Người đăng: Hoang Truong
Đồi Camlann,trong những cơn ác mông dai dẳng của Vua Hiệp Sĩ...
Bầu trời xế chiều đỏ rực như máu. Dưới đất, trước mắt cô cũng đỏ một màu máu.
Những xác chết đang nằm la liệt trên nền đất là những người từng tin tưởng và
phò trợ cho nhà vua trẻ tuổi, là những người đã hi sinh cho khúc ca khải hoàn
của cô.
Mầm mống bất hòa được manh nha từ những kẻ phản bội đã chia rẽ họ làm hai thế
lực. Mỗi phe xem bên còn lại như kẻ thù, và họ đã ngã xuống trên chiến trường
này, chiến trường cuối cùng của Vua Arthur, chân đồi Camlann.
Để thay đổi kết cục này, cô đã hiến dâng linh hồn mình sau khi chết cho Thế
Giới, và bắt đầu cuộc tìm kiếm cho một phép màu.
Nói cách khác, cô không phải một Anh Linh thực thụ. Một Anh Linh thực thụ là
một dạng dữ liệu được Chén Thánh sao chép và đặt lại trên Anh Linh Tọa, tuy
nhiên, đối với Vua Arthur, cô là một "chính cô trước khi chết" khác, liên tục
được triệu hồi vô số lần để đạt được Chén Thánh. Đối với cô, thời gian đã
ngừng trôi vào khoảnh khắc đó trên đồi Camlann.
Nếu cô ta - bằng một cách nào đó, đạt được thứ cô ta đã thỏa thuận với thế
giới, Chén Thánh, cô ta có thể sẽ trở thành một Anh Linh chính thức, và trở
thành một Thủ Hộ Giả của thế giới. Cho tới ngày đó, cô ta vẫn sẽ luôn là một
kẻ bị mắc kẹt giữa sự sống và cái chết.
"Thỏa thuận với thế giới à?"
Iskandar ngẩng đầu nhìn trời, lắc đầu:
"Ta đã những tưởng cô chỉ đơn giản hối tiếc khi đã ở trên Anh Linh Tọa. Xem ra
ta đã nhầm. Cô đã hối tiếc ngay trong cuộc sống của chính mình."
Iskandar hoàn toàn chẳng hề cảm thấy thương cảm cho Saber, kẻ mãi mãi sống
trong ngày cuối cùng của mình. Ngược lại, ông chỉ cảm giác được sự giận dữ.
Từ bỏ ước mơ, phủ định vương đạo của chính mình là một chuyện. Nhưng, kể cả
khi vẫn đang chiến đấu với những người bằng hữu, những người lính nơi sa
trường, những hiệp sĩ luôn coi nàng là đồng đội, nàng vẫn mong muốn một "phép
màu".
Đây đơn giản là tột cùng của sự sỉ nhục đến cho tất cả những hiệp sĩ từng kề
vai sát cánh với nàng.
"Bảo Khí."
Ông giơ lên thanh gươm của mình, hét lớn:
"Ionioi Hetairoi!!"
Lập tức, xung quanh ông, cát sa mạc bắt đầu điên loạn xuất hiện xung quanh.
Luồng gió nóng của hoang mạc phả thẳng vào mặt tất cả những người đang ở tại
đây. Francois Prelati hét toáng:
"Này... hai người muốn đấu nhau thì đâu cần phải lôi tôi vào.. ối."
Cậu ta hét lên khi Thần Uy Xa Luân của Vua Chinh Phục chợt bùng nổ trong khi
một tia chớp giáng xuống từ trời cao. Không khác gì tác dụng của Bùng Nổ Ma
Lực của Saber, toàn bộ cỗ Thần Uy Xa Luân bắt đầu bao phủ bởi hằng hà sa số
tia chớp.
Khi những tia chớp lan tới những con bò thần, chúng lập tức bừng sáng. Từng
đường cơ bắp đã vô cùng hoàn mỹ nở rộ ra thêm nữa, cặp sừng của chúng phát
sáng lên như bóng đèn, đôi mắt chúng hóa thành một luồng điện.
Thỏa mãn khi cuối cùng trở lại hình dáng của chúng, những con bò thần đã được
hiến cho Thần Zeus này rống lên, âm thanh khi chúng rống vang lên khắp toàn bộ
hoang mạc xung quanh. Francois Prelati nhanh chóng lui ra mười mấy mét, xoa
xoa ngực:
"Ối, sợ chết khiếp tui rồi... ỐI MA!! À quên mất, nói về ma thì mình cũng là
một dạng ma cỏ mà nhỉ?"
Anh giật mình khi xung quanh mình đều xuất hiện vô số người, những người này
xuất hiện ở dạng bán trong suốt, rồi từ từ hóa thành thực thể. Tất cả bọn họ -
anh nhận ra - đều vô cùng hùng mạnh. Từng người trong số đó đều tỏa ra Linh Cơ
dồi dào vô cùng.
Toàn bộ đều là Anh Linh.
Đội Quân Đế Vương đã xuất hiện. Họ xuất hiện bao quanh lấy Saber và Rider
Iskandar thành một vòng tròn khép kín. Tuy nhiên không một ai cử động, vòng
tròn hoàn hảo với bán kinh chừng trăm mét.
"RIDER!!!"
Đợt nhiên, từ đằng sau ghế ngồi của Iskandar, một cậu nhóc khoảng 18-20 tuổi
nhỏm dậy, hét toáng lên:
"Ông làm gì vậy? Không phải ông nói là chỉ còn dùng được Ionioi Hetairoi một
lần nữa à?"
"Ừm. Master à, ta cũng phải nói cho ra lẽ."
Iskandar xoa cằm, nói:
"Ta từ bỏ Chén Thánh. Dạy dỗ cô bé nhỏ này một bài học thậm chí còn quan trọng
hơn cả Chén Thánh đối với ta. Giờ thì, ta nghĩ chắc là cậu vẫn có thể ngăn cản
ta bằng một Lệnh Chú nhỉ? Hoặc là buộc ta ra lệnh cho Đội Quân để đánh bại
Saber?"
“Tại sao ông muốn… hành động vô trách nhiệm như vậy? Ông muốn đánh bại Saber
thế sao?”
Anh nhìn vào vòng tròn hoàn hảo trước mặt. Saber ở một bên, và Iskandar ở một
bên. Vua Chinh Phục không hề sử dụng lợi thế quân đoàn một vạn binh lính để
đối đầu với nàng, ngược lại, ông lại muốn chiến đấu với nàng trong một cuộc
chiến một chọi một.
“Chính bởi nó là hành động vô trách nhiệm, thế đấy.”
Iskandar cười:
“Trên chiến trường, cô ta chính là một vì tinh tú chốn trần gian. Thay vì để
mặc cô ta diễn trò hề về việc có thực sự là một vị vua lý tưởng hay không, tốt
hơn là ban cho cô ta ánh hào quang thực thụ với tư cách thuộc hạ của ta.”
Vị vua chuyên quyền này đã đánh bại vô số quý tộc và tướng lĩnh. Thờ ơ trước
sức mạnh và của cải của họ, ông ta có được ‘linh hồn’.
Chính bởi lý do này, người đời gọi ông là Vua Chinh Phục.
Không giết chết, cũng không khinh thường, ông khuất phục một kẻ thù với đầy đủ
năng lực của hắn- đây chính là điều ông cho là chiến thắng đích thực.
“… Thôi bỏ đi, Rider. Nếu ông có thể thắng bằng cách của mình thì cũng không
sao cả.”
Waver đã bỏ cuộc, bực bội thở hắt ra, cậu buông một câu.
"Dừng lại đã, Vua Chinh Phục!"
Tuy nhiên, lúc này Saber lại lạnh lùng nhìn về phía Iskandar, nàng hỏi:
"Ông đang chế giễu ta ư? Ông triệu hồi đội quân hùng mạnh nhất của mình lên,
chỉ để trưng lên cho đẹp xung quanh hai ta, ông còn định sỉ nhục ta đến chừng
nào nữa?"
"...."
Iskandar sững sờ, ngay sau đó ông phá ra cười:
"HAY! Đó mới là một chiến binh đích thực. Cô có thể không phải là một vị vua
tốt, nhưng lại là một hiệp sĩ chân chính."
“Hãy tập hợp, hỡi những người anh em của ta! Đêm nay, chúng ta sẽ ghi dấu hình
ảnh uy nghi của mình vào huyền thoại vĩ đại nhất!”
Lập tức, toàn bộ binh đoàn vạn binh bắt đầu mờ dần, nhưng họ không biến mất mà
chỉ đơn giản biến trở về dạng linh thể. Ngay sau đó, một vạn binh lính xuất
hiện ngay phía sau lưng của Vị Vua Chinh Phục, toàn bộ mặt đối mặt đối với chỉ
một địch thủ duy nhất - Vua Hiệp Sĩ.
"Trước tiên thì, nhóc..."
Iskandar lần đầu tiên đưa tay ra sau, nắm lấy Master của mình đặt lại tại trên
mặt đất, sau đó, ông vung kiếm chĩa thẳng về phía Saber..
Vua Hiệp Sĩ lui lại phía sau, kéo dãn khoảng cách đối với Ionioi Hetairoi, đội
quân Đế Vương đã tập hợp đầy đủ. Đối đầu với một người, nàng nắm chắc phần
thắng. Đối đầu với mười người cũng chẳng khác biệt là bao. Tuy nhiên nếu đối
đầu với một trăm người, nàng có thể sẽ kiệt lực trước.
Vậy còn một ngàn người?
Một vạn người?
Cơ may duy nhất, cơ hội duy nhất để nàng chiến thắng chính là...
“A-lalalalaie!”
Những tinh hoa sáng ngời của đội kỵ binh đã từng chia sẻ mối liên kết với vị
chúa của mình, vị Vua Chinh Phục, cho phép họ vượt qua cả sự chia tách cuộc
sống của thế giới bên kia. Không một nơi nào trên chiến trường đã thăng hoa
vào cõi vĩnh hằng của họ là không thể hiện thực hóa cả.
Nếu như vị Vua Chinh Phục muốn thiết lập lại sự thống trị, những hầu cận của
ông sẽ tức tốc đến bên cho dù ông có ở đâu. Đó là niềm tự hào khi được sát
cánh bên nhà vua, là niềm vui thích chiến trận, của dòng máu nóng đang sục sôi
trong họ.
Đội quân Đế Vương, kỵ binh lẫn bộ binh đều hò vang tiếng kêu rầm trời.
"Tiến lên, các anh em. Kẻ thù của chúng ta là Vua Hiệp Sĩ, kẻ mạnh mẽ ngang
một vạn quân, một đối thủ xứng đáng. Hãy cho Anh Linh kia chứng kiến con đường
của một vị vua chân chính."
Mặt đất bắt đầu rung chuyển khi Rider vung thanh kiếm Celtic chĩa về phía
Saber, cùng lúc đó, một vạn binh lính bắt đầu xông lên trước, gươm giáo đầy
đủ. Những con tuấn mã phi nước đại lao lên, bầy voi với binh giáp sáng ngời
bao phủ toàn thân rống lên tiếng gầm chiến trận, thẳng tiến về phía Vua Hiệp
Sĩ.
Cùng lúc này, hai con bò thần cũng rống lên, lao về phía trước trong tiếng hét
của Iskandar:
"Ánh hào quang ở bên kia thế giới––– Chinh phạt! Bá Quyền Giày Xéo Xa Xưa!!"
To Philotimo - Via Expugnatio!
Khi tên thật được xướng lên, cỗ chiến xa bị đôi bò thần cuốn đi đột ngột bùng
ra những tia sấm sét.
Nhìn thấy đối thủ lao tới, Vua Hiệp Sĩ cũng gấp gáp đặt thanh kiếm của mình
dưới sự bảo vệ của áp suất không khí.
Khuấy động lên một trận bão lốc, ánh sáng hoàng kim toả chiếu rực rỡ như thể
phô trương vương đạo của vị hiệp sĩ, ma lực liên tục cuộn xoáy.
“AAAALaLaLaLaLaie!!”
Hoà cùng tiếng gầm của Rider, đôi bò dằn mạnh một bước xuống nền đường nhựa,
và rồi bộ móng chẽ đôi của chúng phóng về phía trước như những cơn sóng thần
cuồng nộ.
Đòn tấn công trực diện của Vua Chinh Phục khiến Saber thoáng rùng mình. Khoảng
cách một trăm mét, dưới tốc độ của bò thần, lập tức giảm về không. Trong nháy
mắt, sức mạnh của Thần Uy Xa Luân hiện ra ngay trước mắt cô.
Nếu chuôi thanh kiếm báu vẫn nằm trong tay cô, chắc chắn cô sẽ chiến thắng.
Đối mặt với vầng kim quang của Rider, cô chỉ có thể thốt ra một điều, một cái
tên.
“Ước Thúc"
Vào khoảnh khắc khối sấm sét như vũ bão sắp sửa giáng xuống thân hình bé nhỏ
của Saber, khoảng khắc đoàn quân ngập tràn chiến ý giống như một con lũ tràn
tới vị Vua Hiệp Sĩ:
"Thắng Lợi Kiếm!”