Người đăng: Hoang Truong
Chiều hôm sau..
Trần Ngọc Lâm lúc này đang thưởng thức cà phê. Tối qua là một buổi tối bận
rộn, nửa đêm gần sáng và hắn vẫn phải chiến đấu với Lancer, chạy theo sau là
Vua Anh Hùng Gilamesh. Thành ra hắn đánh một giấc tới tận đầu giờ chiều mới
dậy.
Quỷ biết tại sao Tử Đồ vẫn cần ngủ. Có thể là do hắn còn chưa quen thân thể
này cũng nên. Nhưng nhìn chung đó là cách nạp ma lực hợp lý cho nên hắn không
ý kiến.
Dù sao, tối qua cũng không phải không có thu hoạch. Hiện tại hắn xác định tạm
thời người đáng lưu ý nhất là Vua Anh Hùng Gilgamesh, còn về phần các Anh Linh
khác thì có thể tạm thời bỏ qua. Các Anh Linh khác mạnh mẽ thật đấy, nhưng Bảo
Khí của họ mới là thứ thực sự đáng sợ. God Hand có thể cho phép Heracles chết
11 lần và vẫn có thể chiến thắng.
Mỗi lần chết sẽ cho anh ta miễn dịch sát thương từ đòn tấn công cùng loại. Nên
dù một Bảo Khí có thể giết anh ta một lần nhưng tuyệt đối sẽ không thể giết
được lần thứ 2, phải sử dụng một Bảo Khí khác với uy lực tương đương mới có
thể giết nổi anh thêm lần nữa.
Hiện tại, ngoại trừ Saber Giả chưa lộ mặt, hầu hết đã hiện diện. Một số thì đã
bị đánh bại, một số lại tương đối yếu cho nên không cần để ý - tỉ như Gilles
Caster. Nói cách khác, số lượng Anh Linh hiện tại là 2 Berserker, 1 Saber, 1
Archer, 2 Caster, 1 Rider và 1 Assassin.
Trừ khi mỗi Anh Linh đều tiêu hao 2 mạng của Heracles, còn không thì anh hoàn
toàn có thể bảo trụ được đến cuối cuộc chiến. Tuy nhiên đây không phải là cuộc
chiến 1v7, mà là cuộc chiến giữa 8 Anh Linh, cho nên chỉ cần phân bổ chiến
thuật tốt thì hắn hoàn toàn có thể dễ dàng chiến thắng.
Một vấn đề:
Gilgamesh Bảo Khí - EA Quai Ly Kiếm - quả thực là một Bảo Khí hùng mạnh. Nhưng
cũng chỉ tiêu tốn một lần God Hand là hết đát. Về vụ này Trần Ngọc Lâm không
quan tâm lắm. Nếu có thể không tiêu tốn God Hand thì hắn sẽ không tiêu tốn,
nhưng nếu bắt buộc thì hắn cũng không tiếc.
"Master."
Trần Ngọc Lâm đang suy nghĩ, chợt giật mình, Heracles bỗng nhiên xuất hiện
đằng sau hắn, gương mặt tràn đầy nét nghiêm nghị.
"Có chuyện gì vậy?"
Trần Ngọc Lâm hỏi, kế đó hắn nhìn lướt qua bàn tay của Heracles đang cầm cái
gì đó, sững sờ.
Thứ đó.. Trần Ngọc Lâm cũng chẳng biết nên gọi là thế nào nữa, tạm gọi là thứ
đó, giống như một tảng thịt vậy. Tảng thịt này đang vặn vẹo mặc cho đã không
còn dấu tích của sự sống. Những cái giác hút và những mẩu thịt giống như giòi
hoặc nấm nhô ra từ toàn thân nó, khiến cho nó tràn đầy sự ghê tởm.
Hắn lập tức nhận ra - đây chính là con quái vật dị hợm đã làm mưa làm gió ở
chỗ giao tranh thứ hai - triệu hoán thú của Caster. Trong xưởng phép của
Caster thứ này có thể nói là chất thành từng đống cũng không sai. Tuy nhiên
bọn chúng đã bị Iskandar giết sạch rồi mà?
Nếu thế thì Heracles lấy cái thứ này ở đâu? Mà hình như trông nó còn to ra hơn
nữa thì phải.
Chợt, Trần Ngọc Lâm cảm nhận một cơn quặn đau trong các mạch máu, giống như
thể có một trường ma lực khổng lồ đè ép hắn xuống vậy. Đối với Trần Ngọc Lâm
thì nói là quặn đau, nhưng cũng chỉ dạng như một cú đâm kim châm, nhưng với
các pháp sư khác thì hẳn giống như bị nung trong các mạch ma thuật vậy.
"Con Sông?"
Trần Ngọc Lâm nhíu mày, hắn có thể dễ dàng phân tích mối bất ổn trong trường
ma thuật này. Lập tức chạy tới cửa sổ, hắn nhìn qua, thẳng tiến đến chỗ con
sông và phát hiện ra một việc khiến hắn cũng phải lạnh gáy.
Con sông, nơi mà cái khách sạn hắn ở chui mấy ngày nay có cửa sổ nhìn ra ngoài
- lúc này đã bao phủ bởi một đống bọt khí khổng lồ. Những cái bọt khí này
không gì hơn là đến từ hàng ngàn, hàng vạn, chục vạn con quái vật tương tự như
con quái vật mà Heracles vừa đem về.
Trần Ngọc Lâm lướt nhìn qua bờ sông, chợt nhận ra được Heracles vác cái xác
con quái vật kia từ cái xó nào tới. Bờ sông tràn ngập những con quái vật đó,
không chỉ là một con, hai con, một bầy hay một đàn, mà là lúc nhúc thành biển
những con quái vật. Tiếng rít gào thậm chí từ đây cũng có thể nghe loáng
thoáng qua.
Nói là bờ sông, nhưng thực ra vẫn còn cách bờ đất khoảng mười mấy mét nữa.
Nhưng chỉ có thể thì chưa đủ khiến cho Trần Ngọc Lâm biến sắc.
Trên bầu trời lúc này đang có một đám mây đen khổng lồ bao phủ. Đám mây đen
này nhìn qua là biết ngay rằng nó không phải là một đám mây đen bình thường,
ma lực sục sôi trong đám mây này còn vĩ đại hơn cả hào quang của Đội Quân Đế
Vương nữa.
Đương nhiên Trần Ngọc Lâm không thực sự ở đó, chỉ là thông qua mối liên kết
tâm trí giữa Anh Linh và Master nên hắn cảm nhận được. Dù sao thì nói chung là
nó cũng là một thứ quá sức tưởng tượng.
Chắc chắn, mọi pháp sư ở thành phố Fuyuki ― cụ thể là tất cả Master đang tham
gia cuộc chiến Chén Thánh, đều nhận thấy điều đó, một đám mây ma lực khổng lồ,
họa có mù dở mới không nhìn ra.
Và cả các Anh Linh cũng thế.
Với chiếc Mercedes cô đang lái, từ căn cứ Kiritsugu chuẩn bị sẵn Saber chỉ mất
vài phút để đến được sông Mion, nguồn phát ra thứ ma thuật dị thường.
Theo lý mà nói, vì đường phố ở Miyama rất hẹp và phức tạp, thời gian đi phải
hơn 30 phút. Tuy nhiên, khả năng "Điều Khiển Vật Cưỡi" của Servant này đã đạt
đến kỳ tích có thể đảo ngược lẽ thường. Tốc độ của chiếc ôtô màu bạc khi lướt
qua những ngõ hẻm chật chội và quẹo cua bằng những cú tạt đuôi và sát sườn đã
chạm tới nghịch lý khiến người ta nghi ngờ cả quy luật tự nhiên.
Iskandar cũng đã ở đó từ lúc nào, đang há hốc mồm ra nhìn cảnh tượng trước
mặt. Tầm nhìn của Iskandar rõ ràng hơn tầm nhìn của Trần Ngọc Lâm rất nhiều,
ông ta có thể thấy được thứ trước mắt này.
Một cái hố sâu thăm thẳm hội tụ ở giữa đám mây đen, hố sâu này chỉ nhỏ như một
căn nhà cho nên Trần Ngọc Lâm không nhìn ra cũng là tất nhiên, tuy nhiên bất
kỳ pháp sư, con người, hoặc là Anh Linh nào cũng đều có thể nhận ra dù chỉ
liếc mắt qua - hố sâu đó là một cánh cổng không gian dị thường.
Sấm chớp dị dạng, giống như những xúc tu khuấy động bên trong cái lỗ đó, từ
bên trong nó thi thoảng có những con quái vật rơi ra ngoài, nhưng càng giống
như đó một loại Bảo Khí triệu hồi một thế giới bên trong lòng Trái Đất hơn.
Không sai, Bảo Khí. Dù rất mờ nhạt, nhưng mỗi một Master ở đây đều cảm nhận
được khí chất của một Bảo Khí ở trong thứ quái dị đang tàn phá thế giới này.
Bản chất của nó quá sức hỗn độn, thậm chí dù là Ruler cũng chẳng thể nào nói
lên được nó là thứ gì. Nhưng ông có thể khẳng định chắc nịch thứ đó là một Bảo
Khí.
"Caster?"
Saber hỏi gọn lỏn. Iskandar gật đầu:
"Chắc chắn là Caster. Thứ này chỉ có thể Bảo Khí của hắn."
"Không thể là Caster Thật."
Ruler bước tới trước, lắc đầu đáp gọn lỏn:
"Trẫm biết Bảo Khí của hắn là gì. Phiền phức. đúng, nhưng đây không thể nào là
Bảo Khí của hắn. Trừ khi đây là Bảo Khí của Caster giả."
"Nhắc mới nhớ."
Saber rung người, bộ chiến giáp phủ lên trên người nàng:
"Caster có nói gì đó về việc hai người bọn họ quen biết nhau. Có vẻ như cuốn
sách của gã là do chính tay tên Caster thứ hai viết."
Một lò nung ma lực đặc biệt, một Bảo Khí có thể tự mình thi triển ma
thuật...... Rơi vào tay một kẻ mất trí, không thứ vũ khí nào nguy hiểm hơn
thế.
Tuy nhiên, nếu thứ đó thực sự là do Caster thứ hai viết, vậy thì khi vào tay
chủ nhân thực sự, thứ đó ắt hẳn sẽ phải tăng cường uy lực lên một tầm cao mới.
Sự thực, Bảo Khí đó khi ở trong tay của Gilles thì chỉ là rank A+ hoặc trong
một số trường hợp sẽ thăng tiến lên A++, nhưng một khi nó đã được Gilles trả
lại về tay, phẩm cấp của Bảo Khí sẽ được thăng lên thành mức EX.
Hoặc nên nói là nó quay trở lại mức đó thì đúng hơn.
"Lúc này chuyện đó không quan trọng."
Ánh mắt Ruler tràn ngập sắc bén:
"Quan trọng lúc này là nếu chúng ta để mặc thứ này tiếp tục sinh sản, rất có
thể nó sẽ dẫn tới một thứ gì đó kinh khủng hơn nhiều..."
Tần Thủy Hoàng Đế ánh mắt lạnh lẽo, nếu để cho đám quái vật này tràn ra, đây
sẽ biến thành một cuộc tàn sát thường dân. Hơn nữa, dù cho cánh cổng không
gian kia không có kết nối tới bất kỳ nơi nào kinh khủng hơn, hoặc có thể dẫn
tới bất kỳ cái gì kinh khủng hơn, thì thật là hiểm họa cho hành tinh này.
Thân là Ruler, ông sẽ chẳng đời nào cho phép điều đó xảy ra. Tầm mắt của ông
hướng thẳng về một phía, trung tâm của hỗn loạn - trên mặt nước - đang có hai
kẻ đứng đó, một kẻ nghiêm trang tựa vào một thanh kiếm mà đứng, một kẻ khác
cười như điên loạn.
Mặc dù bị đám quái vật bao vây khiến cho trông như thể chúng đang che chắn cho
2 người, nhưng với thị lực một Anh Linh Tần Thủy Hoàng Đế liếc mắt là thấy qua
ngay.
Không sai!
Caster Thật và Caster Giả.
Tuy nhiên lúc này, ông lại nghi hoặc. Nếu là Caster Thật, thì tại sao hắn lại
cầm kiếm. Hơn nữa, do kĩ năng đặc thù của Trường Phái Ruler, ông có thể xác
định người mà ông đang nhìn vào chính là Trường Phái Saber.
Ông không quan tâm đến đó, đây là vấn đề thứ yếu trong thời điểm hiện tại. Lúc
này, đã mười phần chắc đến chín là vụ này do Caster giả gây ra, giơ bàn tay
trái lên, ông niệm chú:
"Nhân danh Lệnh Chú và Quyền Hạn của một Ruler, Trẫm ra lệnh, Caster Giả,
Francois Prelati, tự sát đi."
Câu ra lệnh chắc như đinh đóng đi kèm với Lệnh Chú giải tỏa một cột ma lực
khổng lồ, một Lệnh Chú hình nửa cái đầu lâu trên tay Ruler đã mờ đi mất dạng.
Về phần Francois Prelati, anh đã tắt nụ cười, nhìn chằm chằm vào Tần Thủy
Hoàng Đế. Trong đôi mắt hiện rõ sự sợ hãi.
Francois Prelati run rẩy giơ một tay lên, chĩa thành hình khẩu súng, hai mắt
nhìn vào Tần Thủy Hoàng tựa như không cam lòng, thế rồi.. Francois Prelati
chĩa "khẩu súng" đó lên thái dương, bóp cò.
"Đoàng!"
Miệng anh thốt lên duy nhất một chữ này, kế đó, tựa như không thể kiềm chế,
anh ngả người ra sau...
"Ha ha ha ha ha ha ha.."
Anh ta lăn quay ra, càng cười điên loạn hơn.
Rất rõ ràng, Lệnh Chú chẳng hề có tác dụng lên Anh Linh Prelati kia.
Tần Thủy Hoàng Đế lúc này đã chẳng có mấy từ đủ để miêu tả tâm trạng của ông,
Lệnh Chú và Anh Linh có thể nói là hai thứ nòng cốt trong một Cuộc Chiến Chén
Thánh, nhưng lúc này đây Lệnh Chú lại mất hiệu lực?