Cõi Lòng Nguội Lạnh, Thật Muốn Khóc:


Người đăng: Hoang Truong

Thế giới Edra bao gồm năm loại sinh vật. Con người, gồm toàn bộ nhân loại,
người thú, và những sinh vật hơi giống người. Ma Thú ,Quái Vật, những loài bò
ra từ trong Hầm Ngục, Mê Cung, Vực Thẳm hoặc bị ảnh hưởng bởi chúng. Gia Súc
Gia Cầm, nghe tên là hiểu.

Ngoài ra còn có Ma Tộc, Tinh Linh hai loại sinh vật khá thần bí. Hai loại này
loại đầu (Ma Tộc) đã ngàn năm chưa thấy bóng dáng rồi, loại thứ hai thì rất ít
khi nghe nói tới. Nghe nói Tổ Chức Liên Minh Quái Vật là do một Ma Vương cầm
trịch, không rõ có phải không nữa.

Trong đó, trừ Tinh Linh và Gia Súc gia cầm, các loài sinh vật đều có hệ thống
phân cấp theo Level giống trong game. Nhưng khác nhau ở chỗ phân ngành. Nếu
con người phân chia theo Nghề Nghiệp lựa chọn và học các Kĩ Năng của Nghề đó,
thì Quái vật phân theo tỉ số tiến hóa thành các chủng loại khác nhau dựa trên
cây Tiến hóa.

HogGoblin là dạng tiến hóa của Goblin sau khi lên 1 cấp.

Trần Ngọc Lâm lững thững đi bộ trong rừng Đỏ, trên tay hắn là một sinh vật hơi
giống con chuột, có điều hoàn toàn bằng gió. Có thể do Hệ Thống cho phép hắn
ăn gian bằng cách niệm phép không thông qua chú ngữ, nên hắn được một Tinh
Linh gió lầm tưởng là vô cùng thích hợp với Phong Nguyên Tố hoặc thậm chí Bản
Nguyên Ma Pháp nên kết thân.

Dù sao, vừa nãy Trần Ngọc Lâm thả tầm năm con Goblin đi, đồng thời thả Phong
Tinh Linh vào bám trên người một con. Lúc này hắn đã biết chính xác vị trí ổ
của chúng ở đâu rồi, lũ Goblin này căn bản không có não. Bị đánh bại là chạy
về ổ ngay lập tức.

Trần Ngọc Lâm lần theo dấu vết, chợt sững sờ. Không ngoài hắn dự đoán, hắn tìm
thấy một hang đá nông. Cái hang này chắc ở đây lâu phải biết, gần đây mới đột
nhiên bị một đám Goblin chiếm dụng.

Cái ngoài dự đoán của hắn là, con HogGoblin mà hắn đang lùng sục đang cắn gặm
nát đầu của một con Goblin khác. Con Goblin này là con Goblin hắn từng đả
thương nên hắn nhận ra rõ ràng bởi vết chém sâu tận xương trên lưng. Ngoài ra
còn có hai mươi con Goblin đang gặm xác của năm con Goblin chạy thoát khỏi tay
hắn.

Trần Ngọc Lâm sững sờ, chợt hiểu tại sao. Rừng Đỏ không phải là khu bảo tồn
thiên nhiên mà là khu hái rau hái nấm, quanh rừng không có lấy mấy con động
vật. Cùng lắm là chuột chà chim chóc các thứ, cho nên lũ này trừ đánh mục tiêu
lên trẻ con, còn đánh mục tiêu lên chính đồng loại nữa.

Chúng không dám đánh mục tiêu lên người lớn, vì có khả năng toàn quân bị diệt
a. Nhưng đồng loại, đặc biệt những con đã bị thương nặng thì lại khác.

Mà, con HogGoblin trông khiến người ta buồn nôn. Một thân đờm dãi mưng mủ chảy
đầy, to ngang Trần Ngọc Lâm, nếu không muốn nói là hơi to hơn. Vũ khí của nó
là một cái gậy gỗ to đùng.

Trần Ngọc Lâm vừa xuất hiện, cả con HogGoblin lẫn 20 con Goblin dừng mọi hoạt
động, há hốc mồm nhìn hắn thèm thuồng. Trần Ngọc Lâm nghe chúng lầm bầm, nửa
ngôn ngữ con người, nửa tiếng Goblin:

" Thịt, nhiều thịt. Ăn nhiều."

Hắn lắc đầu, lũ này sớm cho chầu trời một chút là phải đạo. kế đó, hắn vung
kiếm lên, bắn thẳng đâm xuyên qua đầu của ba con Goblin, máu phun ra tung tóe.

Trần Ngọc Lâm nói:

" Tao biết chúng bay sống khổ. Nhưng muốn nhắm mục tiêu đến đồng bạn của tao,
thì có khổ gấp ngàn lần vẫn phải chết thôi."

Đồng thời, hắn vung tay lên, Phong Bạo Thuật xuất động, lần này là có sự trợ
giúp của Phong Tinh Linh, nên Phong Bạo Thuật uy lực thẳng tăng lên gấp 4 lần,
trực tiếp khiến chừng 7 con Goblin nổ tung phổi mà chết.

Trần Ngọc Lâm nhìn cảnh này, nhớ lại lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ bên Trái
Đất, lần đó hắn phải đồ sát hơn mười con Người Cá Sấu, khó khăn hơn thế này
nhiều. Mỗi con mạnh ít nhất ngang với một con HogGoblin.

Hắn có cảm giác, một con Manticore mà hắn hạ hồi đi du lịch cũng đủ diệt sát
cả đám này rồi.

Chợt, hắn nghe thấy sau lưng có tiếng gió rít. Trần Ngọc Lâm một bên nhờ cậy
Phong Tinh Linh tiếp tục giải quyết lũ Goblin, quay lại, kiếm trong nháy mắt
đã đến bên tay hắn.

Hắn vung kiếm, đỡ lại một cú đập từ cây gậy gỗ của HogGoblin. Không hiểu cây
gậy này làm từ loại gỗ gì mà cứng như thép vậy. Trần Ngọc Lâm lùi lại hai
bước, nhưng ngay sau đó, hắn quay ngược người, một chân đạp thẳng vào ngực
HogGoblin.

Lúc này, trên mũi chân hắn thình lình hiện ra một cái cơn lốc nhỏ, trông giống
hệt một lưỡi dao vậy.

Kĩ thuật số 2 của Ma Pháp Phong Phụ Trợ, Phong Đao.

Trần Ngọc Lâm vung cước đá ra, chỉ nghe "Roẹt" một cái, ngực con HogGoblin đã
nhiều ra một lỗ máu to như cái chén, cơ mà hơi nông, nông cũng như cái chén
luôn. Nhưng đem so với kích cỡ của nó, cũng coi như đâm xuyên qua phổi rồi, dù
gì nó cũng gầy trơ xương.

Con HogGoblin há hốc mồm chỉ chỉ Trần Ngọc Lâm, như thể muốn nói gì đó, rồi nó
ngã xuống. Lũ Goblin đang bị tàn sát bởi Phong Tinh Linh chỉ còn sót lại 7 con
há mồm gào thét cái gì đó, rồi chạy biến đi mất. Trần Ngọc Lâm nhìn lũ đó, tay
nhặt 4 con dao cùn, có vẻ là vũ khí ném thẳng về phía chúng, phụ trợ thêm
Phong Dẫn Thuật. Lập tức chỉ nghe thấy 4 tiếng phập, cả 4 con cùng lăn quay ra
hấp hối trong vũng máu.

"Đã tiêu diệt 1 HogGoblin, tặng 1000 exp. Nhận danh hiệu [Kẻ Giết Goblin] .
Lên level 9 . Nhận được 10 điểm Kĩ Năng."

Trong đầu hắn vang lên giọng thanh thoát.

Còn lại 3 con. Trần Ngọc Lâm quay người, giao cho Phong Tinh Linh giải quyết
nốt, trong lúc đó hắn chạy vào sâu trong hang đá.

Trần Ngọc Lâm chui vào sâu trong hang, chợt lạnh cả người, vì hắn thấy có một
người. Chính xác hơn là một xác người đã bị gặm cho nham nhở. Nhưng sau khi
nhìn kĩ hơn thì hắn thở phào một cái, người này mặc áo trắng toàn thân, trên
đầu quấn hai cái khăn trắng, cả thân bận một thân y phục toàn màu trắng, nói
cách khác đây là nghi thức chôn cất ở Edra.

Đây là ... lũ này đói đến mức đi đào trộm nghĩa địa lên à?

Trần Ngọc Lâm càng cảm thấy lũ này chết không tiếc, tuy rằng chúng vốn đã là
thế rồi.

Hệ Thống lúc này tuyên bố bằng giọng trầm, có vẻ muốn tách ra với cái "Giọng
nói của Chúa Trời" vốn thanh và cao:

[Tuyên bố: Hoàn thành nhiệm vụ : Tiêu diệt Goblin.

Nhiệm vụ Phụ 1 : Vượt mức chỉ tiêu tiêu diệt 40/20 Goblin. Đạt mốc Toàn Diệt.

Nhiệm vụ Phụ 2 : Tiêu Diệt HogGoblin.

Tổng Điểm Vận Mệnh đạt được : 250 điểm Vận Mệnh, cộng thêm 20 (số Goblin ngoại
định tuyến tiêu diệt) nhân 2 điểm Vận Mệnh mỗi con, cộng 10 điểm Toàn Diệt mục
tiêu. Tổng :

300 điểm Vận Mệnh.

Tăng thêm 42% EXP, hiện tại Level của Kí Chủ là Level 10 (54%).

Tăng thêm 3 Vé Lữ Hành Dị Giới Một Chiều.

]

Trần Ngọc Lâm đại hỉ, tính ra bây giờ, hắn đã sở hữu hơn 3800 điểm Vận Mênh
rồi. Hắn ban đầu dự tính tại Trái Đất tích góp xong khi nào lên Tam Phẩm bắt
đầu đại khai sát giới Cửa Hàng, dù thế bây giờ hắn cũng đủ tiền mua một bộ
Công Pháp Trung Phẩm rồi.

Dù sao, hắn tuy ưa thích thế giới này, nhưng Trái Đất mới là căn của hắn. Hơn
nữa thế giới này giết quái tùy ý thăng cấp, không cần công pháp để có thể tu
luyện.

Trần Ngọc Lâm thu dọn đống xác Goblin, hắn chưa kịp thu dọn xong thì đã nghe
thấy tiếng vó ngựa từ phương xa, kế đó hắn nhìn thấy một con ngựa toàn thân
trải đầy hỏa diễm, cùng với người ngồi trên lưng ngựa, chính là phó hội Mạo
Hiểm Giả, phân nhánh ở đây, cũng là cha hắn.

Trần Ngọc Lâm đang thắc mắc tại sao lão cha hắn có thể cưỡi trên lưng con ngựa
đó mà không bị bỏng cái mông, thì cha hắn nhảy xuống ngựa, xoa xoa khắp người
hắn, lo lắng hỏi:

" Con có làm sao không?"

Trần Ngọc Lâm cười tươi:

" Không sao ạ."

Kế đó hắn nhìn sang bên cạnh, là xác của ba con Goblin bị kiếm thọc thủng. Số
còn lại hắn đã cho hết vào hòm Item. Ở thế giới Edra, quái vật không cho điểm
Vận Mệnh khi tiêu diệt cũng như bán không được điểm Vận Mệnh. Cho nên có lẽ
hắn vứt vào hòm, rồi sau này rảnh đem đi bán.

Dù gì, 1 đứa bé 6 tuổi giết 40 con Goblin, 1 con HogGoblin, quá kinh hãi thế
tục đi. Có khi hắn trực tiếp bị phong lên thành [Hiệp Sĩ] mất.

Đương nhiên trực tiếp phong lên không phải là phong hàm, mà là Danh Hiệu hoặc
Nghề nghiệp. Giống như danh hiệu [Anh Hùng Thần Thánh] vậy.

Nói đùa, hắn còn muốn chơi vui nữa nha.

Tối đó, Trần Ngọc Lâm sau khi nghe cha mẹ hắn càm ràm về việc hắn dại dột ra
sao, ngoài ra thì cha hắn cũng phải đi thông báo về việc một Hầm Ngục mới xuất
hiện nữa. Trần Ngọc Lâm đi lên gác.

Hắn đóng cửa lại, lấy ra một cái Vé Lữ Hành Dị Giới, đang chuẩn bị kích hoạt
thì chợt nghĩ đến cái gì đó, sau đó hắn hỏi hệ thống:

"Này, nếu ta quay trở lại Trái Đất thì trước mặt ta sẽ là cái xe tải đang rồ
ga lao tới đúng không?"

Trần Ngọc Lâm cân nhắc không quay lại nữa nếu Hệ Thống nói có.

[......]

Hệ Thống nói:

[Không có chuyện đó đâu. Kí Chủ suy nghĩ nhiều.]

Trần Ngọc Lâm nghe vậy, vẫn không an lòng nổi. Cơ mà hắn vẫn kích hoạt cái vé.
Lập tức hắn cảm giác được toàn bộ cơ thể hắn tựa hồ bị cuốn vào trong một cái
máy xay sinh tố, rồi ngay sau đó trước mắt hắn là khu rừng mà hắn từng cùng
con Hỏa Viêm Báo đại chiến ba trăm hiệp.

Cảm giác như thể đã vài năm trôi qua rồi, dù cũng gần như thế thật. Tính cả ở
Edra thì là hơn 5 năm dù hắn mới thực sự trải nghiệm được hơn tháng.

Có điều lúc này, hắn mới chợt nhận ra hắn đang ở giữa không trung, có lẽ do
lúc bị cái xe tải dí hắn đang trong tư thế nhảy lên, thành ra bây giờ hắn đang
trong tư thế rơi thẳng tắp xuống đất.

Trần Ngọc Lâm vung tay, tay sử dụng Phong Ma Pháp - Phong Bạo Thuật.

Chẳng có gì xảy ra cả.

Trần Ngọc Lâm:

"....."

Ặc, quên mất cái ma pháp đó chỉ sử dụng được tại thế giới kia. Thế giới này
quy tắc khác hẳn.

Kết quả là Trần Ngọc Lâm rơi thẳng xuống đất, đánh cái "bịch" nghe mà não
lòng. Lúc này chợt điện thoại hắn vang lên một hồi chuông. Trần Ngọc Lâm ngẩng
đầu phun phì phì lá cây ra khỏi miệng, nhấc điện thoại lên hỏi:

" Alo, ở đây có ai gọi Minh không ạ?"

"Thằng điên, tao đây. Đừng có giở trò nữa."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thằng Vũ, nó miễn dịch với cái trò này của hắn.
Về cơ bản khi mà một ai đó gọi điện thoại, nếu hắn hỏi câu như trên thì hầu
hết họ sẽ nói "Không có" hoặc "Có", sau đó mới nhận ra sai lầm của mình. Có
điều thằng này thì miễn dịch hoàn toàn.

"Này, cô Phương đang bảo cả lớp tập trung có việc gấp. Lần này phải nghỉ cả
chuyến tham quan đấy. Giờ mày đang ở đâu?"

Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, chắc không ngoài liên quan 2 người thầy Tuấn với Lan,
hắn nhìn sang bên cạnh thấy một con giun đất đang bò, không lẽ lại nói "Ở với
giun"?

"Tao về ngay."

Trần Ngọc Lâm bật dậy, chuyển số điện thoại sang một số máy, gọi [Mộ Dung
Nguyệt]. Là cô của hắn, cũng gần gần như là mẹ luôn. Trần Ngọc Lâm gọi:

" Cháu chào cô."

Đầu dây bên kia nhấc máy, kèm theo tiếng ngáp : "Lâm à? Không phải đi du lịch
sao? Sao về sớm thế?"

Trần Ngọc Lâm đáp: "Vâng, có thể cháu về sớm. Cô nhớ phần cơm cho cháu nghe."

Mộ Dung Nguyệt đáp: " Ừ, nhà lúc nào chẳng còn phần cơm cho cháu."

Trần Ngọc Lâm chưa kịp cảm thấy ấm áp cảm động thì đầu dây bên kia đã nói
tiếp, có điều không phải nói với hắn:

" Này, Uyên. Đừng đổ cơm đi cho chó ăn vội, phần cơm đấy cho Lâm về ăn... Ủa,
chưa dập máy à? "

Kế đó là tiếng gác máy.

Trần Ngọc Lâm:

"........."

Cõi lòng nguội lạnh, ấm áp cái búa.


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương #20