Người đăng: Kukharty
Chỉ còn có bốn ngày nữa là sẽ diễn ra kỳ thi kiểm tra tu vi của đệ tử Ngoại
tông Thánh Kiếm tông.
Thời gian này ở Ngoại tông viện vô cùng im ắng, không thấy được hình ảnh bận
rộn của chúng đệ tử như mọi ngày nữa. Có lẽ do kiểm tra tu vi sắp diễn ra, hầu
hết đệ tử đều ở trong nhà của mình tu luyện hoặc là đi ra ngoài Phá Linh sơn
mạch để rèn luyện.
Lâm Dĩnh tự nhiên là một trong số đó, nàng là thiên tài đứng đầu Ngoại tông
viện, tuy tu vi chỉ mới là Thông Mạch sơ kỳ. Nhưng mà bản thân nàng thiên phú
tốt, lần này kiểm tra tu vi, nàng có rất nhiều khả năng lọt vào nắm mươi vị
trí đầu, vô cùng có khả năng thuận lợi đi vào Nội tông.
Nội tông viện chỉ tuyển năm mươi hạt giống từ Ngoại tông viện, con số này tự
nhiên vô cùng ít ỏi so với số lượng đệ tử Ngoại tông viện.
Mấy vạn người chọn lấy năm mươi người, một người đấu trăm người, tỉ lệ này vô
cùng khó.
Rất nhiệu đệ tử Ngoại tông viện từ lâu đã có thể đột phá Thông Mạch kỳ đỉnh
phong nhưng đều đè nén, chỉ chờ cơ hội đi vào Nội tông là phát huy ra bổn sự,
giống như là một bước thăng thiên, nhất định sẽ dẫn đến cao tầng chú ý.
Bọn hắn che dấu tu vi, cưỡng ép bản thân một cấp. Mà trong Thông Mạch kỳ, chắc
chắn là có thực lực tuyệt đối.
Đám người này ở Ngoại tông vô cùng nhiều, hơn nữa danh khí cũng rất lớn.
Ngoại tông viện có Tân tú bảng, cũng là ghi danh một đám người này, tất cả,
đều nắm hai mươi vị trí đầu.
Ở đây là Ngoại tông viện, Nhạn Linh sơn.
Trên đường núi, một nam tử trầm ngâm đứng trên bậc đá, đưa mắt nhìn xuống dãy
nhà của đám đệ tử Ngoại tông, nhìn thấy tình cảnh im ắng phía dưới, không khỏi
cười nói:
Mộ Vũ chắp tay sau lưng, ánh mắt híp lại, gật gật đầu, nhìn Chu Phàm trầm tư
không nhịn được nhếch miệng nói:
Chu Phàm gật đầu, ánh mắt chợt nhíu lại, trầm giọng nói:
Mộ Vũ nghe đến câu này, nhất thời sắc mặt có chút khó coi. Hắn vuốt bụng lớn,
thân hình to lớn có chút run run, dưới ánh nắng mơ hồ phát ra lệ khí. Hắn lắc
đầu, nói khẽ:
Chu Phàm gật đầu, biết Mộ Vũ có thù oán với đám người kia, tự nhiên không tiếp
tục nhắc đến chuyện này. Hắn quay người đi, thấp giọng nói:
Mộ Vũ nhìn bóng lưng cao lớn của Chu Phàm, trong lòng thở dài. Năm xưa, có một
đám người đi tự Ngoại tông đến tầng cao nhất Thánh Kiếm tông, trở thành nhân
vật phong vân, một đám kiêu ngạo không gì địch nổi, một thân thực lực mạnh đến
vô cùng. Mà bây giờ, bọn họ sợ là đã có được thân phận cao không thể với tới,
sánh hàng với các trưởng lão Ngoại tông đường.
Bọn họ, là một đời thiên kiêu xuất chúng nhất của Thánh Kiếm tông, mà lúc bọn
họ gia nhập tông môn, Mộ Vũ và Chu Phàm chính là cùng họ chung một đường.
Ngày đó cách nay đã 10 năm, Chu Phàm, 10 năm trước vẫn rất chiếu cố bọn họ.
Thiên phú, không bằng, tâm cảnh, siêu việt.
Mộ Vũ chân đạp một cái, thân hình đã mau lẹ rời khỏi đường núi, theo sát lấy
bóng lưng của Chu Phàm.
...
Lâm Chấn Thiên ngẩng đầu nhìn một tên thanh niên tuấn tú chậm rãi đi vào,
trong lòng nhất thời nhảy một cái. Lão nhìn thanh niên gật đầu, ánh mắt có
chút híp lại, trầm thấp hỏi:
Thanh niên này vô cùng tuấn tú, hắn mặc áo bào màu đỏ thẫm giống như là đệ tử
Ngoại tông, bấc quá ở eo lại có mang thắt lưng màu vàng. Mà mi tâm càng là
hiển ra một đoạn kim kiếm, hiển nhiên chính là Linh quang.
Linh quang, tùy ý do tu sĩ thi triển.
Muốn có Linh quang, tự nhiên phải là Linh Động cảnh.
Mà thanh niên này, tuổi tác chỉ chừng 30. 30 tuổi đã là Linh Động cảnh, thiên
phú như vậy cũng không phải dùng từ tốt để hình dung nữa rồi. Người này đặt ở
đâu trong Thánh Kiếm tông đều là người có thân phận, không phải cùng chúng đệ
tử một mâm.
Thanh niên nhàn nhạt gật đầu, trên tay chợt xuất hiện một tấm thẻ bài màu
vàng. Thẻ bài có khắc một thanh kiếm nứt gãy hướng thiên đâm tới, bên cạnh có
đường vân bọc quanh.
Khi thấy thanh niên xuất ra thẻ bài, Lâm Chấn Thiên nhất thời chấn động. Lão
hiểu rõ thẻ bài màu vàng này có ý nghĩa gì. Thanh niên này mới đi vào cao tầng
không bao lâu, không ngờ lại có khả năng sỡ hữu nó.
Thanh niên nhìn Lâm Chấn Thiên nhàn nhạt nói:
Phong Thần nửa ngả đầu, ánh mắt hiện lên tia sáng, dần trầm giọng nói:
Lâm Chấn Thiên ho khan một tiếng, đã có Di Linh lệnh bài trong tay, cho lão
mười lá gan cũng không dám gây rắc rối cho hắn. Lão thở dài, chỉ trong vòng
mấy năm, tên thanh niên này thay đổi quá nhanh. Nhớ mấy năm trước, cùng với
Chu Phàm, tên thanh niên này chính là đệ tử yêu quý của lão. Vậy mà hôm nay,
hắn đã có thân phận ngang hàng với lão rồi.
Thiên niên trăm vạn năm, thế sự như thần, chính là nghĩ được mà không đoán
được.
....