Xích Vân Mãng(1):


Người đăng: Hoang Truong

Thú Triều lần này có chí ít năm trăm tới bảy trăm con quy mô. Phần lớn là hai
ba phẩm, chỉ có một số nhỏ là Tứ Phẩm Ma Thú.

Mắt thấy vài người đã bị Thú triều đại quân bao phủ, mặc dù không chết nhưng
khẳng định cũng không khá khẩm là bao. Trần Ngọc Lâm đang tính xông lên, chợt
Hoàng Khánh phất tay:

"Sát Thú Trận số 13-V chuẩn bị."

Lập tức, xung quanh hắn có đến hơn 60 người xếp lại, hình thành một thế trận
bao vây lấy hơn trăm đầu Ma Thú. Trong đó, những người cầm kiếm, giáo mác
khiên dao các loại vũ khí cận chiến đứng một bước lên trước, giơ thẳng về phía
đại quân Ma Thú. Đứng đằng sau là tầm 30 tên cầm trong tay súng ống, nhất loạt
nổ súng vào phía bầy Ma Thú. Trong vỏn vẹn thời gian 5 giây, đại quân hơn trăm
con chỉ còn lại 40 con Ma Thú.

"Cận chiến binh lên!!"

Cùng lúc này, toàn bộ hơn 35 người chạy lên, trong tay kiếm quang, giáo mác
thương đao cung lên lấy đầu Ma Thú.

Trần Ngọc Lâm lần đầu tiên thấy tu sĩ dàn trận giết địch là như thế nào, không
khỏi hiếu kì. Hắn dám chắc nếu tuần trước một trận chiến với bầy Nhện trong
cái phó bản kia, tụi nó cũng chiến đấu được theo trận doanh như thế này, khẳng
định hắn không khá giả như trước.

Trần Ngọc Lâm nhìn sang Âu Bảo Uyên:

"Lên thôi nào."

Âu Bảo Uyên nhìn hắn, tay trái giơ lên nhấn vào một điểm trên trán, cả người
nàng chợt phát sáng. Kế đó từ người nàng trào ra một thứ chất lỏng bao phủ
toàn thân, sau đó hóa cứng lại, nhìn qua nửa giống một bộ đồ bó toàn thân làm
nhựa dẻo.

Âu Bảo Uyên vóc người vốn là không tệ, mặc thêm bộ này vào trông cũng rất tốt
nhìn, một số tu sĩ trẻ tuổi nam tính gần đó thường xuyên liếc nhìn qua.

"Bộ đồ này cũng là robot nano à?"

Trần Ngọc Lâm hỏi. Hắn không bị ảnh hưởng bởi vóc người của nàng vì hắn biết
kệ xác nàng trông xinh xắn như thế nào, tính cách bên trong vẫn của là một con
gorilla thứ thiệt.

Nếu không hắn cũng không để cho nàng nắm quyền quản lý bang Hắc Long Hủy Diệt.

"Yup. Nếu không phải sau Đại Chiến Mặt Trăng tui bị tháo hết 73,14% vũ khí
chuyên dụng thì còn nhiều nữa cơ."

Âu Bảo Uyên than thở. Mặc dù nàng hay đề cập đến cái Đại Chiến đó, nhưng mỗi
lần hắn hỏi nàng đều vỏn vẹn đáp "Đó là thông tin tuyệt mật", cho nên đến giờ
hắn vẫn không hiểu nàng nói gì.

Kế đó, sau lưng nàng mở ra hai cái ống đồng chỗ bả vai, phun ra một ngọn lửa
nitro xanh, và lao vút về phía Thú Triều.

Trần Ngọc Lâm một tay cầm kiếm, một tay xách súng lao lên. Hắn giơ súng lên,
bắn liên tiếp ba đầu Ma Thú Tam Phẩm. Trong đó thậm chí có một đầu Ma Thú đã
đạt tới Tam Phẩm Trung cấp, thậm chí thiếu chút nữa một trảo đâm xuyên qua
hắn.

Ma Thú Địa Ngục Tê, là một con tê giác. Hi vọng hắn không bị bắt vì giết động
vật có trong sách Đỏ.

Trần Ngọc Lâm nhìn quanh, xung quanh hắn toàn bộ đều là Ma Thú Nhị Phẩm. Hắn
thu súng lại vào hòm Item, giương kiếm lên bắt đầu tiến hành lăng không đồ
sát. Tạm không nói kiếm của hắn, chỉ tính riêng sức trâu của chủng ma cà rồng
đã đủ sức cân bất kì Nhị Phẩm Ma Thú nào. Thậm chí trong vài trường hợp, Tam
Phẩm hơi yếu cũng không nói ngoa.

Trần Ngọc Lâm vung ra ba đường kiếm quang chém bay đầu một con chó với phần
thân hơi nhuộm sắc hồng. Chợt thanh kiếm của hắn bị cái gì đó cuốn lấy, Trần
Ngọc Lâm nhìn lại, thì ra là một con ếch. Con ếch này một cái lưỡi phun ra,
cuốn lấy thanh kiếm của hắn nuốt vào trong bụng. Lực mà con ếch này dùng lúc
kéo rụt cái lưỡi về không thể không nói là mạnh được.

Con này tên gọi Xích Oa.

Hắn ngay lập tức lao tới, nhân lúc ếch yêu đang há hốc mồm vì thanh kiếm của
hắn chọc thủng má nó, hắn vung một cái đa trọng kích thẳng vào đầu con ếch.
Lần này đa trọng kích của hắn đấm ra được những ba đấm. Lập tức từ mấy vết đấm
của hắn, xuất hiện những dấu ấn trông như thể hình nắm đấm phát ra ánh sáng
màu vàng lan tỏa những đường vân khô nứt nẻ, nhưng 3 dấu chồng lên nhau.

Rồi hắn lại dùng tay kia đấm thêm một cái, ấn này phát ra ánh sáng màu xanh
lam. Trần Ngọc Lâm theo thói quen nhảy ngay về phía sau.

Bốn cái ấn chợt hòa tan vào nhau, thành một màu nâu đỏ, sau đó một loạt những
vệt nứt đỏ rực lan tràn toàn thân Xích Oa, kế đó "Ầm" một cái, một vụ nổ to vô
cùng phát ra, trực tiếp tạc nát phần lưng của nó.

Trần Ngọc Lâm chạy tới, nhặt lại thanh kiếm, kế đó hắn lại vung lên chém bay
nửa người một đầu chuột yêu Nhị Phẩm sơ kì đang lao về phía hắn.

Lúc này ra chiêu, đã hơi hơi có phong phạm của một vị kiếm khách, nếu không kể
tóc tai hơi bù xù một chút.

Trần Ngọc Lâm nhìn vào bản đồ, chợt thấy hơi kì lạ. Toàn bộ bản đồ đều bao phủ
bởi những đốm đỏ, đại diện cho quân địch, cái này không lạ. Thậm chí còn có
rất nhiều điểm đỏ và trắng chồng lên nhau nữa cơ, cho nên hơi khó quan sát một
chút.

Nhưng mà hắn vẫn thấy có vài chuyện gì đó đang xảy ra mà hắn có thể quan sát
nhưng lại không thể nhận ra.

Âu Bảo Uyên hai mắt phát laze, một tia bắn lên trên một tia xuống dưới, giống
như kiếm laze trảm hai đầu Ma Thú hình khỉ ra làm đôi, kế đó nàng quay lại nói
với hắn, tay chỉ về một hướng:

"Có một vật thể đang lao rất nhanh về phía này. 78km/h, 82km/h.. ừm. Nó ở dưới
lòng đất."

Trần Ngọc Lâm nhìn vào mặt đất không có gì. Nhưng khi hắn để ý kĩ hơn vào bản
đồ, hắn nhìn thấy một điểm đỏ không quá nổi bật đang lao vun vút về chỗ này,
mà cụ thể hơn là hướng bọn hắn.

Trần Ngọc Lâm hai mắt sáng rực, căn chuẩn lúc mặt đất nhô lên ngay lúc đến chỗ
hắn đấm một phát, vận dụng cả hai chiêu thức mà hắn có vào cùng một đấm.

Trong nháy mắt, sinh vật ở dưới đất nhô đầu lên, bất chấp trên đầu nổ tạc một
cái nhưng nó lại không thèm để ý, thậm chí không có chút nào dừng lại, một húc
đâm thẳng đầu nó vào bụng Trần Ngọc Lâm, hất văng hắn ra sau.

Trần Ngọc Lâm hơi buồn bực nhìn nhìn ,là một con giun đất, Tam Phẩm trung kì
đỉnh phong Ma Thú. Trong Giám ĐỊnh hiện ra, một đâu Giun Đục Đá, đầu nó có một
bộ phận vô cùng cứng để.. đục đá. Chắc con này làm tổ trong núi đá, bị làm
phiền đi ra.

Trần Ngọc Lâm xoa xoa ngực, bộ Chiến Y này quả thực tuyệt luân. Chấn động từ
Hắc Linh bị giảm đi chí ít ba phần tư, kế đó lại giảm đi thêm nữa. Lúc hắn bị
húc bay ra hắn thậm chí cảm giác giống như bị nhẹ nhàng vuốt ve vậy, dù cách
so sánh này có hơi ghê.

Ngay sau khi Trần Ngọc Lâm bị bắn văng đi, Âu Bảo Uyên hai mắt phát laze thẳng
hướng đầu con Giun Đục Đá này, giống như một cái kéo nhẹ nhàng quét xuyên qua
nửa thân thể nó, cái đầu nó nhẹ nhàng rớt xuống đất.

Sau đó nửa cái thân thể của con giun lao lên, giống như một cái miệng bọc kín
miệng vết thương trên cái đầu, kế đó cơ thể nó co rút vào trong mặt đất. Sau
đó bằng mắt thường Trần Ngọc Lâm cũng thấy được đất nhô lên, có điều hướng về
khu rừng, hiển nhiên là nó đang rút lui.

Với sức phục hồi của loài giun đất, thì chắc chỉ ba bốn ngày là nó hoàn toàn
khôi phục.

Trần Ngọc Lâm giơ ngón cái với Âu Bảo Uyên. Sau đó, hắn niệm động, Arch Ville
như một tia sấm sét lao đến thẳng vào qua cái hang thông qua cái lỗ mà nó đào
để công kích hắn. Liền một khắc này đất đai nổ tung lên, một con quái vật to
gấp rưỡi Kị Sĩ Địa Ngục, trên đầu nó có hai cái sừng trâu xuất hiện từ khoảng
đất bên dưới, chỗ mà Giun Đào Đá đang bò. Hai tay nó cầm lấy hai mảnh của Giun
Đào Đá, ném xuống dưới giẫm vài cái, thành thịt vụn.

Triệu hoán quỷ của Arch Ville, tiêu hao 2000 MP để triệu hồi, gần gấp ba một
con Kị Sĩ Địa Ngục, nhưng bù lại cảnh giới của nó quy ra Tu Chân hệ chính là
Tam Phẩm sơ kỳ. Hơn nữa là thuộc loại thể tu, thực lực có lẽ hơn hẳn cùng cảnh
giới.

Con này gọi Nam Tước Địa Ngục. Nhìn qua hao hao giống Nhân Ngưu, trừ việc đầu
nó là đầu người, không có mặt chỉ có một bộ hàm.

Trần Ngọc Lâm lệnh cho Nam Tước Địa Ngục tiến lên bắt đầu tập trung vào Tam
Phẩm Linh thú. Cần biết, Hệ Thống cho toàn bộ hạ sát dưới cảnh giới của hắn là
1 điểm, trên vài tiểu cảnh giới thì dao động 10-50 điểm. Nhưng Tam Phẩm thì có
khi vài trăm điểm một đầu.

Hiện tại hắn là Nhị Phẩm 9 mạch, tức là chỉ còn 2 loại có thể để hắn lấy lời,
là cùng Nhị Phẩm 9 mạch và 10 mạch. Cho nên tốt hơn thay vì farm Nhị Phẩm, tập
trung vào Tam Phẩm Ma Thú mới là chính đạo.

Chợt, Trần Ngọc Lâm cảm thấy không ổn. Nhìn lại, hắn thấy máu của Ngân Nguyệt
Lang đang gấp rút tụt xuống, quay đầu lại thì hắn nhìn thấy một con rắn to
khủng khiếp đang quấn quanh nó. Bởi vì Trần Ngọc Lâm có Giám Định cho nên mới
lờ mờ phát hiện, chứ không thì với lớp sương mà con rắn này đang phun ra có
khi hắn cũng không nhìn ra được.

Xích Vân Mãng phun lửa phì phì gào rú bằng thú ngữ:

"Con chó này, tao đã tha mày một mạng, còn không biết điều à? Vậy mà dám vào
phe nhân loại? Hôm nay tao giết mày ngay tại đây."

Trần Ngọc Lâm nhớ tới vết thương sâu thẳng tới cột sống và nội tạng của Ngân
Nguyệt Lang, chợt bực tức lên. Con rắn này nếu đã muốn tha một mạng cho Ngân
Nguyệt Lang, hà cớ gì phải kẹp chặt khiến cho nó bị thương nặng tới mức hắn
phải tốn hơn 200 điểm Vận Mệnh để chữa lành cho nó?

Viên Cửu Cửu Chuyển Hồn Đan đó mắc lắm đấy biết không? Nếu Hệ Thống không giảm
còn 25% thì hắn phải há họng một ngàn điểm Vận Mệnh mới mua được.

Nghĩ bụng, Trần Ngọc Lâm điên tiết lên, hắn triệu gọi Arch Ville ra, đưa cho
nó tấm thẻ bài Triệu Hoán Ultralisk, cái mà hắn đạt được trong hộp quà cấp 10.

Xích Vân Mãng há to mồm, đuôi nó cuốn quanh thân thể Ngân Nguyệt Lang, chuẩn
bị một ngụm nuốt chửng Ngân Nguyệt Lang. Lúc này Ngân Nguyệt Lang HP đại khái
chỉ còn khoảng 60%.

Trần Ngọc Lâm cười gằn, thích ăn no? Cho ăn nổ bụng đi.

Arch Ville biến thành một tia chớp, bay thẳng vào trong họng của Xích Vân
Mãng. Kế đó, nó kích hoạt thẻ bài, triệu hoán đi ra Ultralisk.

Thông qua vài lần thí nghiệm, Trần Ngọc Lâm đã biết điều kiện để triệu hoán.
Thứ nhất, không gian để triệu hoán phải là cùng một không gian kín với nơi mà
hắn đang ở. Ví dụ, nếu hắn đang ngồi trong phòng khách mà phòng khách lại đóng
kín cửa thì hắn sẽ không thể triệu hoán ở phòng bếp.

Thứ hai, nó không thể triệu hoán ở những nơi mà hắn không thể đi qua. Giống
như lần ở trong hang nhện, hắn không thể thoát khỏi lưới nhện cho nên cả hai
Triệu hoán thú đều tự động xuất hiện cạnh hắn.

Ngoài ra không có điều kiện gì về không gian triệu hồi khác.

Trong bụng của Xích Vân Mãng vừa vặn thỏa mãn cả hai điều kiện trên. Đương
nhiên, nếu Xích Vân Mãng đóng miệng thì lại là chuyện khác.

Lập tức "Bụp" một cái, Xích Vân Mãng kêu rú lên đau đớn, buông Ngân Nguyệt
Lang ra, bởi vì cái bụng của nó đã trương phồng lên với một kích cỡ đáng sợ,
chí ít ngang với căn nhà. Nó lăn ra đất, hít thở không thông, há hốc mồm ra
kinh ngạc.

Nhưng kể cả thế, không thể phủ nhận nó rất mạnh, vì vẫn chưa nổ bụng.


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương #50