Người đăng: Lephuocsuongtt
Một con đường giữa cánh rừng nào đó ở Bạch Hổ Đế Quốc.
" Ngươi ... ngươi cút đi, cha ta là Thái sư đương triều, ngươi dám ... cha
ta sẽ giết ngươi ! " một nữ nhân bị một nam nhân đuổi theo muốn abc xxx nàng
ta hoảng sợ nói.
" Chỉ là một thái sư ở tục giới có thể làm gì bản thiếu gia, bản thiếu gia
nhưng là thiếu chủ của Thiên Linh Tông ! ".
" Ha ha, theo bản thiếu gia ngươi sẽ được cảm giác Dục Tiên Dục Tử, không
cần ở tục giới ...." tên nam nhân chưa nói hết câu đã bị một người từ trên
trời rơi xuống đập phát chết tươi.
Người này chính là Lăng Tiếu, với thân thể của hắn bây giờ độ cứng ngang với
Địa Cấp đỉnh cao binh khí, một quyền đánh ra lực lượng ngang với Võ Đế 1 tầng
, rơi từ trên cao mấy trăm trượng xuống đủ đập chết một Võ Hoàng ( với điều
kiện đập trúng ) huống hồ một tên Võ Quân nhất trọng mà thôi ( tên này đang
máu dâm dồn lên não nếu không vẫn tránh được ) Không chết mới lạ, không những
vậy còn bị bẹp lép ... ( kinh lắm ).
" Công ... công tử ? Ngươi sao vậy ? " nữ tử được Lăng Tiếu cứu một kiếp bị
hiếp chạy đến lay người Lăng Tiếu gọi.
Thấy Lăng Tiếu không tỉnh nữ tử lôi Lăng Tiếu đến xe ngựa rồi đánh xe quay về
thành.
...
" Cô là ai ? Đây là phủ thái sư, người bình thường không thể vào " Thấy nữ tử
y phụ bẩn lấm, tóc tai bù xù tên canh cổng câu mày hỏi.
" Cmn ! Ngươi bị mù sao ? Đây là tiểu thư ! Ngươi muốn chết sao ăn nói với
tiểu thư như vậy ? " tên canh cổng bên cạnh nhìn thấy nữ tử vội nói.
" Là nô tài có mắt như mù, xin tiểu thư tha tội ! " tên canh cổng quỳ rạp
xuống đất nói.
" Không sao, giúp ta đưa vị công tử này vào phủ " nữ tử thản nhiên nói.
" Còn không mau tạ ơn tiểu thư, không phải tiểu thư thiện lương thì ngươi
không còn mạng ! " tên bên cạnh nhắc nhở.
" Đa tạ ... nô tài đạ ta tiểu thư ! " tên canh cổng rối rít nói
" Được rồi ! Nhanh đưa vị công tử này vào phủ giúp ta ! " nữ tử không kiên
nhẫn nói.
" Vâng ... vâng ! "
Hai người nhanh chóng mang Lăng Tiếu vào phủ.
" Người này nhìn ốm yếu gầy teo, mặt mũi trắng bệch, mà sao nặng thế ! "
trong lòng hai tên canh cổng đều có chung suy nghĩ bất quá không dám nói ra.
" Nguyệt nhi sao thế ? Quân lính cùng hạ nhân đâu ? " Một trung niên nhân
khoảng 45 tuổi trong phủ bước ra ân cần hỏi.
" Ô .. ô ! Con xuýt nữa bị ..... quân lính bị tên đó giết hết rồi, chỉ còn
mình con, may mà có vị công tử này cứu ! " nữ tử òa lên khóc, chỉ về phía
Lăng Tiếu đang được 2 tên canh cổng đỡ.
" Được rồi ! Không sao tốt rồi, không sao rồi ! " trung niên nhân ôm con gái
vào lòng ôn nhu nói.
" Ồ ! Vị công tử này sao vậy? " trung niên nhân hỏi con gái.
" Nguyệt nhi không biết nữa, công tử này rơi xuống đập chết tên kia xong đến
giờ vẫn vậy, Nguyệt nhi đưa công tử này về à " nữ tử chỉ lên trời rồi nhìn
phía Lăng Tiếu nói.
" Vậy Nguyệt nhi đưa vị công tử này vào phòng đi ! Để phụ thân cho gọi y sư
đến xem " trung niên nhân nói
" Nguyệt nhi biết ! " nữ tử trả lời xong, hai tên canh cổng vội mang Lăng
Tiếu vào phòng
Mang Lăng Tiếu vào phòng hai tên này thở phào nhẹ nhõm, đợi thêm chút nữa
chắc hai tên này muốn xỉu
" Không biết tiểu thư như thế nào mang hắn lên xe ? " hai tên nhìn nhau như có
chung một ý nghĩ
Một lúc sau y sư đến, hắn loay hoay một vòng rồi đưa ra kết luận
" Thái sư đại nhân ! người này bị thương không nhẹ, lại thêm hàn khí nhập thể
, chỉ sợ không thể tỉnh ngay được, để tiểu nhân kê vài than thuốc, có lẽ mấy
ngày sau sẽ tỉnh, còn muốn hồi phục chỉ sợ ...không biết bao lâu " y sư chắp
tay nói với trung niên nhân.
Nữ tử đuổi hết mọi người ra một mình chăm sóc Lăng Tiếu, trung niên nhân
khuyên bảo không được đành phong tỏa tin tức, một nữ tử chưa gả không thể ở
chung với một nam nhân như vậy.
...
Khi Lăng Tiếu mở con mắt ra giờ, càng phát hiện mình nằm ở một gian phòng xa
hoa mỹ lệ
"Lại sống sót. . ."
" Xuýt thì chết..."
Lăng Tiếu rất vui vẻ nở nụ cười.
Hắn liếm liếm khô ráo lên da môi, muốn đẩy lên thân thể đi cũng uống chút
nước.
"Hí!"
Nhất thời, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, khắp toàn thân truyền đến xé rách
giống như đau nhức, cả người lại đổ về trên giường.
Mà lúc này, hắn cũng mới phát hiện mình cả người bị bao thành mộc nãi y giống
như, nồng nặc gay mũi dược mùi thối từ trên người tản ra.
Trời ơi, đây là cái nào lang băm làm ra?
Lăng Tiếu nhất thời căm tức, chỉ là thương thế đáng là gì, hoa 10 điểm vinh dự
trị liền có thể làm được sự tình, ngươi nhưng đem ta bó thành mộc nãi y, điều
này làm cho ta làm sao xuống giường đi ra ngoài cua gái.
"Kẹt kẹt!"
Lúc này, cửa gỗ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một đạo bóng dáng bé nhỏ xuất hiện
ở cửa.
"Ồ, công tử tỉnh rồi?"
Lanh lảnh dễ nghe tiếng nói truyền vào Lăng Tiếu trong tai.
Lăng Tiếu ngẩng đầu nhìn lại, nhưng cả người ngây người.
Trước mắt này bé thanh thuần có thể người, da dẻ trắng noãn trắng noãn, một
mái tóc đẹp đen nhánh tự nhiên rủ xuống đến, mắt to như nước trong veo cực kỳ
thấu triệt.
Nhìn thấy Lăng Tiếu tỉnh lại, nàng khóe miệng hơi vểnh lên, lộ ra còn như
Thiên Sứ giống như nụ cười.
" Công tử cuối cùng cũng tỉnh rồi ! Ta thật vất vả mới đưa được công tử về đây
! " Trước mắt thanh thuần mỹ lệ tiểu cô nương cười nói, trên gương mặt lộ ra
ngọt ngào hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
Lăng Tiếu như trước là xem sững sờ.
Trời ạ, thế giới này làm sao ra hết mỹ nữ à! Trước mấy cái nữ võ giả được linh
khí bổ trợ cũng thôi, này sẽ tùy tiện đi ra một cái tiểu cô nương bình thường
cũng như này hoa nhường nguyệt thẹn thanh thuần có thể người, gọi người làm
sao nắm giữ được.
" Công tử sao vậy ?Nơi này là phủ thái sư là công tử rơi từ trên... xuống ,
tiểu nữ mang về đây " Tiểu cô nương nhìn thấy Lăng Tiếu sững sờ vẻ mặt, cho
rằng hắn còn đang nghi hoặc vì sao mình ở đây, nàng nghĩ Lăng Tiếu cũng là
một Võ giả bị người nào đó ném từ trên cao xuống tình cờ cứu nàng một mạng ,
nàng nhưng biết trong hoàng cung cũng có Võ giả biết bay.
" Ai nha ! Vậy thì trên Thiên chiếu cố ta, phái một vị tiểu Tiên Nữ tới cứu
ta, cảm ơn ngươi." Lăng Tiếu nhìn tiểu cô nương nói
"À. . . Ta, ta không phải tiểu Tiên Nữ, ta là Liễu Y Nguyệt, công tử có thể
gọi ta Tiểu Nguyệt " Tiểu cô nương trắng nõn như tuyết gò má lập tức đỏ chót,
có chút ngượng ngùng phía dưới đầu nhỏ.
"Không có chuyện gì, Tiểu Nguyệt, từ nay về sau ngươi chính là ta tiểu Tiên
Nữ." Lăng Tiếu thâm tình nói.
"Ngươi. . . ngươi người này làm sao, à. . ." Tiểu Nguyệt nhất thời vừa thẹn
vừa vội, cuối cùng che khuôn mặt nhỏ, xoay người chạy mất.
Ở nơi này phủ thái sư, thêm nàng là một tiểu thư, quan niệm vẫn là rất
truyền thống.
Như Lăng Tiếu lời nói này, quả thực chính là xích quả quả đùa giỡn, cũng không
phải là ca ngợi à!