Tiến Hóa Sentinel:


Người đăng: Hoang Truong

"Cái đó, quả là một lời làm tỉnh người trong mộng."

Trần Ngọc Lâm xoa xoa cằm, trước giờ hắn một mực nghĩ mấy cái cây kia chẳng là
gì, ai dè cũng được tính sơ sơ qua là Dị Nguyên Tố cơ đấy.

Hệ Thống đáp:

[Ta chưa hề nói là yêu cầu phải là Dị Nguyên Tố. Là yêu cầu của Kí Chủ quá
cao. Kì thực, kí chủ ban đầu có thể chỉ cần sử dụng dung nham, băng lấy từ
trong ngăn đá tủ lạnh, độc rắn mấy thứ đó là có thể. Về sau bổ sung sau.]

Trần Ngọc Lâm gãi đầu, hình như đây là chính hắn tự hố mình thì phải. Quả đúng
là Hệ Thống chưa bao giờ nói là yêu cầu bắt buộc là Dị Nguyên Tố, chỉ là
[Khuyên dùng Dị Nguyên Tố] mà thôi.

Dù sao thì, Trần Ngọc Lâm cũng chạy đi xin một cái phòng nghỉ, kế đó chìm vào
giao diện Hệ Thống. Hắn sát nhập thêm Độc Mạc Dị Viêm Hoa vào trong giao diện
tiến hóa, bỏ ra 500 điểm Vận Mệnh mua về ADN của Mystique, cho vào ô tiến hóa
cuối cùng, yên lặng chờ xem diễn biến.

Một vòng xoáy xoáy tròn xung quanh Hắc Linh, rồi một tia sét lóe lên. Hắc Linh
đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.

Lúc trước nó khá là cơ bắp, nhìn qua cho người một loại cảm giác ù ịch nặng
cân. Nhưng bây giờ cơ thể nó đột nhiên gấp rút trở nên thon gọn lại, toàn thân
óng lên một màu bạc pha sắc đen. Đầu nó cũng trở nên thon gọn hơn nhiều, mặt
vẫn không có ngũ quan, hai mắt là hai cái đèn, trông rất hung dữ.

Làn da nó không mượt như Hắc Linh, mà tràn đầy những cái vẩy hình vuông, hoặc
nói là lớp áo giáp thì đúng hơn? Giữa bụng nó có một khối tròn phát ra ánh
sáng mờ nhạt màu đỏ.

Cơ thể Hắc Linh lúc trước cao tới 9 mét, bây giờ rút ngắn lại chỉ còn cao
chừng 4-5 mét, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác nó trở nên thon gọn
hơn rất nhiều. Một lý do lúc trước Trần Ngọc Lâm ít khi dùng Hắc Linh trừ cái
kĩ năng [Ánh Sáng Hủy Diệt] là vì nó quá ục ịch nặng nề.

Nhưng bây giờ coi như giải quyết rơi đi một nỗi lo này.

Trần Ngọc Lâm nhìn qua bảng kĩ năng:

[Chuyển Hóa] [Ánh Sáng Hủy Diệt] [Chuyển Hóa Nguyên Tố] [Radar] [Mô Phỏng
Thuộc Tính] [Kho Chứa Không Gian] [Khí Thế Chiến Tranh]....

Chà, quả nhiên là không hổ rank A Triệu Hoán Thú, mặc dù chỉ là cấp thấp nhất
của rank A. Trần Ngọc Lâm chỉ có thể thốt ra một câu như thế, kế đó hắn vung
lên song quyền, Băng Hỏa Sáo Trang trang bị trên cả hai tay.

"Oanh oanh"

Hai tiếng vang trầm đục vang lên, Hắc Linh đứng vững không một chút suy giảm,
mặc dù lớp da ngoài bị vụ nổ do hiệu ứng chồng chất dấu ấn từ Băng Hỏa Sáo
Trang kích bạo, nhưng nhanh chóng tự lành lại với tốc độ rất nhanh.

Trần Ngọc Lâm thị giác cũng là Tam Phẩm cấp độ, rất dễ dàng nhận thấy trong
một khoảng khắc vừa nãy, lúc hắn đấm ra Hỏa Quyền sáo, làn da của Hắc Linh bao
phủ bởi một lớp băng giá, sự giá rét này chính là ngàn năm hàn băng. Còn khi
mà Băng Quyền sáo của hắn va chạm, làn da của Hắc Linh biến thành một ngọn lửa
nóng trắng, chính là Chiến Tranh chi Hỏa.

Hơn nữa hắn phát hiện ra một hiện tượng, bên trong cơ thể Hắc Linh có một khu
vực rộng 64 mét khối (4x4x4), là do cái nhẫn không gian kia lúc hắn cho vào
thì phải. Theo thông tin miêu tả của Hắc Linh, nếu hắn cho thêm vài cái nhẫn
nữa thì không gian sẽ mở rộng ra.

Nhưng đó không phải vấn đề, vừa nãy trong nháy mắt Trần Ngọc Lâm cảm giác kình
lực từ cú đấm của hắn bị thụt mất 1/3, đồng thời một kĩ năng gọi [Kho chứa
không gian] phát động, trong nháy mắt hấp thu 1/3 kình lực của cú đấm của hắn.
Tuy rằng nắm đấm của hắn không hút được nhưng lại làm giảm tổn thương các khu
vực xung quanh.

[A đúng rồi.]

Hệ Thống thông báo:

[Cảnh báo Kí Chủ, Kim loại cấu thành hiện tại của Hắc Linh là Adamant Dị Kim
Loại cấp 3, nếu Kí chủ cho nó Dị Nguyên tố lớn hơn cấp 3 sẽ bạo thể mà chết.]

Trần Ngọc Lâm xoa cằm, gật đầu.

Hắn thu Hắc Linh vào, đi ra ngoài, sau một đợt thử nghiệm tinh thần của hắn
phấn chấn hơn hẳn, thậm chí nếu Âu Bảo Uyên có nấu nướng hắn cũng sẵn sàng
thử...

Vẫn là thôi đi. Là người thì phải có giác ngộ cầu sinh.

Tọa Thi Vương hơi kì quái khi thấy Trần Ngọc Lâm mười phần sung sướng đi ra,
nhưng rồi cũng cho qua, chuẩn bị mở cửa tiếp khách. Trong lúc đó, Âu Bảo Uyên
cùng Nhân Sư Khabel đang trong chương trình đố vui trúng thưởng, một con thích
ra mấy câu đố, một người thích giải đố:

Khabel: 1045289765 x ...... + 98708359234 bằng bao nhiêu?

Âu Bảo Uyên đang chuẩn bị há mồm đọc ra một con số to vãi cả to, chợt Trần
Ngọc Lâm nói:

"Bằng không."

"Sai.."

Khabel nhân sư nói, chợt quay ngoắt đầu lại nhìn hắn:

"Tại sao lại bằng không?"

Âu Bảo Uyên cũng tò mò:

"Đúng đó, tại sao lại bằng không, đáng ra nó phải bằng 9842...."

"Vạn pháp giai không."

Trần Ngọc Lâm ngắt lời nàng, giơ tay chắp trước mặt niệm thầm "A di đà phật"
trong đầu:

"Phật dạy, vạn vật vốn không có thật, nhưng do ta chấp niệm là có, nên nó là
có. Ta là không, ngươi cũng là không, vạn vật đều là không, liền là 1045.. ừm,
bất cứ cái gì ngươi vừa nói, cùng bằng không."

Khabel nhân sư cùng Âu Bảo Uyên:

- ?

Kế đó, Trần Ngọc Lâm quay sang Âu Bảo Uyên, cười:

"Đi thôi, kệ con nhân sư đó, chúng ta bây giờ quay trở lại khách sạn đi."

Kế đó, hắn dắt tay nàng chạy biến mất. Thuận tiện quay lại lêu lêu con nhân sư
Khabel kia.

Đằng sau hắn, Tạo Thi Vương vẫy tay:

"Ê, nhớ mang đến vài vị khách cho ta nhé."

Khabel lầm bầm:

"Ủa, nhưng mà 'vạn pháp giai không' của Phật đâu có nghĩa đó. Ê đứng lại..."

Nhưng mà Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên hiển nhiên không thèm quan tâm tới lời
của một con Nhân sư, đã chạy biến đi từ bao giờ. Gã Tạo Thi Vương nhân cơ hội
túi quần hắn để mở, đặc biệt đút vào một xấp giấy giới thiệu cửa hàng vào
trong túi Trần Ngọc Lâm.

Trần Ngọc Lâm đang chạy nửa chừng thì đột nhiên gặp người quen. Là Ngao Cửu
Đình.

Ngao Cửu Đình nhìn hắn, ồ lên một tiếng hỏi:

"Hai nhóc cũng đi chơi Phường thị khuTự Do à? Thông thường mới tới sẽ đi đến
khu phố chợ Hải Tộc chơi chứ nhỉ?"

Quả thế, thông thường "trẻ con" được dắt tới sẽ có hứng thú hơn với đồ ăn, văn
hóa, phong tục tập quán và các hoạt động vui chơi giải trí hơn. Nhưng mấy đứa
này lại có hứng thú với Phường Thị hơn.

Cũng khá bình thường.

Trọng yếu là khu Tự Do, bên đó nhân long xà phượng ma hỗn tạp. Có thể mò ra
được những món đồ tốt, có thể khiến cho người ta một bước lên hương, cũng có
những món có thể để cho người ta bị mắc bẫy dù là dân sành đời, có thể táng
gia bại sản trong một chốc một lát.

Nói chung, bên phía Phường Thị Chính thì là dành cho dân mới, dân ăn chắc mặc
chắc và những người không có hứng mạo hiểm. Đồ bên đó luôn đảm bảo chất lượng,
hiếm lắm mới có trường hợp hàng giả, hoặc hàng tốt vượt trội so với thẩm định.

Ngược lại, bên phía Tự Do khu là dành cho dân sành đời, dân ưa thích mạo hiểm,
ưa thích moi móc đồ cổ hoặc những món có giá trị từ trong đống rác. Nơi đó một
cái ga trải giường cũ cũng có thể bị ngụy trang thành đống vàng, lính mới chạy
tới nơi đó trăm phần trăm là thua thiệt khóc lóc chạy về.

Trần Ngọc Lâm cười:

"Giao dịch một chút với người quen, không lo lắng ăn hàng giả đâu.. ha ha."

Trần Ngọc Lâm có vốn để nói câu này, Giám Định có thể cho hắn biết đâu là hàng
giả, món nào là hàng giả sẽ hiện ra [xxxxxxxxxxxx] trong phần Giám Định. Nhưng
cũng có thể là thực lực của hắn quá kém, hoặc kĩ năng làm giả quá tốt hắn
không phân biệt được, nhưng dù thế hắn thi thoảng cũng nhìn ra vài món hàng
thật, có điều không đủ tiền.

Số lượng hàng giả thật đáng kinh ngạc, chừng 60% là hàng giả. Đương nhiên hắn
cũng biết phần nhiều không phải hàng giả, chỉ là tâng bốc phóng đại giá trị
hoặc dùng một số thủ pháp nâng giá lên thôi, giống như hắn xem sơ qua một cục
kim loại được giám định là [Võng Lượng Xích - Rèn từ Thiên Dung Nhai 7 sắc (4
phẩm Dị Nguyên Tố)] không hiểu làm thế nào tâng bốc lên thành [Thất Thải Ma
Kim] - cấp 5 Dị Nguyên Tố.

Thực tế, nếu chỉ nhìn qua, cảm nhận qua, không phải dân sành thì rất khó phân
biệt 2 loại kim loại này.

Còn một loại vật phẩm gọi là [Bức Tượng Nữ Thần Sự Sống Bị Nguyền Rủa Bởi Cái
Chết - Mô Tả: Nó là một bức tượng ban cho sự sống bị nguyền rủa bởi thần chết
cái chết cho nên bây giờ nó vừa ban cho sự sống vừa ban cho cái chết.] được
ngụy trang thành [Tượng thần may mắn, ban may mắn cho người dùng]. Trần Ngọc
Lâm không đủ não để hiểu ban cho sự sống và cái chết cùng lúc là gì nên không
dám nói năng gì cả.

Trần Ngọc Lâm không biết những thứ này, tốt nhất là không mua gì cho chắc ăn.

Ngao Cửu Đình nói với Trần Ngọc Lâm:

"Lại đây nào hai đứa, ta dẫn hai đứa đi mở mang tầm mắt tại Đấu Giá Hội."

Trần Ngọc Lâm nhìn quanh, thì ra không chỉ có Ngao Cửu Đình mà còn có cả Khải
Trang đang vẫy tay với hắn như thể đang cố xác nhận sự tồn tại của mình nữa.

Kế đó họ dẫn 2 người Trần Ngọc Lâm đi vào trong một khu Đấu Giá Hội, hình như
không cần thu phí vào cửa. Lúc mấy người họ nhìn qua Trần Ngọc Lâm thì hơi do
dự muốn tiến lên, có thể tại bộ đồ không mấy "sang trọng" như người xung
quanh, là vải bình thường nhưng rồi lại rút vào khi thấy Khải Trang.

Người xung quanh không mặc Chiến Y thì cũng mặc những loại vải quần áo tự động
thay đổi họa tiết, nhìn giống mấy bộ phim hoặc ảnh chuyển động chứ không phải
quần áo vải bình thường. Trần Ngọc Lâm mặc đồ vải bình thường.

Bọn hắn ngồi ở ghế hàng tầm giữa, Khải Trang cười quay sang TrầnNgọc Lâm giới
thiệu:

"Đây là Bạch Vân Dực phòng đấu giá, Hải Tộc Thịnh Hội diễn ra trong 7 ngày, 3
ngày đầu tiên là đấu giá tự do, ai cũng có thể vào, ai cũng có thể lên bán đồ
đạc, miễn là trong phạm vi đủ giá. 3 ngày kế đó là phòng đấu giá mở bán, chỉ
những thế lực lớn mới được vào, đương nhiên mỗi thế lực có thể mang theo vài
người vào."

"Ngày cuối cùng là toàn bộ phòng đấu giá nghỉ bán, chỉ 1 phòng đấu giá mở ra,
Phòng Đấu Giá Hoàng Gia, mỗi thế lực lớn chỉ chen chân vào 1-2 người, đến lúc
đó chỉ các trân bảo cấp bậc Độ Kiếp - Tôn Giả mới được mở bán. Hơn nữa chỉ bán
tối đa 5 đồ vật."

Trần Ngọc Lâm gật gù, mấy chi tiết đó hắn không thấy trong tờ catalog giới
thiệu, cũng không sao vì hắn cũng không dùng.

Có món gì hắn cần mua không? Chắc là có.

Mộ Dung Nguyệt như lời hứa có trao cho hắn một cái thẻ ngân hàng của nàng tại
Ngân Hàng Vũ Trụ, lúc vừa mới kiểm tra tài khoản xem có bao nhiêu Linh Thạch
Trần Ngọc Lâm run cả người.

Chí ít cũng hơn 3000 Tinh hạch cấp 9, và đó chỉ là con số hắn được dùng.

Xin nhờ, theo hắn tính toán nếu hắn mà tiêu sạch sành sanh chỗ đó, với cái
đồng lương chết đói hiện tại có khi phải làm phục vụ không công cho Vĩnh Hằng
đảo trong khoảng chừng 32 triệu thiên niên kỉ.

Đó là một khoản tiền đủ cho cả một môn phái trung cấp điên cuồng rồi. Cấp 9
Tinh hạch đã hiếm, đây lại là 3000 viên, mỗi viên là nửa kg, quy ra cũng là
1,5 tấn.

Trần Ngọc Lâm giữ rịt tấm thẻ ngân hàng sợ làm mất, mặc dù thực ra dù có mất
thì cũng chẳng dùng nổi, ngược lại có khi còn bị đồ sát ngược bởi những người
trấn thủ chỗ này.

Do hắn là người quen của Mộ Dung Nguyệt, cho nên hắn có thể vay với lãi suất
0%, chứ với những thành viên ngoại đảo, họ có một chế độ cho vay thần tốc,
không cần chứng minh, không giấy tờ, gọi là chế độ cho vay "Con bò cười".

Nghiêm túc đấy, họ có một cái logo hình con bò đang cười, mặc dù là cười man
rợ.

Định nghĩa chế độ cho vay "Con bò cười": Một năm lãi suất tăng 100%. Đơn giản,
ngắn gọn, dễ hiểu. Vay có hạn mức tối đa.

Ngoài ra còn có chế độ "Con bò mếu" (như trên, logo hình con bò đang khóc),
hạn mức vay vô hạn (trong khuôn khổ): 1 tháng tăng 50%. Ngắn gọn và đánh thẳng
vào ví tiền.

Về cơ bản dù là "con bò cười" hay là "con bò mếu" thì người cười đến cuối cùng
vẫn là Vĩnh Hằng Đảo và người mếu vẫn là người vay tiền.

Đương nhiên họ không cho tán tu vay, chỉ cho những người chức vụ cao trong gia
tộc lớn vay, cho nên thông thường chừng ngàn năm mới làm được 1 vụ. Nhưng đóng
rạp một ngàn năm, mở rạp đủ ăn ba ngàn năm là bình thường.

Nếu không trả? À ừ thì họ cũng không ngại chạy tới thu thập "lãi", đương nhiên
là qua hình thức khác.

Đáng sợ không? (つ﹏


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương #105