Người đăng: Hoang Truong
Đồng thời, Trần Ngọc Lâm nhấc lên thanh kiếm của hắn, ngắm nhìn.
Ngoài ra cũng cần phải đi tu bổ lại thanh kiếm của hắn nữa. Thanh kiếm của hắn
trong vài ba trận trước đã bị đánh mẻ một cách kinh khủng, toàn bộ phần lưỡi
gần như là trở thành vô số răng cưa rồi. Vứt trong hòm Item thì cũng được đấy,
nhưng theo suy tính sẽ mất chừng 6 ngày trước khi thanh kiếm bình phục 100%.
Một thanh kiếm bình thường có thể tiêu diệt được 20 tên địch trước khi hỏng.
Kiếm chém qua xương cốt làm mòn, kiếm chém vào giáp và khiên địch thủ làm mẻ
kiếm đi. Kiếm chém vào kiếm làm rạn nứt kiếm. Cho nên một thanh kiếm bình quân
có thể chém được 20 tên địch trước khi hỏng.
Trong một trận đấu hắn bắt cặp với 1 gã 2 tay 2 kiếm, còn có thể điều khiển 4
thanh kiếm một cách tùy ý nữa, vị chi là 6 thanh kiếm. Tuy rằng hắn thắng
nhưng đó là do điều khiển 3 triệu hoán thú cùng lúc chiến đấu, là 4v1 cho nên
hắn cũng chẳng tự hào lắm.
Nhưng mà cùng lúc bị 6 thanh kiếm vây quanh, thanh kiếm của hắn đã bị rạn nứt
tương đối nghiêm trọng. Tuy rằng chất lượng của nó rất tốt, nhưng những thanh
kiếm tên kia dùng cũng chẳng phải phàm phẩm mà cũng có chất lượng tương đương.
Đối phó 6 thanh kiếm cùng lúc mà vẫn có thể trụ được, tay đó còn khen 1 câu
"Kiếm tốt" nữa. Rõ ràng hắn không đề cao kiếm pháp của Trần Ngọc Lâm mà là đề
cao thanh kiếm.
"Thanh này không được đâu."
Người thợ rèn nhìn qua thanh kiếm của hắn, trầm ngâm một chút rồi nói:
"Thanh kiếm này sắp không được rồi. Ta kiến nghị cậu mua một thanh kiếm mới
chứ không cần dùng thanh kiếm này nữa đâu."
"Và rồi ông sẽ marketing cho tôi đống kiếm này à?"
Trần Ngọc Lâm chỉ về phía một lô kiếm treo trên tường, nói:
"Không cảm ơn."
"Tôi nói nghiêm túc đấy.."
Người thợ rèn nhìn qua phía Trần Ngọc Lâm, giọng lạnh tanh:
"Cậu không hợp dùng kiếm, nhìn thanh kiếm này là biết. Tôi kiến nghị cậu lựa
một loại vũ khí khác mà dùng, thanh kiếm này có thể bán cho tôi, tôi đảm bảo
trả chuẩn giá."
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc hỏi:
"Làm sao ông biết tôi dùng kiếm không hợp."
"Nhìn qua là biết."
2 mắt của người thợ rèn sáng quắc như trăng rằm, nói:
"Thanh kiếm này không được vung tới nơi tới chốn, tuy dùng nhiều nhưng thường
xuyên bị đem ra làm đồ chơi, khi nào không cần tùy ý vứt đi. Không khó nhìn ra
rất nhiều vết tích do ném gây ra, tuy rằng được chữa trị rất tài tình nhưng
không hẳn che giấu được."
"Nói cách khác, thanh kiếm này thường xuyên được dùng để chiến đấu, nhưng lúc
không cần thiết thì cậu lại chuyển qua một loại vũ khí khác và vứt thanh kiếm
này đi. Điều này là vi phạm tôn nghiêm của thanh kiếm."
"Hơn nữa, nhìn qua thì trong vài tháng gần đây, thanh kiếm này không được dùng
để chiến đấu mà chủ yếu để cắt rau củ quả, cắt vỏ gói mì tôm, làm giá treo
quần áo. Ta bây giờ thấy mùi ám của bắp cải áp cả mùi của máu rồi. Nói thẳng
ra luôn ta cầm một phát là ta thấy thanh kiếm khinh thằng chủ, cậu dùng cũng
chỉ phí của thôi."
Âu Bảo Uyên nghe thế kì quái liếc nhìn hắn.
"................"
Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt hỏi:
"Thế rốt cuộc ông thấy tôi hợp với loại vũ khí nào nhất?"
Quả đúng là hắn không phù hợp với những loại vũ khí kiểu kiếm. Mặc dù lần
trước hắn có thử vung 1 thanh đại kiếm thì được, cảm giác rất thuận tay nhưng
dù thế vẫn hơi cảm giác cấn cấn thế nào ấy. Nhưng tóm lại hắn thấy hắn thích
hợp mấy loại vũ khí cục súc hơn là các loại vũ khí tinh tế.
"Cái đó thì cậu tự xem xét."
Người thợ rèn bấm một cái nút, một cái ngăn tủ mở ra, bên trong là vô số binh
khí xếp rất ngay ngắn trong tủ. Cái tủ này nhìn sâu hun hút, cũng không biết
sâu bao nhiêu mét nữa. Chỉ biết rằng bằng vào thị lực hiện tại của hắn có thể
nhìn thấy cả sâu 200 mét trong bóng tối nhưng lại không thể nhìn rõ bên trong.
"Thanh kiếm này cũng khá tốt, tôi định giá cho cậu 300 Ngũ Phẩm Linh thạch.
Cậu có thể kiếm 1 loại vũ khí nào đó trong đó, rồi chúng ta bàn chuyện giá cả
sau."
300 Ngũ Phẩm Linh Thạch, tương đương
Hơn nữa trong này có một số loại vũ khí hệ thống không có, hoặc hắn chưa từng
rờ thử.
Trần Ngọc Lâm đi vào bên trong, im lặng quan sát từng thanh vũ khí một trong
khi Giám Định từng kiện vũ khí. Ở đây có rất nhiều loại vũ khí đủ loại hình
thù kì quái. Có một loại vũ khí hình một sợi dây xích gắn con dao ở đầu khiến
Trần Ngọc Lâm hơi kì quái là nó gây sát thương ra làm sao.
Hình như là vũ khí cho sát thủ. Sát thủ rất ưa thích các vũ khí loại hình roi
vì nó dễ điều khiển.
Trần Ngọc Lâm còn nhìn thấy qua một quả chùy to như người hắn, thậm chí chính
hắn cũng không nhấc lên nổi.
"Hệ Thống, giúp ta lựa chọn đi."
Trần Ngọc Lâm hỏi, kế đó Hệ Thống nói:
[Không phù hợp, trong này không có loại vũ khí trời sinh phù hợp cùng kí chủ
đâu. Ta bảo rồi, Kí Chủ lựa chọn mua vũ khí thiết kế [20.000 điểm Vận Mệnh] mà
không nghe.]
"Điên à?"
Trần Ngọc Lâm nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi thử tính toán qua điểm Vận mệnh của ta từ trước tới giờ đã vượt qua
20.000 chưa? Tính cả 450 điểm hôm qua thì chắc mới chỉ hơn 10k."
[Đúng.]
Hệ Thống khảng khái nói:
[Cho nên ta nói Kí Chủ tích góp tiền một tí. Ta giới thiệu cho kí chủ khoản
đầu tư [A123987], Kí Chủ chỉ cần đóng 1000 điểm Vận Mệnh, Kí Chủ đảm bảo trong
vòng 6 tháng sẽ có thêm 1000 điểm Vận Mệnh, vậy là chỉ trong 6 tháng từ 1000
điểm Vận Mệnh kí chủ sẽ có 2000 điểm. Tương tự thế trong 12 tháng Kí Chủ sẽ sở
hữu 4000 điểm, 48 tháng Kí Chủ sẽ có 16000 điểm, không cần làm vẫn ăn lãi ...]
"MÀY BẮT ĐẦU CHUYỂN SANG KINH DOANH ĐA CẤP ẤY À?"
[Kí Chủ có muốn tiền không? Có muốn danh vọng không?]
"MÀY CÂM!"
[Ta đã lừa Kí Chủ bao giờ chưa?]
"Luỵt pọe im mồm cho bố."
Trần Ngọc Lâm sau khi tức hùng hục với Hệ Thống thì tiếp tục đi tìm đồ. Bất
chợt hắn nhìn thấy một thanh đao ẩn ẩn trong góc, phía trên cùng của kệ để
hàng. Thanh đao này dài, rất dài, cũng có hơn 2,5 mét chiều dài, dài gần gấp
đôi hắn.
[Ồ, Yểm Đao, cũng là một món vũ khí không tệ. Xét theo độ thích hợp với Kí Chủ
nó cũng đạt được top 10 trong những món ở đây.]
Trần Ngọc Lâm nghe thế, nhảy lên trên lấy thanh đao đó.
Thanh đao này .. nói chính xác hơn nó không phải đao. Trần Ngọc Lâm cũng không
biết gọi nó là như thế nào. Nó được cấu thành bởi một cây gậy dài 2.5 mét, gây
gậy trạm khắc hoa văn hình hống và quỷ trảo, còn có hình long hình phụng. Cây
gậy này nhìn qua rất to nhưng lại rất hợp tay hắn.
Toàn thân cây gậy bao phủ bởi một lớp da mỏng, nhìn trong suốt được. Hai đầu
gậy có hai cái tay cầm nhô ra mặc dù nhìn qua thiết kế thì hình như bình
thường đều có thể tự ẩn vào.
Kế đó, gắn liền với cây gậy và đối diện với hai tay cầm, hơi cách ra một
khoảng để có chỗ để tay, là một cái lưỡi đại đao to tổ chảng, rộng 80 phân.
Toàn thân lưỡi đao ánh lên sắc đen, đen thậm chí còn hơn cả màn đêm nữa. Nếu
soi dưới ánh mặt trời sẽ phát hiện nó lại ánh lên một sắc tím đen tuyệt đẹp,
trên lưỡi đao còn chạm khắc cả hoa văn hình rằn ri nữa.
Nhìn chung trông rất giống lưỡi đao thường dùng để hành hình tù phạm thời
Trung Cổ, mặc dù nó có thể cầm được để chiến đấu nhờ vào một khúc gậy nhô ra ở
một đầu, trông giống cái cán đao. Lúc này nó biến thành một thanh đại đao dài
3 mét.
Trần Ngọc Lâm thử vung vẩy thanh đao, cảm thấy rất hợp ý mình. Mặc dù vẻ ngoài
của nó trông hơi kì quái nhưng đây xác thực là một loại vũ khí tốt, có thể
chém được, có thể thay đổi tư thế cầm, còn có thể nhảy lên trên cao và dậm
xuống dưới giống như đao hành hình Trung Cổ.
Trần Ngọc Lâm chống thanh đao xuống đất, thử cầm vào trên cái tay cầm, chợt
hắn cảm thấy tay cầm hơi lỏng lẻo. Thì ra nó có khả năng di động. Trần Ngọc
Lâm nhìn vào trên thân đao, thấy có 2 vết nứt trông qua rất nhẵn, nói là vết
nứt thì nói là khe hở hợp lý hơn.
"Hẳn là tư thế này"
Hắn thử đẩy lưỡi đao ra sau lưng tựa trên hai vai như cái đòn gánh ngay giữa
tâm, kế đó hắn giơ tay, linh lực trong tay hút cái 2 tay cầm 2 phía vào. Chỉ
thấy kế đó, hai tay cầm di chuyển giống như bên trong cái gậy có một cơ quan
riêng biệt, lao vào tay hắn.
Kế đó hắn vận sức, đột nhiên toàn thân cây đao gãy ra làm 3 miếng, 2 tay hắn
mỗi tay cầm 1 phần dài 1 mét, phần còn lại ở trên vai hắn. Giữa mỗi phần bị
tách ra có một sợi xích nối lại với nhau, nhìn qua sợi xích cũng thấy chí ít
nó dài 10 mét cả thảy.
Chưa hết, kế đó hai đầu cây gậy đột nhiên xuất hiện hai loại vũ khí, một loại
là giống như đầu cây đao. Trần Ngọc Lâm nhìn qua phần mà hắn đang cầm, thấy đã
xuất hiện một cái cán. Hắn vung tay lên, tay trong nháy mắt bắt được cái cán
được chạm trổ tinh chuẩn phía dưới. Ngay khi hắn làm thế, cây gậy đột nhiên
xuất hiện 2 hàng răng cưa, nhưng lại dường như thiết kế sao cho khi hắn cầm kể
cả răng cưa có xuất hiện cũng sẽ chỉ xượt qua tay hắn.
Lúc này nó chính thức thành một cây đao, hơn nữa mấy lưỡi răng cưa dường như
còn có thể cạo thịt.
Bên tay trái thì không có tiết tấu như vậy, nhưng lại xuất hiện một mũi khoan
ở đầu, nhìn qua hình như làm từ Adamant. Đồng thời trên cái tay cầm xuất hiện
một nút bấm, hắn bấm thử, cái mũi khoan bắt đầu xoay tròn với tốc độ nghe rợn
cả người.
Trần Ngọc Lâm tính toán thử, trong tư thế này, kể cả khi bị áp sát hắn vẫn có
thể chiến đấu bằng quyền mà không lo về vũ khí, bởi vì phần gậy ở trên vai hắn
đã tách ra một đoạn nhỏ kẹp vào 2 vai hắn, đảm bảo không rơi được. Hơn nữa
phần lưỡi đao được thiết kế để hạ xuống, vừa vặn che ngang lưng hắn.
Một loại vũ khí được thiết kế tấn công ở một mức độ kinh hồn. Vừa là đao, vừa
có mũi khoan phá giáp. Hơn nữa nếu cần có thể cầm vào đầu dư ra của gậy liền
có một thanh đao 3 mét. Đồng thời còn có thể tấn công từ xa nhờ vào mấy sợi
xích, coi như là một cái roi luôn thể.
Giá cũng chát không kém, chỉ là một thanh linh khí mà đã có giá 2000 Ngũ Phẩm
Linh Thạch rồi.
Vũ khí phân thành phàm khí, linh khí và hồn khí. Phàm khí là vũ khí của phàm
nhân. Không nhất thiết đúc bằng sắt thường mà cũng có thể bằng dị nguyên tố,
điểm chung là không có một kĩ năng đặc biệt nào.
Linh khí nếu truyền linh lực vào có thể tạo ra biến động, ví dụ hút máu, biến
chuyển hình thái, tạo ra sấm sét. Ví dụ thanh binh khí này tạm thời mới biết
được truyền linh lực vào có thể điều khiển mấy sợi xích dễ dàng như tay chân
thứ 3,4 thôi.
Hồn khí thì là bản thân vũ khí có linh hồn của chính nó, có yêu ghét giận hờn
của riêng nó.
Trần Ngọc Lâm dự tính nếu thanh này dùng tốt và không kiếm được một thanh nào
khác dùng hợp tay hơn, hắn sẽ dùng thanh này làm bản mệnh linh bảo.