Thu Hoạch:


Người đăng: Hoang Truong

Trần Ngọc chui vào lại trong hang động. Hắn vừa đi vừa âm thầm ghi lại một mục
lưu ý nhỏ trong lòng : "Luôn mang theo bình cứu hỏa".

Đất đai quanh đây cằn cỗi, cháy khét không có lấy một sự sống nào. Nếu như
ngoài bán kính 50 mét là rừng xanh thảm cỏ, thì trong bán kính 50 mét từ cửa
hang lại là tro tàn khói bụi. Thi thoảng hắn còn đạp vào mấy khối xương bị đốt
rụi nữa.

Trần Ngọc Lâm nhíu mày:

" Tại sao người bình thường không nhận thấy được có cái gì đó kì quái ở chỗ
này nhỉ?"

Hệ Thống đáp lại:

[ Ồ không, họ có nhận thấy. Họ nhận thấy những con chó săn của họ đi vào đều
chết ráo hết, xương cốt thú hoang chất thành đống và đôi khi mất tích cả người
nữa. Nhưng họ nghĩ đó là do con ma rừng hoặc cái gì đó như vậy. Hah, ngươi sẽ
không bao giờ biết được đôi mắt của người phàm nhìn thấy cái gì. Còn nhớ nhiệm
vụ đầu tiên không?]

Trần Ngọc Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trong nhiệm vụ đầu tiên: Săn Slime dưới
cống ngầm, lúc đó hắn chưa thực sự bắt đầu tu luyện nên vẫn thường xuyên nhìn
nhầm mấy con Slime thành mấy bịch rác. Theo như Hệ Thống giảng đó là một loại
huyễn thuật đặc thù được tạo ra để con người không thể nhìn thấy những vật gì
thuộc về ngoài thế giới mà họ biết. Một tấm màn che mắt người thường.

Đó là một loại huyễn thuật không rõ là tự nhiên hay là nhân tạo, có thể là từ
xa xưa đã có hoặc là một vị vô thượng đại năng hoặc khủng bố thần linh nào đó
tạo thành, che mắt người thường khỏi thế giới của các tu luyện giả.

Đó là lý do mấy con Slime trong mắt người thường là mấy bịch rác, mấy con cá
sấu khổng lồ là mấy cái va li di động và mấy bà già mọc răng nanh giết người
biến thành mấy bà già giết người(Không có răng nanh, đó là một sự khác biệt
lớn đó).

Và đó là hắn được sinh ra với Linh lực mà vẫn còn bị che mắt, tưởng tượng mọi
thứ sẽ khó khăn thế nào với người phàm trong việc nhận thức mọi chiều của thế
giới. Trần Ngọc Lâm không rõ người phàm nhận thức các thực thể thần thánh thế
nào, nhưng hắn biết rõ với phần lớn người chỉ cần biết trên đời này tồn tại
Tiên, Thần Thánh và quái vật cùng ma quỷ, những thứ đó vẫn bước đi trên nhân
thế đủ khiến họ không thể ngủ được hàng đêm rồi.

Không nói cái khác, chỉ riêng lũ nhện mọc cánh và gián khổng lồ đủ cho chí ít
1/5 dân số muốn lên sao Hỏa sống rồi (Trên đó có người gián không? Trần Ngọc
Lâm không biết).

Trần Ngọc Lâm chui vào trong hang động. Hắn ngay lập tức cảm nhận một luồng
hơi nóng hổi rừng rực phả vào mặt, kế đó là một quần lửa nhẹ lan tỏa như thể
trên mặt đất có xăng vậy. Hắn nhẹ nhàng bước đi, loại lửa này nhìn thì có vẻ
nóng nhưng kỳ thực chỉ có thể nói là ấm khoảng chừng hơn 40 độ C. Người bình
thường đi giày còn không đốt qua được đừng nói là hắn. Khá là kì lạ.

Trần Ngọc Lâm bước sâu vào trong hang, khoảng chừng năm mươi mét hắn nhìn thấy
một bông hoa mọc trên một đống tàn tro. Trong đống tàn tro này hắn mơ hồ nhìn
thấy một cái xương đầu lâu không rõ năm tháng. Cái xương đầu lâu này là của
một con thằn lằn, to ít nhất cũng gấp 3 lần cái đầu hắn, trên đầu mọc ra 4 cái
sừng nhọn hoắt, cong như sừng cừu đực.

Trong mắt hắn, hiện lên hai vật thế:

[Độc Mạc Dị Viêm hoa: Sinh ra từ tàn tro của một con rồng trẻ tuổi. Số năm:
120 năm. Rank: C-3]

[Xương đầu lâu rồng trẻ tuổi: Một con Wyvern trẻ tuổi đi xuất khẩu lao động
không may bị giết, xác nó chôn ở đây, mọc lên một đóa Mạc Dị Viêm Hoa. Sở hữu
03 răng nanh rồng.]

Trần Ngọc Lâm buột miệng:

" Xuất khẩu lao động?"

Hệ Thống hồi đáp:

[Nhà loài Wyvern lửa vốn là ở các vùng núi Tây Âu. Con này đi sang đây làm
công tác với một vài Thú Tu Tông Môn ở Lào, không gọi xuất khẩu lao động thì
gọi là gì?]

Trần Ngọc Lâm:

- ................

Ổn thôi.

Trần Ngọc Lâm nhìn bông Độc Mạc Dị Viêm Hoa, nghĩ cách thu nó về. Toàn thân
bông hoa bốc lửa, hơn nữa rễ cây trải dài, nhìn là biết không phải loại có thể
dễ dàng thu được rồi. Kể cả ngắt lấy thì có lẽ hiệu quả chí ít giảm một nửa.
Hơn nữa hắn cũng không biết thánh phần nào đáng giá nhất của bông hoa. Có khi
là cánh hoa, nhụy hoa, cũng có khi là rễ hoặc củ.

Hoặc thậm chí cũng có khi đất quanh rễ cây mới đáng giá cũng không chừng.

Hơn nữa kể cả hắn không biết chỗ nào có giá trị, hắn cũng không biết hái à
nha.

Trần Ngọc Lâm hỏi hệ thống:

" Làm sao để đem cái bụi cây này về? Hòm Item không hoạt động."

Hệ Thống ngán ngẩm hồi đáp:

[Hòm Item đương nhiên không hoạt động, bông hoa nó còn sống sờ sờ ra kìa. Kí
Chủ phải hái nó xuống trước rồi mới thu hoạch được.]

Trần Ngọc Lâm im lặng. Kế đó hắn quay ra lục Cửa Hàng, tìm được một vật phẩm:

[Thẻ Hái Dược: rank C: 50 điểm Vận Mệnh. Ngay lập tức khai thác toàn diện một
loại dược liệu, yêu cầu của dược liệu để có thể sử dụng Thẻ Hái Dược là rank C
hoặc kém hơn]

Cửa hàng thiên kì bách quái, cái gì cũng có. Thậm chí còn có cả thẻ Massage
nữa. Có một thẻ có tác dụng như này cũng không kì quái.

Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, đoạn sử dụng một lần kĩ năng "Giám Định toàn diện", 1
điểm Vận Mệnh một lần. Hồi trước hắn mua độ hơn chục cái, giờ còn sót lại 2
cái. Hắn tập trung vào phần giá trị.

[Giám Định: Độc Mạc Dị Viêm Hoa: Trăm năm.

Rank: C-3.

Tác dụng: Là độc tố chết người, sinh ra từ oán niệm của một con rồng Wyvern
chết đi không cam lòng. (Chú thích : 10 con rồng chết thì 9 con không cam
lòng). Kết hợp với các loại dược thảo sau [.....] có thể làm đan dược khởi tử
hoàn sinh, hoặc cũng có thể sử dụng làm độc đan.

Độ hiếm: D+.

Giá trị: 1200 Linh Thạch cấp 4.....]

Trần Ngọc Lâm nhẩm tính: 1 điểm Vận mệnh tương đương 1 Linh thạch cấp 5 . 1200
linh thạch cấp 4 tương đương 120 Linh Thạch cấp 5, bằng 120 điểm Vận Mệnh. Có
hời.

Không thực sự có giá trị quy đổi đối với điểm Vận Mệnh. Nhưng trong cửa hàng
có bán 1000 Linh Thạch cấp 5 là 1000 điểm Vận Mệnh, mua nhiều thậm chí còn có
cả giảm giá nữa. Có điều cứ tạm đổi với tỉ giá 1 - 1 cho dễ tính.

Có điều không thể đổi ngược từ Linh Thạch về điểm Vận Mệnh.

Hắn bèn giao dịch Thẻ Hái Dược, kế đó áp dụng nó lên trên Độc Mạc Dị Viêm Hoa.

Chỉ thấy bông hoa lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó trước mặt hắn xuất hiện
7-8 cái hộp, mỗi cái hộp đề một hàng chữ:

[Độc Mạc Dị Viêm Hoa - Rễ.] 2 hộp

[Độc Mạc Dị Viêm Hoa - Cánh Hoa] 1 hộp

[Độc Mạc Dị Viêm Hoa - Củ] ba hộp.

[Độc Mạc Dị Viêm Hoa - Phấn Hoa] hai hộp. Bên trong mỗi hộp lại có một cái
bình đựng phấn hoa dạng lỏng. Phấn hoa dạng lỏng có màu vàng đục pha nâu đất,
nhìn giống nước bùn pha lỏng.

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc nhìn mấy cái hộp, quả là tiện lợi thật. Sau đó hắn bèn
thu hết vào lại trong hòm Item. Trần Ngọc Lâm nhìn lại trên mặt đất vương vãi
cành cây và lá cây, có lẽ đây là những thành phần không có một chút tác dụng
nào nên bị vứt bỏ lại. Giám định qua, quả thực kém không cách nào hình dung.

Lá cây cùng thân cây mang độc tố, khiến cho người sử dụng cánh giới kém sẽ bị
tiêu chảy, buồn nôn, chướng bụng, ăn không tiêu. Hết.

Hắn thu nốt cái xương sọ rồng vào hòm Item. Không rõ có tác dụng gì không,
nhưng phàm mấy thứ dính dáng đến rồng đều rất trâu bò. Ít nhất trong truyện
huyền huyễn là vậy, còn ngoài đời thực thì không rõ thế nào.

Hơn nữa, đây không phải là rồng phương Đông mà là Wyvern phương Tây, có tính
hay không thì không biết.

Hắn chợt nhìn qua mấy cái răng rồng, Hệ Thống lại phun ra một cái thông báo:

[ Răng Nanh Rồng rank E: Có thể trồng triệu hồi binh lính xương bất tử. Thực
lực ngang Nhất Phẩm Luyện bì một giai.]

Trần Ngọc Lâm im lặng. Mấy thứ này càng lúc càng kì quái. Tại sao lại triệu
hồi được binh lính xương từ răng rồng được nhỉ? Mà "trồng" nghĩa là sao? Không
lẽ gieo vào đất rồi tưới nước, bón phân cho mấy cái răng à?

Nhưng mà hắn vẫn vứt vào hòm Item. Sau đó hắn lục quanh một hồi, xác nhận
không bỏ sót cái gì quay người mã đáo rời đi.

Có điều ngay khi hắn đi ra ngoài cửa hang, hắn đã thấy một bóng người đứng
trước cửa hang rồi. Đó là một cô gái trẻ ngang tuổi hắn, khoảng 13-14 tuổi,
tóc dài ngang vai. Cô ta mặc một bộ đồ của các sơ trong Nhà Thờ. Hắn biết bởi
vì hắn hay xem một vài phim điện ảnh Mỹ, cũng có nhiều người ăn mặc tương tự.

Chẳng qua là bắt gặp một người như vậy ở đây thì thật là kỳ lạ. Càng kỳ lạ hơn
nữa bởi vì hắn nhận ra người đang mặc bộ đồ đó.

Chính là Lan. Nàng đến tột cùng làm cái gì ở đây?


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương #14