Ngạo Mạn


Người đăng: Kukharty

Thanh lão trong miệng thanh niên tuấn tú chính là một lão già có ánh mắt đục
ngầu, trên mắt lão nếp nhăn chất chồng, tựa như rễ cây khuếch tán vô cùng dữ
tợn. Mà lão già này thình lình cảnh giới chính là Linh Động cảnh đỉnh phong,
đỉnh cấp cường giả.

Bất quá lúc này trước mặt thanh niên tuấn tú, thái độ của lão vô cùng hạ thấp.
Ánh mắt lão lóe ra tia sáng đục ngầu, gật gật đầu liền hướng về hội trường
quan sát.

Giá cả của Tiểu Lôi Đình Quyền đã lên đến 1500 viên linh thạch hạ phẩm, mà lấy
tốc độ như vũ bão, giá cả đang không ngừng bí mọi người nâng lên.

1500 viên linh thạch hạ phẩm, chính là 15 linh thạch trung phẩm. Món tiền này
đủ để cho một tiểu gia tộc sinh sống trong vòng một hai năm. Lúc này, chỉ vì
một môn võ học mà thôi, tự nhiên đã có giá trị lớn như vậy.

Nhưng mà đây là Địa phẩm võ học, uy lực khủng bố, tự nhiên có cái giá này.

“2000 viên linh thạch hạ phẩm”

Trong lòng mọi người không ngừng nâng giá, tự dưng một âm thanh như sấm rền
vang lên, một cỗ lệ khí khủng bố trong nháy mắt tỏa áp ra chung quanh. Mà
nương lấy âm thanh này, mọi người bất chợt cảm thấy cơ thể như bị một cỗ uy áp
vô hình đè xuống. Nếu là tu vi kém, sợ rằng đã có thể chịu không được té ngã.

“Là cường giả Linh Động cảnh phát ra uy áp. Thật thú vị”

Bạch Ly nhướng mày nói, có chút bất ngờ vung tay lên, một tầng sương băng mỏng
hiện lên bao bọc lấy ba người, mà cỗ uy áp vô hình kia, cũng tan biến.

Sở Dương nhíu mày thở dốc, vừa rồi cỗ uy áp kia thật là quá đáng sợ, vừa đè
xuống đã khiến hắn có chút thở không nổi. Quả không hổ là cường giả Linh Động
cảnh, loại này uy áp, sợ rằng trong chiến đấu, không cần ra tay cũng có thể ép
chết tu sĩ dưới Linh Động cảnh.

Lâm Dĩnh một mặt ngạc nhiên, hô:


  • Bọn họ là làm sao? Đây là đấu giá hội, đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế
    khủng bố như vậy, bọn họ không sợ kinh động cao tầng của Tinh Vân thương hội
    hay sao?

Nàng lời nói có đạo lý, chính là nghĩ vị cường giả này quá ngạo mạn, tại một
nơi có thể xem là đầm rồng hang hổ như chỗ này lại dám phát ra kiêu ngạo, lại
không sợ bị trừng trị hay sao? Tuy cường giả Linh Động cảnh quả thật là khủng
bố, nhưng mà ở chỗ này không phải là có hơn một trăm vị cường giả Linh Động
cảnh đang ngồi?

Sở Dương ánh mắt lóe ra tia sáng, trầm giọng nói:


  • Nếu không phải người ngu, tự nhiên là có bản sự. Dù sao hắn cũng là Linh
    Động cảnh, muốn kiêu ngạo, lại có ai dám cùng hắn so đo.


  • Cường giả nơi này tuy nhiều, nhưng bọn họ lại không rãnh so đo chuyện này.


Sở Dương trong lòng lãnh đạm. Chuyện này ở Trái Đất cũng đã gặp qua rất nhiều,
chính là dùng mấy chữ “Quyền lực khuynh thiên” mà hình dung. Có thực lực tự
nhiên được quyền chén áp kẻ yếu.
Nhìn đám đông làm vào tĩnh lặng, Sở Dương trong lòng hiểu rõ bọn họ là bị khí
thế kia chấn trụ. Bất quá còn có một nguyên nhân khác, đó chính là cái giá của
Tiểu Lôi Đình Quyền đã bị người kia nâng lên một con số vô cùng lớn.

2000 viên linh thạch hạ phẩm.

20 viên linh thạch trung phẩm.

Bạch Ly nghiễm nhiên quan sát vẻ mặt của Sở Dương, thấy hắn trầm ngâm, nhịn
không được châm chọc nói:


  • Thủ đoạn thông thiên nha, dùng tiền đè người khác không nói, còn dùng khí
    thế đè thêm một cái. Làm cho có người sợ đến mức không nói được gì luôn rồi.

Sở Dương mặt mày đen lại, bất quá nghĩ đến Bạch Ly lời nói cũng không có gì là
sai, chỉ có thể trầm giọng nói:


  • Cùng một cường giả Linh Động cảnh so sánh làm gì, ta dù sao cũng mới tu
    luyện một năm, tài lực tự nhiên không bằng họ.

Bạch Ly nghe hắn nói, nhất thời hóa đá. Hắn vừa nói rồi nói cái gì?

...

Trong nhất thời, hội trường đã trở nên tĩnh lặng vô cùng. Mà ngồi trong phòng
nhỏ, một lão giả chậm rãi ngồi xuống ghế, trên người một cỗ khí thế bàng bạc
đang không ngừng hướng mi tâm của lão rút vê. Ở chỗ đó, một con hắc xà chuyển
động phát ra huyết khí nồng nặc.

Hắc xà, chính là Linh quang.

Thanh niên tuấn tú cười lạnh, khinh thường nói:


  • Chỉ dọa một chút thôi, đã câm miệng hết rồi. Một đám phế vật.

Hắn lúc này quay sang nhìn lão giả đang nhắm mắt yên tĩnh ngồi bên cạnh, cười
nói:


  • Thanh lão, ngài làm tốt lắm. Khi trở về ta nhất định nói phụ thân một
    tiếng, giúp ngài có thể thuận lợi tiến vào nội tầng.

Lão giả nghe hắn nói, diện mạo khô héo có chút run rẩy, liền run giọng cúi đầu
nói:


  • Đa ta thiếu chủ.

Thanh niên tuấn tú ngạo mạn cười lớn, ánh mắt lúc này nhìn về phía Tinh Vũ
đang đứng ở hội trưởng, lóe lên nồng nặc tà ý.

“Tinh Vũ, ba ngày nữa, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phủ phục dưới người.
Đến lúc đó, nhìn xem tuyệt thế mỹ nhân như nàng, có thể bày ra tư thế dâm đãng
thế nào.”

Hắn liếm môi một cái, khóe miệng càng kéo rộng.


Vĩnh Hằng Chúa Tể - Chương #46