Thoát Thân:


Người đăng: Hoang Truong

Lang Lộc nhận lấy Bão Lửa kiếm, nhỏ một giọt máu nhận chủ.

Trần Ngọc Lâm không rõ Lang Lộc cùng hai cô gái có thỏa thuận gì để hắn sở hữu
Bão Lữa Kiếm, tuy nhiên dường như Lang Lộc đối với tài vật ngoài thân hoàn
toàn không để tâm.

Bão Lửa Kiếm sáng lên, run rẩy một chút rồi bừng lên một ngọn lửa lúc được
Lang Lộc - người đang ở hình dáng nửa người nửa sói cầm trong tay. Kế đó, Lang
Lộc liếc nhìn đằng sau, làn sương mù do những quả cầu thịt kia phun ra giống
như thể có tri giác, bất chấp tốc độ bay của bọn hắn bắt đầu đuổi theo.

Nhìn kĩ hơn, chúng nào phải sương mù gì, mà là hàng tỉ hạt bụi nhỏ, những hạt
bụi này kì thực là các bào tử nấm, sẽ phát triển trong phổi hoặc các vết
thương của bất kỳ kẻ nào chạm phải.

Mầm Diệt Vong - một loại tập hợp vô số cây thân thảo hoặc các loại hình sinh
vật nửa thực vật, nửa động vật, với khả năng tổ hợp thành vô số loại hình kiến
trúc công nghệ vũ khí cao cấp với công nghệ khoảng chừng những năm 2000.

Do là thực vật, cho nên ưu tiên của nó chính là đem đối phương trở thành chất
dinh dưỡng, bằng cách này hay cách khác. Cũng giống cách mà bọn chúng đem Liễu
Xà từng cái miệng vết thương làm nơi phát triển những cây dây leo kia.

"Niệm cho chúng ta hai người bùa tăng tốc đi."

Lang Lộc giơ lên cặp vuốt, chạm vào người hai cô gái ma pháp sư nói, dường như
lúc này dù đã giải trừ dung hợp nhưng hắn vẫn có thể nói được, dù kết cấu câu
và ngữ điệu đã trở nên hơi ngắc ngứ. Hai người hiểu ý, bắt đầu giơ đũa phép
lên niệm. Cùng lúc này, làn sương mù càng lúc càng tới gần bọn hắn hơn.

"Hỏa Nhám."

Kế đó, Lang Lộc vung Bão Lửa kiếm, Bão Lửa Kiếm sáng lên mãnh liệt, một ngọn
lửa hình cung bay ra ngoài, cơn bão lửa mang theo nhiệt độ hàng ngàn độ C
nhanh chóng phun trào qua làn sương của những bào tử nấm đó.

Kế đó, bằng mắt thường có thể thấy được cùng một lúc làn sương các bào tử nấm
bỗng dưng chậm lại, kế đó bắt đầu xuất hiện những cây nấm với rễ dài mỏng như
sợi chỉ, to chừng đầu ngón cái xuất hiện ở giữa làn sương đó. Cùng lúc này cơn
bão lửa hình vòng cung kia có thể cảm nhận bắt đầu yếu dần.

Những hạt bào tử này dường như là một loại hình thực vật lấy năng lượng từ
lửa, lửa càng mạnh chúng càng ưa thích.

Cái này chính là Ngũ Hành phản sinh, Mộc hệ mạnh mẽ, cưỡng ép lấy năng lượng
từ Hỏa hệ vốn là Ngũ Hành tương khắc với chúng nó, mạnh mẽ đoạt lấy biến chúng
nó thành chất dinh dưỡng.

Lang Lộc cũng vận dụng một điểm này, đem Hỏa hệ "nuôi" những cây nấm này lớn
lên. Tuy rằng chúng lớn lên nguyên bản là chuyện không tốt, nhưng lúc này lại
là lợi thế của bọn hắn.

Những cây nấm này sau khi phát triển, trọng lượng, thể tích lẫn độ nhanh nhạy
đều giảm đi rất nhiều, tụt hậu lại phía sau. Bọn hắn chẳng tốn bao lâu đã bỏ
lại những cái bào tử nấm cùng những cây nám đã phát triển này lại.

Trần Ngọc Lâm để ý loạt đạn thứ 3, là những cái cây kì dị, chúng giống như
những cái kén, tuy nhiên bên dưới những cái kén này là vô số những cái rễ cây
đen kịt dài ngoằng. Ngoài ra nó còn có 4 cái rễ đặc biệt nở rộng ra giống như
cái cánh nữa.

Loạt đạn thứ nhất là kim châm kèm theo một loại khí thể gì đó, loạt đạn thứ
hai là những quả cầu thịt có thể phun ra bào tử nấm. Loạt đạn thứ ba là một
loại kén kì dị.

Cũng may mắn là bọn hắn bỏ xa chỗ loạt đạn thứ 3 bắn tới rồi, cho nên Trần
Ngọc Lâm không còn có cơ hội "chiêm ngưỡng" tác dụng của loạt đạn thứ 3 nữa.
Tuy nhiên dựa vào việc nó sở hữu một cái kén lớn và bên dưới là kết cấu rễ cây
có thể di chuyển thậm chí là bay lượn, không khó tưởng tượng đó là thứ gì.

Có lẽ không gì ngoài mấy tên lính thực vật, hoặc khôi lỗi, hoặc vô số cây dây
leo bắn ra.

Tháp Hộ Vệ (Trần Ngọc Lâm gọi thế cho những tòa tháp có 6 cạnh bố trí xung
quanh tòa thành thực vật) dường như mỗi một mặt đều có thể bắn ra những loại
đạn khác nhau. Dựa vào việc nó có 6 cạnh, có lẽ nó chỉ có thể bắn ra 6 loại
hình đạn đạo, tuy nhiên từng loại đạn đều khá là kinh người.

Cái này chính là sức mạnh tập thể. Nếu thứ này mà xuất hiện tại thế giới bên
ngoài, không được kiểm soát bởi Tu Luyện giả Liên Minh, cũng không rõ nó sẽ
gây nên những hậu quả gì.

Trần Ngọc Lâm liếc nhìn phía dưới, sau khi bỏ xa tòa thành thực vật kì dị kia,
những cái cây cũng đã sơ bộ bỏ qua cho bọn hắn. Chỉ còn sót lại vài cây thân
lúa hoặc những cái cây mọc ra những cái họng pháo là thi thoảng chĩa vào bọn
hắn mà tấn công, nhưng cũng không gây thiệt hại gì lớn.

Dường như bọn hắn đã được tính là không phải hiện diện mang tính đe dọa.

Cũng không rõ lắm là may mắn hay gì, tuy nhiên Liễu Xà hoàn toàn trái ngược
với bọn hắn.Liễu Xà lúc này dù chỉ có thể nhìn rất mờ nhạt, tuy nhiên với thị
lực của một ma cà rồng, vốn là kẻ săn đêm cùng với bản thân tu vi là Tam Phẩm
trung kỳ, Trần Ngọc Lâm thấy rất rõ ràng.

Liễu Xà lúc này đang bị một khối lượng cây cối khổng lồ bao phủ toàn thân.
Thậm chí một số loại hoàn toàn khác với những loại tấn công nhóm bọn hắn.

Một loại là những cái cây hình người có thể đi lại, những cái cây dây leo kết
thành hình người này khổng lồ, cao tới khoảng chừng 1/3 chiều cao Liễu Xà, và
có tới hàng chục con đang bao vây Liễu Xà.

Những kẻ này dường như không có tu vi, nhưng sự hiện diện của chúng lại khiến
cho những cây dây leo phát điên phát rồ, bắt đầu mãnh liệt phát triển.

Loại khác là một loại mà Trần Ngọc Lâm thoáng thấy qua, đó là những cái kén kì
dị mà bọn hắn bỏ xa vừa nãy, chỉ khác duy nhất là những cái kén này đang phun
ra một luồng lửa từ đằng sau thẳng tiến chỗ Liễu Xà, ngoài ra trên đỉnh của
những cái kén còn mọc ra một loại hoa khá giống những cây hoa mọc trên những
tòa tháp, có điều nhỏ hơn.

Những bông hoa đó là loại hoa có tác dụng như radar (chắc thế), những cái kén
theo hắn quan sát dường như chứa chất nổ cực mạnh, và đằng sau còn có một bộ
phận để phun lửa tạo lực đẩy.

Cái này là tên lửa định vị mục tiêu mà?

Liễu Xà rít gào một tràng, sau khi nhận ra phun băng toàn thân không có hiệu
quả, bất chợt hắn run rẩy mãnh liệt, kế đó thảm thực vật đang quấn quanh người
Liễu Xà đột nhiên sụp xuống, bắt đầu lả tả rơi xuống đất.

Nhưng nguyên nhân chúng rơi xuống đất không phải tuyệt chiêu gì cả, mà là bởi
vì Liễu Xà thân thể khổng lồ đã biến mất, những cái cây dây leo vốn chẳng cứng
chắc gì cho cam do không còn có chỗ dựa không chịu nổi sức nặng của chúng,
mãnh liệt rơi xuống.

Nhưng chúng là cây dây leo, chẳng làm sao cả, chỉ việc bò đi chỗ khác.

Trần Ngọc Lâm quay ra, Lily nói, mỉm cười:

"Tuyệt! Vậy là hắn đã bỏ cuộc."

Thông thường khi một thí sinh biến mất, tức là thí sinh đó đã bị tính là
"chết", truyền tống ra ngoài, hoặc là bỏ cuộc. Nhưng còn có một giả thuyết
khác nữa, bởi vì Trần Ngọc Lâm không chính mắt nhìn thấy Liễu Xà biến mất nên
không chắc:

"Có thể hắn sử dụng cách gì đó để ẩn tàng thân thể, cũng có thể sau khi biến
thành hình người."

Trần Ngọc Lâm nói, lắc đầu. Liễu Xà là thú thần thần thoại, nó có thể dùng một
số khả năng đặc biệt từ tổ tiên, ví dụ như thuần di, hoặc hóa hình người, hoặc
thu nhỏ v..v Trần Ngọc Lâm chưa bao giờ chứng kiến qua Thần Thoại sinh vật
ngoài một con Manticore, nên hắn cũng không rõ lắm.

Bản Đồ Đạo Tặc cũng không hiện ra Liễu Xà ở đâu, tuy nhiên cũng có thể là Liễu
Xà sử dụng một chiêu nào đó để thuần di, hoặc ẩn mình. Trong trường hợp đó thì
nó cũng không hiển thị ra được.

"Giờ làm gì đây?"

Trần Ngọc Lâm hỏi. Ban đầu hắn dự tính đi cùng đám người Angelica đi liệp sát
bầy Quái Kê sâu bên trong khu rừng xem sao, tuy nhiên hiện tại thì khác.

Lang Lộc nhìn hắn, phun ra một tấm ảnh 4 người 1 chim bọn hắn tiến vào bên
trong một cái hang đá sập xệ, bên trong hang đá là một kí hiệu đại biểu cho mê
cung, ở tận cùng của Mê Cung là một cái kí hiệu đại diện cho kho báu.

Trần Ngọc Lâm:

- ...........

À, thằng này hình như tác dụng của dung hợp với con chim kia đã biến mất rồi.

Dù sao hắn cùng với Lang Lộc tiếp xúc đủ lâu, đại khái ý tưởng chính là bọn
hắn sẽ tiến vào trong di tích nào đó, kiếm kho báu?

Kế đó, Lang Lộc nhìn qua Bella, chỉ thấy nàng nhìn nó, rồi thở dài lấy từ trên
đầu ra một cái kẹp tóc:

"Rồi rồi."

Nàng đối với cái kẹp tóc thao tác một chút, rồi sau đó cái kẹp tóc đột nhiên
bắn ra một luồng tia sáng. Trần Ngọc Lâm lướt nhìn qua, chùm tia sáng mà cái
kẹo tóc bắn ra nhanh chóng chiếu ra một tấm ảnh.

Một thiết bị thu - phát cỡ nhỏ. Tại sao hắn không ngạc nhiên nhỉ?


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương #191