Người đăng: Hoang Truong
"Này, ông có chắc chắn đây chính xác là nơi mà chúng ta tiến vào trong hang
động này chứ?"
Âu Bảo Uyên sau khi kiểm tra kĩ càng từng khu vực hỏi Trần Ngọc Lâm, giọng
nàng nghe như thể cũng không tin tưởng chính bản thân mình.
"Chắc chắn luôn."
Trần Ngọc Lâm lau mồ hôi lạnh, nghi hoặc đáp. Từ khi bọn hắn tiến vào trong
hang động này hắn đã đánh dấu một dấu ấn trên bản đồ lối ra để tránh như một
thói quen, nhưng hiện tại? Dấu vết trên bản đồ Đạo Tặc vẫn còn đó, nhưng lúc
này thì sao?
Toàn bộ lối ra đều đã biến mất.
Y hệt như nó chưa bao giờ từng một lần xuất hiện qua vậy chứ không đơn giản là
có cái gì bịt lối ra lại. Vì lối đi ra ngoài cái hành lang lúc trước ngoài vô
số thạch nhũ ra còn có cả sông nước, và đá. Nhưng mà lúc đào hắn chỉ đào ra
được đất và cát khô mà thôi, hoàn toàn không hề thấy tí nước nào. Nếu có người
bịt lại hang động thì ít nhất cũng phải ra được một ít thạch nhũ hoặc đá chứ?
Hơn nữa, hoàn toàn không giống như có một ai đó đã bịt hang lại bằng đất, mà
là giống như đột nhiên một bức tường xuất hiện, chắn ngang qua lối đi duy nhất
vậy.
"Chủ Nhân, ta tìm thấy cái gì này."
Chợt Trần Ngọc Lâm nghe thấy Hoa Điểu nói, giọng nói vì một vài lý do mà nghe
như thể đến từ một nơi rất xa vậy.
Hắn kì quái đi lại cái đền thờ, chỗ đó còn có cái gì đâu? Có lẽ là ngoại trừ
3-4 căn phòng cho mấy ông sư hắc ám ở và nấu cơm, giặt giũ quần áo.
Lúc hắn tiền vào bên trong điện thờ cũng là nơi Hoa Điểu đang ở, Trần Ngọc Lâm
liếc thoáng qua, thấy nàng đang tựa vào tường mà nhìn một thứ gì đó. Hắn hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Kế đó hắn tựa vào tường theo tư thế giống nàng, chợt nhìn thấy có ánh sáng.
Trần Ngọc Lâm mắt sáng lên, nói:
"Uyên, tìm được lối ra rồi. Cảm ơn nhé Hoa Điểu."
Hoa Điểu trầm ngâm, kế đó nàng lặng lẽ gật đầu:
"Cảm ơn Chủ Nhân, nhưng mà bên kia nó.. nói thế nào nhỉ? Kì quái lắm."
Trần Ngọc Lâm cười cười, còn cái gì có thể kì quái hơn việc đột nhiên lối ra
biến mất và bọn hắn đột nhiên bị nhốt ở cái chỗ khỉ gió này cơ chứ? Nghĩ thế,
hắn triệu hoán ra Yểm Đao, vung lên Đao Pháp Tổ Hợp - thức thứ 14.
Thức thứ 14 là một chiêu Đao Pháp bao gồm 3 giai đoạn, xoay Đao, vung Đao lên
tấn công đối phương, kế đó thuận theo phản lực liên tục đập tới tấp xuống, khá
giống Đa Trọng Kích của hắn.
Trần Ngọc Lâm vung đao lên đập chừng 7 cú, liền đập xuyên qua bức tượng Phật
Đen ngàn mắt ngàn tay. Ngay sau khi bức tượng Phật Đen Ngàn Mắt Ngàn Tay bị
hắn đập banh ra, liền lộ ra một lối đi ở đằng sau. Lối đi này giống hệt như
một cánh cửa thoát hiểm, Trần Ngọc Lâm khó hiểu ngược nhìn lên trên thậm chí
còn thấy cả một tấm biển báo [Exit] nữa.
Kết hợp với sự biến mất của lối ra, Trần Ngọc Lâm càng không hiểu ra sao luôn.
Bỏ qua hết mọi suy nghĩ, Trần Ngọc Lâm bước qua cánh cửa, chợt sững sờ.
Một giây trước hắn còn đứng trong một cái đền thờ hắc ám, một giây sau hắn đã
đứng trong một đường hầm tàu điện ngầm rất tối tân rồi.
À, đó là nói quá thôi. Tuy nói là tối tân, nhưng thực ra cũng chỉ là khoảng
những năm 90 của thế kỉ 20, nhưng đem so với cái hang bên dưới thì tối tân
chán rồi. Dù vậy hắn lờ mờ nhận ra vài điều kì quái.
Toàn bộ cái đường hầm này sáng trưng, nhưng lại không hề có một bóng người
nào, hơn nữa trông có vẻ như nó đã bị phủ bụi bao nhiêu năm rồi. Trần Ngọc Lâm
quét qua một tờ báo, hắn giũ giũ bụi trên tờ báo đi, nhìn qua mục ngày.
Mùng 3 tháng 8 năm 2009, cách đây 9 năm. Hơn nữa ngôn ngữ là chữ Trung Quốc.
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc, tại sao một nơi ở của tu sĩ Ấn Độ lại nằm ngay cạnh
một cái đường hầm của Trung Quốc vậy? Hơn nữa cái đường hầm này trông có vẻ
như là đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi nữa.
Hắn liếc nhìn ra sau vai, cái đường hầm này kéo dài, rất dài, nhưng kéo dài
qua độ dài chừng 40 mét là bắt đầu biến đổi sang kết cấu gạch đá lát sàn cổ
xưa xen lẫn những ngọn đuốc chứ không còn là những bóng đèn chiếu sáng nữa.
Giống như thể có một thứ gì đó nhấc một đoạn đường hầm xe lửa, rồi thế chỗ nó
vào trong một cái hành lang dài của một công trình kiến trúc cổ xưa vậy.
Mà nhìn lên phía trước, ngoại trừ vài giàn giáo cùng với nửa cái xe lu ra
chứng tỏ cái đường hầm này còn chưa xây xong thì chẳng còn gì nữa. Giống như ở
đằng trước bị chặn ngang đường vậy.
Như vậy rốt cuộc là như thế nào? Tại sao đầu tiên là một hang động đá vôi (cái
này còn hiểu được), kế đó lại là một cái đền thờ của Ấn Độ, rồi bây giờ lại là
một đường hầm xe lửa, hoàn toàn là những kết cấu cấu trúc không thể hiểu được
mà. Trần Ngọc Lâm suy nghĩ rối bời hoàn toàn, trừ phi có cái gì đang trêu đùa
cùng với hắn.
[Còn vui nữa cơ. Kí chủ thử nhìn lại Bản đồ đi.]
Hệ Thống đột nhiên nói:
[Đặc biệt là mục vị trí.]
Trần Ngọc Lâm nhìn qua bản đồ, lướt nhanh qua vị trí, chợt hắn lạnh cả người.
Mê Cung, Thành Phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Là thế nào? Ban đầu hắn ở Ninh Bình, rồi lại đột nhiên được dịch chuyển tới
Thành Phố Hồ Chí Minh..
Từ từ, khoan đã. Dịch Chuyển.
"Này, có phải ta đang ở trong một cái bí cảnh có tác dụng dịch chuyển người ta
từ nơi này tới nơi khác không?"
Và nếu suy luận của hắn là đúng, thì có thể kể cả cái đường hầm xe lửa này và
cái điên thờ điên loạn kia cũng đồng thời bị dịch chuyển nữa. Điều này giải
thích được cho tại sao lại có những chỗ hoàn toàn không hề liên quan tới nhau
một chút nào bỗng dững được ghép nối vào với nhau.
Thứ này là một tổ hợp chắp vá tổng hợp và hỗn tạp của các loại công trình khác
nhau. Hơn nữa không chỉ đơn giản là các công trình khác biệt mà là các công
trình ở khắp nơi trên thế giới, ở các thời đại khác nhau và dịch chuyển về 1
nơi. Điều này hoàn toàn lý giải cho việc tại sao lại có 2 công trình kiến trúc
thuộc về 2 nền văn minh ở 2 thời đại khác nhau ở cùng 1 chỗ.
Nó dịch chuyển các công trình kia qua, vô tình cái đền thờ mà Trần Ngọc Lâm
đang ở cũng nằm trong đó.
"Gần đúng, bé con."
Chợt một giọng nói vang vọng khắp toàn bộ đường hầm:
"Suy luận không tồi đâu nhỉ? Nhưng ngươi thật kì lạ, có những thông tin đầu
tiên ngươi không biết, rồi đột nhiên ngươi lại biết? Ta biết rồi, ngươi là một
kẻ bị nguyền rủa bởi tri thức, giống như Cha vậy."
Trần Ngọc Lâm lạnh cả người khi nghe giọng nói này, hắn tự nhủ:
"Chuyện gì vậy? Đọc suy nghĩ? Hơn nữa cái giọng này..."
Không giống như là cái giọng nói này đến từ đâu đó và vang vọng khắp đường
hầm, mà giống như cả cái đường hầm cùng lúc nói hơn.
"Đọc suy nghĩ? Không, ta chỉ đọc điện não đồ của cậu..."
Giọng nói tiếp tục vang lên khi Trần Ngọc Lâm kiểm tra đầu mình xem có gắn cục
gì không:
"Cậu biết đấy, cậu suy nghĩ.. quá ồn ào. Ta thậm trí có thể nghe tiếng bánh xe
chạy khi mà cậu tư duy. Tư duy là tốt, tư duy giúp con người còn sống, nhưng
cậu suy nghĩ một cách quá ồn ào."
Trần Ngọc Lâm lầm bầm:
"Chà, cảm ơn nhé, giờ thì cho hỏi làm thế nào tôi ra được khỏi chỗ này?"
Có 2 trường hợp, như vậy thì một là đây là bản thân Bí Cảnh đang nói chuyện, 2
là chủ nhân của Bí Cảnh đang nói chuyện. Cả hai trường hợp hiển nhiên đều
chẳng hề vui vẻ cho lắm, đó là không xét tới tính chất nguy hiểm của sự kiện.
Một Bí Cảnh tự nhiên và 1 Bí Cảnh có chủ nhân khác nhau hoàn toàn về độ khó.
"Không"
Từ sau lưng Trần Ngọc Lâm, Âu Bảo Uyên sa sầm mặt đi ra, nói giọng lạnh tanh
không một tia cảm xúc:
"Đây không phải là một bí cảnh. Đây là một công trình cổ xưa, rất cổ xưa, nối
liền đại địa, xuyên thấu qua vạn dặm đất đai, thậm chí vượt qua cả không gian,
mang trên mình những công trình của các thời kì trên Trái Đất, nơi đáng kim
tởm nhất thế giới này, Mê Cung."
"Đáng kinh tởm.."
Mê Cung nói, giọng tươi cười:
"Đó là một từ mô tả không chuẩn mực, anh sẽ nói là vĩ đại. Thật là ngạc nhiên
khi em có thể nói những lời về anh như vậy sau khi anh phù hộ cho những viên
đạn của em trúng đích, khi anh cho em một chỗ trú thân tại Matxcơva, khi anh
cản đường những kẻ từ quân đoàn Alpha đuổi theo em."
"Em làm trái tim anh rụng rời, em gái ạ."