắn rất tốt. Bình thường đã tốt, từ sau khi đăng ký "Khóa học
nấu ăn" từ trong chương trình học của Hệ Thống thì hắn lại càng nấu ăn giỏi
hơn.
Đây cũng là vạn bất đắc dĩ.
Tháng trước Mộ Dung Nguyệt đi công tác Ai Cập một tuần, ngay chiều hôm đó Âu
Bảo Uyên biến nhà bếp thành chiến trường. Do không thể tin tưởng được Uyên,
cho nên hắn đành phải tăng cường một chút khả năng trù nghệ của chính mình với
hi vọng khiến cho con gorilla kia thấy ngon miệng mà tha cho hắn.
Mà sự thực là hắn vẫn còn khỏe mạnh để mà chạy nhảy tưng bừng đến tận bây giờ
đã chứng tỏ một điều: Kĩ Nghệ nấu ăn của hắn thật không tồi.
Cái gì? Sao không cho con bé nếm đồ ăn chính nó nấu à? Đừng mơ. Não con King
Kong này có chế độ ngắt vị giác khi nếm phải cái gì đó vượt quá khả năng phân
tích, nói đơn giản thì là cái khóa an toàn cho nên con bé hoàn toàn bình yên
vô sự trước mấy món của nó.
Ăn gian nhỉ?
Trần Ngọc Lâm ngồi nướng thịt rắn đến thơm tho xong bắc ra ngoài, tẩm thêm một
chút phô mai lên trên.
Mộ Dung Nguyệt gật gù, cũng vừa vặn, kế đó nàng nhìn Trần Ngọc Lâm nói:
"Được rồi đấy. Đi theo bọn này cả ngày rồi chắc cũng mệt lắm, có muốn ăn tí gì
không?"
Trần Ngọc Lâm một tay cầm xiên thịt đang há mồm tính ngoạm cả miếng thịt rắn,
tay kia giơ lên cho con gà trống trên đầu hắn ăn, chợt khựng lại. Hắn nhìn Mộ
Dung Nguyệt, không hiểu được ý nàng là gì.
Chợt bụi cây đằng sau hắn rung lên, một bóng người xuất hiện. Trần Ngọc Lâm
nhíu mày quay đầu lại, hắn ở trong thành phố hơn một tháng, đã từ lâu chuyển
sang loại bản đồ truyền thống chứ không còn là tấm bản đồ đạo tặc nữa rồi.
Dù sao, người ở thành phố quá nhiều, động cái là có ít nhất mấy ngàn người,
thậm chí vạn người cũng có thể. Trong điều kiện thế thì nhìn cũng khó chứ đừng
nói là phân tích ra cái gì được.
Lần này cũng là nhắc nhở hắn, một tháng nay thoải mái quá cho nên quên mất
việc chỉnh lại chế độ bản đồ sang bản đồ Đạo Tặc.
Quay trở lại, người này nhìn trông giống... người? Ừm, chí ít cũng là thế. Sau
vô số lần nhìn qua các loại sinh vật hình người mà không phải người, sinh vật
nửa người và sinh vật không phải người, đó là điều đầu tiên hắn kết luận được.
Nhưng ngay sau đó, hắn khẳng định người trước mắt chỉ là một loại ảo ảnh. Bởi
vì hắn không thể giám định.
Không thể giám định có 2 loại, một là cảnh giới cao tới mức chính hắn không
nhận ra người đó tồn tại, cho nên điều kiện giám định không hình thành, mà
loại thứ hai chính là ảo ảnh.
Rõ ràng là loại 2, Mộ Dung Nguyệt một tay thoáng động, trên tay nàng trong
nháy mắt xuất hiện một người mặc một bộ đồ trông bình thường nhưng Trần Ngọc
Lâm nhìn qua cũng nhận ra đồ này dệt từ sợi bạc nguyên chất. Thậm chí toàn
thân hắn đều là những vật dụng dệt từ bạc nguyên chất.
Có loại trang phục này, chỉ là 2 loại : Một là thợ săn ma cà rồng, hai là thợ
săn ma sói. Cả hai đều bị tổn thương bởi bạc.
Mộ Dung Nguyệt là một Chân Tổ, ma cà rồng chúa, hắn là quý tộc, cấp bậc Bá
Tước(mặc dù là cái loại có tiếng mà không có miếng, huyết mạch cao quý nhưng
lãnh địa không, tiền tài không, thuộc hạ không luôn ngoại trừ hai con gián hắn
thử triệu hồi bằng [Triệu Hồi Tộc Quyến]).