Về Đảo:


Người đăng: Hoang Truong

15/11, Vĩnh Hằng Đảo, buổi đêm.

Trần Ngọc Lâm bước từ phi thuyền xuống, hít thở bầu không khí trong lành của
đảo, vẫn là chỗ này tốt hơn.

Ở đây linh khí đem so với nước Anh dày đặc hơn quá nhiều, hơn nữa không khí
lại trong lành. Ở chỗ kia tuy không tới nỗi nào, tuy nhiên do quá nhiều chủng
tộc tụ hội, lại có vô số cảnh giới cao cường giả tụ tập cho nên cứ việc có thể
cường độ linh khí nơi đó cao hơn ở đây, tuy nhiên phân đầu người thì lại không
bằng.

Hơn nữa, ở Stonehedge có rất nhiều đẳng cấp cao tu sĩ, khí thế áp bức bọn hắn
tỏa ra đều có thể khiến không khí chấn động, khiến cho áp bức cao hơn nhiều
lắm.

Đối với Trần Ngọc Lâm thì chỉ cần một cái Kim Đan tu sĩ, hoặc một cái Thánh Ma
Pháp Sư tùy tiện đi ngang qua cũng đủ tạo áp lực như một cái máy bay bay ngang
qua đầu rồi.

Vĩnh Hằng đảo tuy rằng cường giả cũng nhiều không kém nơi đó, tuy nhiên nhìn
chung hầu hết bọn họ đều có thể kiểm soát tốt vô cùng áp lực cơ thể, thậm chí
điều đó hầu như đã hằn sâu vào bản năng của họ, khiến cho dù có ngất xỉu bọn
họ vẫn sẽ không tỏa ra dù chỉ một tia khí tức áp lực ra bên ngoài.

Trần Ngọc Lâm vừa nhảy xuống, đột nhiên hắn nghe một tiếng quẫy nước, bèn nhìn
ra phía ngoài biển, liền thấy được một sinh vật, kì quái vô cùng.

Nửa thân trên nó là ngựa vằn, nửa thân dưới nó là thân rắn san hô, một loại
rắn thân có rất nhiều màu, vô cùng sặc sỡ và xinh đẹp.

Trần Ngọc Lâm lập tức nhận ra con Mã Xà này, con này gần 1 tháng trước hắn đem
con rắn này cứu lên khỏi ma trảo của đám người cá xung quanh đây, bây giờ vẫn
còn lảng vảng quanh đây à?

Hắn nhìn quanh, lập tức hiểu ra. Bây giờ là mùa đông, con Mã Xà này hẳn là đi
về phương Nam trú rét, không biết có chuyện gì lạc tới tận đây.

Tuy rằng mùa đông này đúng nghĩa là mùa đông không lạnh, tuy nhiên

Dù sao, Ma Thú cấp 0 cũng chỉ là đem so với hung thú thông thường hơi mạnh mẽ
hơn một chút xíu, càng huống hồ xung quanh đây toàn là Ma Thú cấp 1-2. Có lẽ
con Mã Xà này lẩn trốn xung quanh đây, thi thoảng nhận chút đồ ăn từ khách du
lịch.

Nghĩ bụng 1 chút, hắn lấy ra vài cái bắp cải, một chút thịt từ trong hòm Item
vứt cho nó. Con Mã Xà nhận ra hắn, hí lên một tràng tạ ơn, kế đó há mồm ngoạm
lấy đống đó và lượn biến đi mất.

"Cái gì vậy?"

Âu Bảo Uyên đi ngang qua, hỏi. Trần Ngọc Lâm nhún vai:

"Một con Mã Xà ấy mà, hồi trước anh kể em rồi."

"Ừm..."

Âu Bảo Uyên ậm ừ, hồi trước Trần Ngọc Lâm thực cũng kể cho nàng nghe qua
chuyện về con Mã Xà này. Hơi khó để không để ý tới nó, dù sao nó cũng vô cùng
xinh đẹp.

"Quả thực rất xinh đẹp."

Âu Bảo Uyên ậm ừ. Xung quanh Vĩnh Hằng đảo thi thoảng cũng có những con thú
hoang dã mò tới, ví dụ là bầy Người Cá gần như đóng đô gần đấy, hoặc Mã Xà,
thi thoảng có những con hải âu khổng lồ cũng mò tới kiếm ăn.

Trần Ngọc Lâm giơ tay lên, triệu hoán ra Shuten Doji cùng với Hoa Điểu Quyển,
kế đó hắn lệnh cho Hoa Điểu đem Shuten Doji đi đăng ký một phòng kí túc xá. Dù
sao hiện tại phòng kí túc xá còn thừa rất nhiều, tuy nhiên vấn đề là ... toàn
bộ tiền chất hết lên đầu hắn.

Hoa Điểu thì trừ khi chiến đấu, còn bằng không là nàng sẽ ở rịt trong cuộn
tranh, gọi mãi cũng không ra nổi. Shuten Doji thì nói thật, do nàng là servant
của hắn cho nên hắn có thể lệnh cho nàng làm các nhiệm vụ cơ bản, tỉ như bảo
hộ, chiến đấu. Tuy nhiên bảo nàng cùng hắn đi quét nhà?

Ha ha?

Cho nên bởi vì nếu tiếp tục cùng nhảy múa với đám giẻ lau nhà có khi hắn mãn
đời cũng không lên lương nổi, cho nên hắn lúc đang thi đấu Đại Hội đã thuận
tiện đăng ký luôn một chân bên trong Nhiệm Vụ Đường của Liên Minh.

Phí 100 năm 100 Linh Thạch cấp 5 (dưới Kim Đan, sau Kim Đan là 10 Tinh Hạch),
đăng ký phí miễn phí, tuy nhiên nếu muốn hủy dịch vụ thì trước tiên phải nộp
đủ 10 Tinh Hạch đã, bất kể đã làm việc tại Nhiệm Vụ Đường được bao lâu.

Dịch vụ này rất tiện lợi, có thể trực tiếp để cho hắn tham gia vào hệ thống
mạng online giao nhiệm vụ các loại, chỉ cần giao dịch 10% phí cho Liên Minh là
được. Hơn nữa ngoại trừ nhiệm vụ đường còn có cả chợ giao dịch, giao thông vận
tải, lính đánh thuê vv các loại.

Nhiệm Vụ Đường nhiệm vụ cũng không xung đột với Vĩnh Hằng Đảo. Nhiệm Vụ Đường
Liên Minh chuyên giải quyết các hạng mục công việc liên quan tới các tông môn,
thế lực trực thuộc Liên Minh, ví dụ như tìm Luyện Đan sư, tìm người hộ vệ, tìm
người vẽ trận pháp..

Còn Vĩnh Hằng Đảo cũng dạng đó, nhưng là với các thế lực cổ xưa hơn nhiều,
những doanh địa của các vị thần, hang ổ của những loài quái thú, các thế lực
liên hành tinh, thi thoảng khám phá một cái bí cảnh, một cái cổ đại chiến
trường, vân vân.

Thu nhập chính của Vĩnh Hằng đảo chủ yếu đến từ các đại bí cảnh, các cổ đại
chiến trường...

Trần Ngọc Lâm sau khi tạm biệt Âu Bảo Uyên, Shuten Doji cùng Hoa Điểu bèn đi
về phòng, vừa đi vừa lướt điện thoại. Giống như Vĩnh Hằng đảo ngoại trừ cách
cổ xưa là dùng lệnh bài thân phận làm công cụ truyền tin, Liên Minh cũng sử
dụng 1 app gọi Liên Minh APP.

Họ còn không thèm nghĩ ra cái tên nào tử tế à?

App này công năng cùng App Vĩnh Hằng đảo tương tự, tuy nhiên thêm một vài cái
và thiếu vài cái. Tỉ như Vĩnh Hằng đảo app có các hạng mục giống như Địa
Giới.., còn App Liên Minh APP có thêm vài hạng mục như gia nhập thế lực. Vĩnh
Hằng đảo cũng có trong số đó.

Lang Lộc đã đi theo Tiêu Dao Thánh Nhân đi đâu đó, hình như là mặt trăng. Trần
Ngọc Lâm nhìn lướt qua cửa phòng, hắn đi được gần 1 tháng, tuy nhiên phòng ở
đây có tính năng tự động dọn dẹp, hẳn là cũng không tới nỗi nào đi.

Bất quá căn phòng gọn gàng sạch sẽ hơn hắn tưởng rất nhiều, kì thực ra mà nói
thậm chí còn gọn gàng hơn cả khi hắn còn ở bên trong. Hắn liếc nhìn ngang qua
phòng, thấy ở một góc phòng là cái giường đôi, giường trên là của hắn, còn
giường bên dưới thì lúc trước đã lần lượt qua tay 1 con bò, 1 con dê và 1 con
sói.

Con sói là Lang Lộc đó.

Ban đầu hắn còn nghĩ rằng kế đó hẳn là người của team Hoang Dã, tuy nhiên nhìn
qua chăn màn chiếu gối vô cùng ổn định thì có lẽ không tới nỗi nào, có thể kết
luận chí ít cũng đại loại là người, hoặc là thú nhân.

Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua cái bàn, chính xác hơn là 2 cái bàn xếp thành góc
90 độ ở góc phòng. Trên một cái bàn lúc trước hắn chất một đống lớn bát đĩa ăn
xong không rửa (vâng, hắn biết hắn ở bẩn rồi) nay đã toàn bộ được rửa sạch,
chất hết lên bàn hắn.

Trần Ngọc Lâm chẹp lưỡi, xem chừng người mới đến phòng chí ít là người vô cùng
sạch sẽ đây. Bằng không chỉ việc vứt hết đống bát đũa kia đi là xong, dù sao
nhìn qua toàn là bát đũa rẻ tiền 20 ngàn 1 bát tặng kèm đôi đũa, một linh
thạch cấp 1 đầy đủ mua về chất kín 3 cái phòng này.

Hắn mò thử thông tin của người mới tới phòng trên bảng danh sách kí túc xá,
chợt hơi sững người.

Đông Phương Thường Thắng?

Hắn nhớ kĩ cái tên này, gã này mang tới cho hắn một cảm giác vô cùng quái dị,
tựa hồ như hắn là một cái sát thủ bẩm sinh vậy.

Làm bạn cùng phòng với gã này hẳn rất mệt mỏi đây.


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương #238