Bố Lỗ lại ôm Mạn Toa vào trong ngực, để lưng nàng dựa lên người hắn, đoạn tách hai chân của nàng ra. Một tay đặt lên cặp mông trắng nõn nà, tay kia cầm cự căn quẹt lên quẹt xuống cửa động đã ướt nhẹp, quy đầu tiếp xúc với hai mép thịt từ từ tiến vào. Đột nhiên hắn ưỡn hông đẩy một cái "ót" thật mạnh, toàn bộ cự căn được khe thịt ôm trọn, khít khao vô cùng...
Khẽ ư một tiếng đau đớn, Mạn Toa quay đầu nhẹ mắng:
- Người ta nước còn chưa ra đủ ngươi đã ấn vào...
Hiện tại cô bé của Mạn Toa đã ôm trọn dương cụ của Bố Lỗ, hắn cảm thấy tiểu huyệt ấm áp bao bọc lấy tiểu huynh đệ sảng khoái cực kì. Hắn không cử động thêm, chỉ nói:
- Mạn Toa à, không ngờ bị cái lãng huyệt của cô kẹp lại sướng như thế, cô kẹp ta chặt lắm...
- Không phải ta kẹp ngươi chặt, là cái thứ ghê tởm của ngươi quá to, hạ thể ta sắp căng nứt ra rồi!
Bố Lỗ vẻ mặt áy náy:
- Ta biết nữ Tinh linh các nàng không thích to và dài, nhưng nàng không thích cũng không có biện pháp, ta vẫn phải đút vào. Ừm, cùng lắm hôm nay ta không động, cứ để nó nằm trong người nàng thế này được rồi... Nàng biết đó, ta rất hiểu tâm trạng nàng hiện giờ, tiểu huyệt của nàng cũng không thể hồi phục nhanh như thế. Hơn nữa hôm nay nàng phải chứng kiến cảnh Mã Đa và Đan Mã ân ái...
- Im miệng! Chỉ cần Mã Đa có thể thuận lợi chiếm được Đan Mã là ta thấy vui rồi. Bây giờ điều gì ta đều thuận theo ngươi, nếu ngươi không thủ tín ta thề sau này sẽ không để ngươi sống yên ổn...
- Hử?! Không để ta yên ổn?! Tốt thôi, ta sẽ ôm ngươi trở lại căn nhà gỗ, chờ Mã Đa và Đan Mã tiến vào. Ta nói bọn họ ta phát hiện ngươi và Mã Đa thông đồng, bỏ "tiêu hồn hương" trong gian nhà đó. Ta tình cờ bắt gặp ngươi bị trúng phải xuân dược do ngươi hạ, thuận nước đẩy thuyền chơi ngươi...
Mạn Toa không ngờ Bố Lỗ hèn hạ tới mức này, nàng hận không thể đạp hắn xuống 18 tầng địa ngục. Nhưng nàng đành thúc thủ vô sách, huống chi giờ phút này cự vật của hắn đang nằm trọn trong tiểu huyệt bé nhỏ. Tuy hơi đau đớn nhưng cảm giác tê ngứa và nhột nhạt không ngừng đánh vào thần kinh của nàng, nàng thật hy vọng hắn có thể cử động mấy cái, cho cô bé của nàng được ma sát với cái thứ đáng ghét đó. Ấy mà hôm nay hắn như thay đổi tính tình, đem cự căn nhét vào hoa phòng rồi nằm im như con rắn chết.
- Ngươi thích làm sao thì làm, ta mặc kệ! Người ta khó chịu sắp phát điên rồi...
Mạn Toa rên rỉ gào thét như con mèo cái động tình, nàng đứng lên quay người lại, mặt đối mặt với Bố Lỗ. Bàn tay run rẩy cầm lấy nam căn nhắm chuẩn tiểu huyệt, hung hăng ngồi mạnh xuống, ngoài miệng mắng:
- Muốn chơi thì chơi! Đừng hành hạ ta nữa...
Bố Lỗ cười cười:
- Tiện chủng cũng có lương tâm nhé, hạ thân ngươi đau đớn như thế, ta nào nỡ tổn thương nó?
Mạn Toa thực không chịu nổi sự chí trá vô sỉ ẩn sau khuôn mặt tươi cười đó, hai tay nàng vòng lấy cổ hắn, mượn lực nhún nhảy cặp mông căng tròn, bắt đầu động tác rút ra cắm vào giữa hai bộ phận quấn quít, đâm sâu luồn lách vào nhau...
- Ấy Mạn Toa, nàng chẳng phải nói cô bé bị thương sao, hôm nay không tiện làm cái đó. Giờ lại chủ động thế này?!
- Ta thích thế... Ngươi lắm mồm quá.
- Ơ thế thôi... Ta không nói nữa. Ngươi tự động đi, ta rất thoải mái...
Mạn Toa chả thèm để ý hắn hồ ngôn loạn ngữ, tư vị dưới hạ thể hiện tại không dễ chịu chút nào. Nàng cần nhiều hơn như thế, một sự ma sát cùng tiếp xúc thật mạnh mẽ. Vì vậy nàng cắn chặt hàm răng, nằm trong lồng ngực hắn nhấp nhổm kịch liệt, từ trên mông truyền xuống một loạt khoái cảm. Dần dần cao triều sắp sửa cập bến, nàng muốn điên cuồng vặn vẹo nhưng bất hạnh thay bản thân lại không có đủ lực lượng. Bỏ qua xấu hổ nàng hét lớn:
- Tiện chủng khốn kiếp, ta sắp lên! Giúp ta một chút....a...a....ư... Mau mau...
Bố Lỗ nhìn nàng tình triều mãnh liệt, hai tay bóp chặt lấy cặp mông, phối hợp động tác cắm rút. Đột nhiên cảm nhận từ trong tiểu huyệt một luồng nhiệt lưu nóng bỏng và co bóp mãnh liệt, hại hắn thiếu chút nữa buông cờ trắng đầu hàng. Tiểu huyệt siết chặt, tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, trong lúc hắn đang mơ hồ, Mạn Toa mới ban nãy còn giãy giụa bỗng dừng lại, mềm oặt ngả người trong vòng tay của hắn, ánh mắt mê đắm, bộ ngực đỏ ửng phập phồng...
- Thật... thật là sướng!
Mạn Toa nằm trong ngực hắn rủ rỉ.
Bố Lỗ ôn nhu vuốt ve mái tóc hoàng kim của nàng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên. Dưới ánh mặt trời, đôi môi đỏ mọng ướt át khép hờ, hắn cúi người chậm rãi hôn xuống. Nhìn hai mắt nàng lặng lẽ nhắm lại, lòng hắn trở nên lâng lâng lạ kì. Mạn Toa chủ động hé mở hàm răng để đầu lưỡi hắn thuận lợi đi vào, khiến hắn vui vẻ chính là nàng đã chủ động đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Trong lòng sinh ra cảm giác hưng phấn vô hình, hai tay hắn ôm nàng thật chặt, hôn nhau một hồi, hắn chợt ngừng lại hỏi:
- Mạn Toa à, mới vừa rồi có phải nàng đã chủ động hôn ta?
Mạn Toa vùng vẫy thân thể, tránh trả lời vấn đề của hắn, sẵng giọng:
- Đừng ôm ta chặt thế, ta không quen...
Bố Lỗ nới lỏng lực đạo, ngẩng đầu về phía căn nhà gỗ, giật mình nói:
- Mạn Toa, nam nhân của cô mang Đan Mã vào rồi kìa, kế hoạch của hai người thành công rồi.