Người đăng: Hoang Truong
Trần Ngọc Lâm đang chán nản, chợt để ý một sự việc.
Cả tổ đang nhìn bàn cuối hai người bọn hắn, chính xác hơn là nhìn HẮN bằng ánh
mắt kì lạ. Trần Ngọc Lâm đang không hiểu ra sao, thì Mai Ý Loan mỉm cười:
"À, cậu này. Nhắc một câu, cậu nhìn thấy tôi không đồng nghĩa với việc cả lớp
này ai cũng có thể nhìn thấy tôi nhé!"
Trần Ngọc Lâm:
- ...................
Đậu Mẹt, đã quên mất. Nhưng thế thì tại sao chỉ nhìn mình hắn?! Không phải
Gabriel cũng nói chuyện với Mai Ý Loan nữa à?!
Quay sang nhìn Gabriel, chỉ thấy cô nàng thiên thần mỉm cười thân thiện, giơ
lên hai ngón tay thành thủ thế "V" - "Victory", nói:
" Tui đã tạo một pháp thuật chướng nhãn nhỏ, bất cứ ai nhìn đến chỗ tui cũng
chỉ thấy một cô bé thiên thần nhỏ xíu đang ngồi học một cách chăm ngoan."
Trần Ngọc Lâm:
- ......................
Con bé thiên thần sa đọa này, càng lúc càng bước vào con đường tăm tối có biết
không?!
Lúc này, thằng Minh quay lại đập vào vai Trần Ngọc Lâm cười cười:
" Lâm lùn này. Tao bảo mày rồi, tuổi trẻ sung huyết mãn sức là tốt, nhưng "tự"
quá nhiều lần một ngày cẩn thận dẫn đến ảo giác đấy!!"
Trần Ngọc Lâm co rút cơ mặt:
"Thằng chết toi này, có tin tao đấm một phát chết luôn không?!"
Gì chứ gần đây đối với sức mạnh của chính mình, Trần Ngọc Lâm hơi bị có tự tin
đấy. Hắn từ thử đấm một quyền nát một cục gạch, đầu thằng Minh cứng đến đâu
cũng còn mơ sánh được bằng với cục gạch, một quyền Phồng Tôm đi ra, Minh nằm
là cái chắc.
Còn vi phạm pháp luật?! Ha ha, cho hắn cười một cái. Luật pháp của nước này
chỉ áp dụng với con người, hắn, một con ma cà rồng thuần huyết há có thể bị
pháp luật ước thúc? Không thấy điều nào trong Luật cũng bắt đầu với "Người nào
abcxyz" chứ không phải "Ma cà rồng nào..." à!? Đây chính là lách luật, không
phải vi phạm pháp luật. Đúng vậy, là lách luật.
Mai Ý Loan:
- ...........................
Thằng Minh mỉm cười, tiếp tục cười tươi nói với Gabriel, Trần Ngọc Lâm, cùng
với hai đứa ngồi cạnh bên nó, và với cả Mai Ý Loan, cơ mà nó không biết:
" Để tao kể cho bọn mày nghe một chuyện ma..."
Trần Ngọc Lâm ngắt lời:
" Chuyện ma thì đến tối rồi kể. Mày nghĩ kể buổi sáng ai thấy sợ!? Bị ngu à?!"
Đúng thế, bị ngu à?! Bên cạnh một con ma mày kể chuyện ma, không cảm thấy
giống như múa rìu qua mắt thợ ư?!
Minh nhìn Trần Ngọc Lâm bằng ánh mắt khinh miệt tận cùng:
" Mày biết gì?! Nhân lúc mày nói chuyện với bức tường tao mới chợt nhớ ra câu
chuyện này thôi. Chuyện này do chính các đàn anh đàn chị kể lại....."
Trần Ngọc Lâm tiếp tục ngắt lời:
" Ý mày là mày nghe được từ đàn anh đàn chị, những người nghe được từ đàn anh
của đàn anh, những người lại nghe được từ cô lao công người nghe từ bà vợ của
ông hàng xóm của ông bảo vệ, người lại nghe từ mấy đứa trốn vô trường lúc nửa
đêm hả!?"
Minh :
- ....................
Minh đáp:
" Nghe truyện không?! Sợ thì cút!!"
Trần Ngọc Lâm cười gằn:
" Kể thì kể đi, không hay tao đập mày một trận vì tốn thời gian của t. Dù gì
thời gian của tao cũng là vàng là bạc...."
Minh bắt đầu kể:
" Chúng mày biết gì không? Trường học của chúng ta, có bề dày lịch sử từ tận
những năm đầu thế kỉ trước. Trước lúc đó khu này vẫn còn hoang vu lắm. Phải
mãi đến tận thế kỉ 18, tầm đấy người ta mới bắt đầu phát triển những cái làng
ở quanh đây thành một cái thị trấn nhỏ được. Hơn nữa ngôi trường này, năm xưa
được xây dựng trên một mảnh đất hoang vắng. Lúc đó, là tầm những năm 1930, khi
khu trường này được khởi công thì chỉ có 2 tầng lầu với cả một dãy nhà thôi.
Nhưng trọng điểm là, tụi mày có biết trường mình ban đầu từng có dự tính xây
một cái bể bơi không?! Thế nhưng, khi đang đào hồ bơi, thì họ lại đào ra được
xương người, hơn nữa là xương người mặc giáp phục của mấy triều xa xưa ấy. Lúc
đó họ phải mời từ thầy cúng miền ở trên mấy dân tộc vùng cao, cho đến mấy vị
Cha sứ làm lễ đều không giải nạn được. Thế là họ đành phải lấp cái hố lại,
biến nó thành sân bóng đá đấy."
Trần Ngọc Lâm cười nhạt, chuyện này ai mà tin?! Mỗi một ngôi trường đều có
những truyện đại loại như thế này, từ trường học nguyên lai là cái bệnh viện
cho đến nhà xác, nghĩa địa, cứ cái địa danh nào dính dáng đến ma là họ tống
hết vào trường học. Cơ mà có cái nào được chứng thực đâu?!
Linh, con bé ngồi cạnh Minh:
" Mày đừng có bịa chuyện, truyện này tao đọc được trên mạng suốt."
Thằng Tân ngồi cạnh Minh cũng xen vào một câu, dù gì cốt truyện này cũng là
quá quen thuộc rồi.
Trần Ngọc Lâm cũng cười cười tính chê thằng Minh bịa truyện dở ec, thì Mai Ý
Loan chen vào:
"Chà, hoài niệm thời gian đó thật. Lúc họ đào được mấy bộ xương đó lên, ta chỉ
là một con bé, còn muốn nhìn trộm nữa."
Trần Ngọc Lâm:
- .....................
Gabriel:
- .........................
Vãi lều, nguyên lai là thằng Minh kể truyện thật, hơn nữa là kể truyện xưa à!?
Cô lại còn hoài niệm nữa!!!!
Thằng Minh mặt dỗi, nói:
" Không tin thì thôi. Dù sao thì, sau vụ đó xương cốt mấy người lính đấy không
tiện để lại, cho nên đã được chuyển sang nghĩa trang làng. Nhưng do số lượng
lính lác quá nhiều, có đến hơn mấy trăm bộ xương, cho nên diện tích nghĩa
trang làng cũng tăng rộng lên. Nhiều người còn đồn là lúc đó, liên tục có quỷ
dạ xoa, ma chết đói các kiểu đến xin ăn. Cơm thừa canh cặn chỉ sau một đêm đã
bốc mùi thiu thối, hết sức rợn người."
Mai Ý Loan hai mắt tràn đầy hồi ức nhớ lại:
" Nhớ hồi đó, ta cùng với anh trai mỗi đêm đều sợ hãi trùm chăn lại. Cơm nước
thì phải ăn cho bằng sạch, bằng không nếu để lại dù chỉ một hạt cơm thì nửa
đêm sẽ có tiếng gõ cửa rầm rầm, còn có ma đói vào liếm láp sạch đồ ăn nữa."
Trần Ngọc Lâm:
- .......................
Tôi xin thua. Cô là ma thì đi ám ai đó đi, ở đây kể chuyện xưa làm cái gì?!
Cho tôi hỏi cô từ cái bộ truyện nào chòi sang đây bắt nạt bọn tôi!? Cả thằng
Minh nữa, mày ngưng kể cho tau nhờ.
Thằng Minh tiếp tục kể, càng kể càng hăng say, nước bọt phun phì phì:
" Nhưng, đáng sợ hơn cả là ngôi trường đó lúc bấy giờ, cứ đêm xuống là cửa
chớp liên tục mở ra rồi đóng vào, không ai ngăn cản được. Kể cả khóa chốt cửa
lại cũng không có một chút tác dụng nào. Còn nữa, cứ sáng sớm ra là bàn ghế
giống như đêm hôm trước bị dính một trận cuồng phong vậy, sáng nào cũng phải
dẹp lại bàn ghế. Không chỉ có thế, lá cây, cành cây các thứ đầy sân trường,
cực kỳ bừa bộn luôn."
Mai Ý Loan thở dài, đôi mắt lộ ra vẻ thương cảm:
" Nhớ năm đó, anh trai ta thường xuyên phải dậy sớm cùng cả lớp lau dọn đống
rác rưởi mà lũ oan hồn đó bày ra. Thật tình, oan hồn không thể làm việc sạch
đẹp một tí được à?! Giống như ta đây này, mỗi khi quậy xong đều rất tự giác
dọn dẹp đồ chơi bày ra."
Trần Ngọc Lâm(giao tiếp bằng mắt với Mai Ý Loan):
" Khoan đã, cô nói cô quậy cái gì cơ?!"
Minh kể tiếp:
" Tầm chừng bảy tám năm sau, các ngôi mộ kia đều đã được cúng tế hương khói
đầy đủ. Ngôi trường cũng được tu bổ lại lên thành 3 tầng lầu, đồng thời cũng
khang trang hơn nhiều. Tuy nhiên vẫn còn thi thoảng có những người bị ngã gãy
tay gẫy chân. Trường mình lúc đó cao nhất là một năm có đến mười vụ học sinh
bị ngã. Nặng nhất là ngã từ tầng hai xuống, do trường lúc đó có khá nhiều học
sinh là con cháu của các đại phú hào, cho nên cũng có khá nhiều người chuyển
trường, nhưng đó chỉ là số ít. Hầu hết mọi người không tin vào ma quỷ."
Trần Ngọc Lâm nhìn sang bên cạnh. Hắn cũng từng không tin rằng con người có
thể trong suốt. Chú ý chữ "từng".
Mà, Mai Ý Loan lúc này đang có thật sâu hứng thú, cực kỳ hứng chí lắng nghe
câu chuyện.
Linh, lúc này nhanh nhảu phát hiện ra một cái mấu chốt:
" Nhưng mà mấy chục năm nay trường mình cũng có mấy khi có người bị tai nạn
đâu?! Gần nhất là 5 năm trước một nhóm học sinh đánh nhau trên cầu thang ngã
tập thể. Nhưng mà đấy là do tụi nó chơi ngu chứ."
Minh mỉm cười:
" Câu chuyện lúc này mới tới hồi gay cấn. Những năm đó, liên tục có những học
sinh bị hù, bị dọa, thậm chí bị dọa sợ tè ra quần. Nhưng, đỉnh điểm là một mùa
hè những năm 50, có một nữ sinh bị ngã từ trên tầng thượng xuống. Lúc rơi nàng
bị một cành cây đâm xuyên qua cổ, nhìn mười phần thê thảm. Từ đó về sau, không
ai còn thấy có những hiện tượng ma quái xảy ra nữa. Có nhiều người nói nàng bị
hiến tế cho đám ma quỷ. Cũng có nhiều người nói nàng bị một đám người sử dụng
làm công cụ diệt trừ đám ma kia. Hoặc cũng có người nói nàng thế chỗ chúng để
chúng được siêu thoát. Có nhiều cái lắm, nhưng không ai biết đâu là thật!!!"
Trần Ngọc Lâm nhìn qua Mai Ý Loan, chỉ thấy nàng vẫn giữ nụ cười, nhưng lúc
này nhìn trông nụ cười của nàng mười phần lạnh lẽo. Hắn chợt nhớ nàng từng nói
" Những kẻ còn lại thì vào bụng ta hết rồi.".
Thằng Minh tiếp tục kể tiếp:
"Mày có từng nghe nói về Oan Hồn trong phòng nhạc cụ của trường mình không?
Nghe nói năm lớp 12 mấy khóa trước, từng có người chứng kiến một linh hồn đang
chơi nhạc ở trong phòng học nhạc cụ. Nghe nói, linh hồn đó có một cái răng
nanh dài và sắc nhọn, mặc một bộ áo trắng muốt, trên đầu mọc ra hai cái sừng,
đã có thể hóa thành quỷ hồn rồi."
Trần Ngọc Lâm nhìn Mai Ý Loan, trợn trắng mắt. Trông cô nàng này có khác quái
gì người sống đâu? À ngoại trừ việc hơi trong suốt và có một vết rạch ngang
cổ. Còn lại thì giống hệt như người sống vậy.
Mai Ý Loan khặc khặc cười, khiến cho Trần Ngọc Lâm rợn toát mồ hôi hột.
Trần Ngọc Lâm đánh mắt ra hiệu thằng Minh đừng kể nữa, bọn nó có thể nói là
hiểu nhau đến mức chỉ cần nhìn là biết được suy nghĩ đối phương, ít nhất phần
nào là vậy. Thế là anh Minh khinh khỉnh cười:
"Mày sợ à?"
".........."
Trần Ngọc Lâm trợn mắt nghĩ thầm:
"Mợ, tao muốn tốt cho mày mà mày không chịu, thế thì thôi con ạ. Lần trước vụ
thằng Minh cũng thế lần này cũng thế."
Minh tiếp tục kể:
"Nhưng mọi chuyện không chỉ có thế, tao thậm chí nghe đồn kể được là con ma
này vô cùng kinh khủng. Thậm chí còn có cả những giai thoại về nó trốn trong
nhà vệ sinh...."
Trần Ngọc Lâm thở dài, mày muốn chết thì có thể tự sát nha. Hà cớ gì cứ phải
tự tìm đường chết...
Mai Ý Loan chỉ nhàn nhạt cười, tự nói với mình:
" À, thì ra truyền lại là như thế à?! Hắc!!!"
Trần Ngọc Lâm nghe thế, toát mồ hôi hột. Xem ra thằng Minh, Minh với con Linh
chết không an lành.
Gabriel thì càng thêm híp mắt nhìn Mai Ý Loan, trong mắt nàng, vừa nãy khi
nhắc đến vụ việc "ngã từ sân thượng" này, nàng biểu thị một luồng hận ý cực kỳ
nồng đậm. Luồng hận ý này không nhằm vào những linh hồn oán quỷ đã bị nuốt
kia, mà nhằm vào người sống, hơn nữa hẳn là rất nhiều người sống. Chí ít là
còn sống vào thời điểm đó.
Xem ra, có thể biến thành oán linh dạng này, không đơn giản. Thậm chí có khi
chính nàng trong trạng thái Thiên Thần đến đây cũng khó địch lại được. Dựa
theo lời Mai Ý Loan, nàng đã ăn chí ít hơn trăm cái oan hồn, hơn nữa là oan
hồn từ Quân Doanh, một oan hồn Lính bằng mười oan hồn bình thường. Nếu là oan
hồn Quan hoặc Tướng thì có khi còn nhiều hơn thế nữa.
Nhưng, nàng chưa từng hại người sống. Sự thật là trong hơn 20 năm qua trừ một
nữ sinh đau tim sau đó chuyển sang bệnh viện không qua khỏi, chưa có ai chết ở
đây cả. Bị thương càng là ít ỏi đến đau đầu. Nếu nói nàng ưa thích huyết sát,
thì đây là khối bảo địa tương đối tốt,cho nên chỉ có thể nói tâm tính nàng là
biến thành quỷ cũng không thích giết người?!
Dù sao, nếu nàng không giết người cũng không hại người, Gabriel cũng sẽ không
đi quản. Dù sao, tuy rằng ít, nhưng xác thực tồn tại một số "Oán Linh" thiện,
không thích gây hại tới người thường đấy.
Tối hôm đó, Trần Ngọc Lâm đang tu luyện... Chợt có tiếng điện thoại, hắn nhấc
điện thoại lên xem, thì là tin nhắn của thằng Minh..
Thằng Minh : [Cứu tao với mày ơi. Tao đang đi vệ sinh thì tao chợt nghe thấy
tiếng cười ở ngoài cửa, mà tao đang ở nhà một mình. Tao ở trong này nửa tiếng
rồi mà chưa ra được. ]
Trần Ngọc Lâm: ...........
Hắn nhủ thầm: "Sáng nay cứ lắm mồm chi cho mệt. Sống an ổn không muốn lại còn
cứ ra vẻ ta đây với gái. Gái với chả gú, mạng mới là quan trọng."
Có điều vẫn là bạn bè nhau, hắn nhấc điện thoại cho Gabriel, nhờ nàng nhắn tin
lại cho Mai Ý Loan:
Trần Ngọc Lâm: [Ê Gab, bảo con bé ma đừng có hù thằng Minh dùm cái. Nó bom tin
nhắn tôi rồi này.]
Thiên Tái Thiên Sừ : [Ờ đợi một chút.]
Thiên Tái Thiên Sừ : [Loan nói nó không ám thằng Minh đâu ông. Bả đang bận
chơi cờ với mấy bộ xương trong phòng Sinh học. Tôi vừa đi qua xác nhận con bé
nói thật đó.]
Trần Ngọc Lâm: "?"
Mẹ, thế ai đang ở cùng thằng Minh? Mà khoan, ôi cái đệch con búp bê hắn cất
trong hòm Item đâu rồi? Thảo nào từ cái hôm hắn bị ngất hắn cứ thấy có gì đó
thiếu thiếu.